Quy Dã - Kim Vụ

Chương 29: Muốn mạng anh cũng không phải là không thể




Anh vừa dứt lời, một làn sóng chữ bay khắp màn hình phát trực tiếp.

“A a a, không biết chuyện gì xảy ra trong phòng phát trực tiếp luôn, chủ nhân của cái chun buộc tóc này rốt cuộc là ai?”

“Tại sao chỉ vài câu ngắn gọn, mà tôi đã nghĩ ra ba trăm ngàn chữ cho bộ tiểu thuyết học đường rồi!”

“Ôi ôi ôi, cô ấy rất nhát gan, mẹ nó chứ ăn ngon quá đi!”

“Vừa tìm được chồng mới đã thất tình luôn rồi!”

“Cứu bé, chồng bé đã có bạn gái rồi.”

“Chun buộc tóc là của mị, cám ơn sự yêu thích của các chị em dành cho chồng mị”

“Trả lời lầu trên: trời còn sáng bớt uống lại hộ.”

“…”

Tốc độ càn quét trên màn hình nhanh cực kỳ, hết dòng này lại đến dòng khác, không thể theo kịp.

Cuộc phỏng vấn đã kết thúc, Hứa Kim Dã rời đi, phóng viên nói anh muốn ăn mừng với đồng đội.

Cảm xúc lên lên xuống xuống từ từ dịu đi, Thẩm Thanh Đường rút khăn giấy, lau mặt, lúc cô định bỏ điện thoại xuống thì có điện thoại gọi đến.

Thẩm Thanh Đường hít một hơi, bấm trả lời, áp điện thoại bên tai.

“Thẩm Thanh Đường.”

Âm thanh quen thuộc vang lên, nước mắt cô không ngừng được, lại rơi xuống.

Đầu bên kia điện thoại ồn ào huyên náo, cô đoán sau lưng anh có lẽ một khung cảnh náo nhiệt, Giải đua xe MotoGP kéo dài hơn nửa năm, muốn giành chiến thắng có biết bao nhiêu khó khăn nhưng cũng chỉ có thể giấu đi đằng sau ánh hào quang, như Hứa Kim Dã trượt khỏi đường đua, sau khi giải đua kết thúc cũng chỉ được nhắc đến bằng một dòng qua loa đại khái.

“Em đây.”

Giọng cô chỉ hơi nặng âm mũi, vốn không thể nhận ra điều gì khác thường.

Trong điện thoại truyền đến tiếng cười khúc khích, Hứa Kim Dã nói: “Anh thắng rồi.”

Một câu nói nhẹ nhàng như thế.

Nhưng tâm trạng cô lại bắt đầu không yên, ở nơi anh không thấy, cô che miệng gật đầu, không phát ra tiếng, im lặng hồi lâu đã bình tĩnh hơn, cô nói chúc mừng.

“Không biết tại sao, suy nghĩ đầu tiên sau khi chiến thắng là muốn nói cho em biết.”

Giọng nói của Hứa Kim Dã vừa không đứng đắn vừa cà lơ phất phơ vang lên, hỏi: “Thẩm Thanh Đường , em hạ độc anh đúng không?”

Cô không theo kịp mạch não của anh, ngơ ngác hỏi: “Độc gì?”

Hứa Kim Dã nghe thấy giọng nói của cô là có thể tưởng tượng được vẻ mặt ngây thơ và hoang mang của cô, có ai đó ở đằng sau gọi anh đi chụp ảnh tập thể, anh liếm môi dưới, đường viền môi cong lên, híp mắt nhìn bầu trời nở nụ cười.

“Thẩm Thanh Đường, anh rất nhớ em.”

Đến khi Thẩm Thanh Đường phản ứng lại, điện thoại đã bị cúp. Cô không đặt điện thoại xuống, vẫn áp bên tai, trong lòng như được rót đầy một loại đồ uống có gas, từng bọt bong bóng dâng lên cao, khi chạm vào mặt nước, chúng tạo ra âm thanh lách tách giòn tan, cuối cùng lan truyền vị ngọt ngào tươi mát trong không khí.

*

Hứa Kim Dã giành được chức vô địch Giải đua MotoGP hằng năm gây xôn xao cả nước, thậm chí còn lên cả hotsearch, trong trường cũng rất coi trọng chuyện này còn đăng trên báo trường, chiếm vị trí lớn nhất. Trong bức ảnh nhận thưởng, Hứa Kim Dã hơi ngẩng đầu lên, dáng vẻ hăng hái đã được ghi dấu ấn vĩnh viễn vào lịch sử của trường.

Tờ báo của trường ngày thường chẳng ai ngó ngàng, nay đột nhiên trở thành hàng hiếm bị săn tìm.

Tưởng Thanh là người bên Phòng Liên Lạc, cô tranh được một tờ và nói đùa rằng nếu lấy nó đi bán, nói không chừng các em gái mê mẩn Hứa Kim Dã có thể ra giá đến một trăm tệ.

Trương Giai Di và Trương Giai Di liếc mắt nhìn qua, chậm rãi đọc từng chữ.

“Đột nhiên biết được chúng ta học cùng một trường, tôi đây còn đang cầu nguyện mình không trượt môn trong học kỳ này nhưng người ta đã trở thành tay đua hàng đầu với tài sản ròng hàng chục triệu.” – Tống Tuệ Nhu sau khi đọc xong không khỏi thở dài hâm mộ.

Trương Giai Di tặc lưỡi hai tiếng: “Ảnh mờ thế này mà vẫn đẹp trai thế cơ á, giá trị nhan sắc của Hứa Kim Dã thật sự không cưỡng lại được. Bây giờ cậu ta hot thế này, có khi nào sẽ vào giới giải trí không nhỉ? Đến lúc đó tớ có thể khoe khoang với người khác mình từng học cùng trường với người nổi tiếng.”

Tưởng Thanh khinh thường nhìn Trương Giai Di, cốc đầu cô ấy: “Độ hiểu biết của các cậu với Hứa Kim Dã quá ít, từ khi sinh ra, người ta đã không cùng đẳng cấp với chúng ta rồi, chúng ta ở mặt đất, còn người ta là ở tầng khí quyển.”

“Các cậu chẳng có chút kiến thức nào về sự giàu có của nhà họ Hứa, nói một cách đơn giản, từ lúc chúng ta chào đời cho đến khi trưởng thành, tất tần tật các thứ từ thực phẩm quần áo nhà ở và phương tiện đi lại mà chúng ta sử dụng, chắc chắn đều có sự góp phần từ sản nghiệp của nhà họ Hứa.”

“Với xuất thân như vậy cậu ta chẳng thèm vào giới giải trí. Hơn nữa đua xe đều là trò đốt tiền, có khi cậu ta cũng chỉ coi đó là sở thích thôi.”

Trương Giai Di há hốc mồm, nói đùa: “Thanh Thanh cậu hiểu rõ như thế, hay là cưa đổ cậu ta đi, một người làm quan cả họ được nhờ, vinh hoa phú quý của chị em đều trông cậy vào cậu.”

“Người theo đuổi Hứa Kim Dã còn ít chắc, mà được mấy người thành công. Lần này các em gái mê mẩn cậu ta tăng theo cấp số nhân, tớ rất biết thân biết phận, không cần tự hạ nhục mình.”

“Cố lên nào, không phải lần trước các cậu chung nhóm sao? Cậu có phương thức liên lạc rồi đó.” – Trương Giai Di trêu chọc Tưởng Thanh.

“Thần kinh hả, tớ lại chẳng có gương mặt hại nước hại dân.”

Nhắc đến gương mặt hại nước hại dân, ba người chợt dừng lại, đồng loạt quay sang nhìn người đang ngồi ghi chép trên bàn học – Thẩm Thanh Đường.

Góc nghiêng gương mặt cô gái thanh tú, mềm mại, sống mũi thẳng cao, đôi môi đỏ mọng, bờ vai thon vòng eo gầy, chỗ cần thịt có thịt.

Bốn chữ hại nước hại dân này, Thẩm Thanh Đường hoàn toàn phù hợp.

“Đường Đường.”

Trương Giai Di gọi cô.

Thẩm Thanh Đường nghe thấy, dừng bút, nghiêng đầu nhìn Trương Giai Di, lại bắt gặp ba cặp mắt như sói đói đang nhìn mình, cô nghi ngờ hỏi: “Gì vậy?”

“Sau khi thông qua sự đồng ý của tổ chức, chúng tôi dự định sẽ cử cô đi quyến rũ Hứa Kim Dã, sau này cô chính là phu nhân nhà giàu, chúng tôi sẽ chính là gà chó thăng thiên, từ nay về sau không lo ăn mặc, suốt đời nhàn hạ.” – Trương Giai Di căng cơ mặt, giả vờ cố gắng nghiêm túc.

“…”

“Đây là quyết định của chúng tôi sau khi đã suy xét kỹ lưỡng, hy vọng đồng chí Thẩm không ngại khó khăn nguy hiểm, can đảm hy sinh, dùng sắc đẹp của mình như một thanh kiếm sắc bén, một nhát bắt được Hứa Kim Dã, để anh ta đắm chìm, vì cô mà trở thành bề tôi trung thành, vì cô mà sống vì cô mà chết!”

Thẩm Thanh Đường đỏ mặt: “Cái gì vậy.”

Ba người họ cùng nhau xông lên ôm cô, ôm eo, ôm cánh tay, ôm bắp chân, vô cùng chặt chẽ: “Cầu xin đồng chí, giàu sang của chị em chúng tôi đều ở trong tay đồng chí.”

Thẩm Thanh Đường sợ nhột, giơ tay muốn đẩy ba cô ấy ra, nhưng sức một người không bằng ba người, sau cùng chỉ có thể giương cờ trắng đầu hàng.

Tưởng Thanh vỗ vai Trương Giai Di: “Được nha, từ mấy câu của ủy viên Trương đây tôi đã biết đồng chí kinh qua rất nhiều bộ tiểu thuyết.”

Trương Giai Di nhăn chóp mũi, đắc ý nói: “Đúng vậy, đọc sách nào cũng có ích hết.”

Tống Tuệ Nhu vô tình liếc thấy cuốn sổ Thẩm Thanh Đường đang mở trên bàn, tò mò hỏi: “Đường Đường, cậu đang ghi chép phép tính vi tích phân hả, chi tiết vậy sao?”

Nó không chỉ gồm sơ đồ tư duy, mà còn tổng hợp các dạng câu hỏi, dàn ý kết luận đều được viết hết sức chi tiết.

“Cậu ôn tập sớm vậy.”

“Tầm một tháng nữa là thi rồi, có cậu nước tới chân mới nhảy nên thấy sớm thôi.”

Trương Giai Di và Tưởng Thanh bắt đầu đấu võ mồm.

Thẩm Thanh Đường cười cười, chỉ nói: “Cũng không có gì làm, hệ thống lại kiến thức một lần sẽ nhớ kỹ hơn, nếu các cậu cần thì có thể in cho mỗi người một bản.”

“Tớ cần.”

“Tớ cũng cần.”

“Cám ơn Đường Đường!”

*

Lúc tan học, trong lớp hỗn loạn.

Thẩm Thanh Đường không biết tại sao, động tác dọn dẹp sách vở chậm dần, ngẩng đầu nhìn thấy bạn học đang chen lấn nhau ở cửa sau.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Tưởng Thanh giơ điện thoại lên: “Trong nhóm chat của lớp có người nói thấy Hứa Kim Dã đến khoa chúng ta, nên đều chạy đi xem rồi, la ó đòi xin chữ ký.”

Thẩm Thanh Đường gật đầu.

Cô cúi đầu tiếp tục dọn dẹp sách vở, Tưởng Thanh cất điện thoại, nóng như lửa đốt, loáng cái dọn xong hết sách của Thẩm Thanh Đường, nắm tay kéo cô ra ngoài: “Đi, chúng ta cũng đi xin chữ ký, nói không chừng sau này có thể bán lấy tiền.”

“…”

Thẩm Thanh Đường còn chưa kịp phản ứng đã bị kéo qua đó.

Bên ngoài tòa nhà.

Không cần tốn công tìm cũng rất dễ nhìn thấy cách đó không xa có một nhóm người, đa số là con gái, trong đó còn có một vài nam sinh đẹp thanh tú, trông còn hưng phấn hơn cả nữ sinh.

Vóc người Hứa Kim Dã rất cao, mặt anh không bị che khuất, đang cúi đầu, một bên mặt vẫn ưa nhìn đẹp đẽ như cũ, không ngại phiền cầm giấy bút, kí xong thì trả lại, còn tặng kèm một nụ cười lịch sự.

Tưởng Thanh mỉm cười nhướng mày: “Không ngờ nha, Hứa Kim Dã còn thu hút luôn cả nam sinh.”

“Đông quá, đừng qua đó góp vui nữa.” – Thẩm Thanh Đường kéo Tưởng Thanh.

“Vẫn còn học môn tự chọn với anh ấy mà, đến lúc đó xin sau cũng không muộn đâu.”

Bước chân cô dừng lại, vì mối quan hệ của hai người nên cô thật sự không muốn đi qua đó.

“Cậu cũng biết mà, học kỳ này sắp kết thúc rồi, cậu ta còn đi được mấy tiết nữa?”

“Hơn nữa, bây giờ mới nổi lên, nhân lúc cậu ta đang nổi, các em gái mê mẩn còn đông, chữ ký mới có giá trị, qua một thời gian nữa là không còn gì nữa.”

Tưởng Thanh chỉ còn thiếu viết chữ làm giàu lên mặt, không chút do dự đi về phía “cây kim tiền”.

“Vậy tớ ở đây đợi cậu.” – Thẩm Thanh Đường nói.

“Đừng mà, thêm một người, thêm một chữ ký, thêm một đồng tiền.” – Tưởng Thanh kiên quyết nói: “Đến khi đó chúng ta sẽ bán chung với tờ báo trường kia, phòng chúng ta sẽ đi ăn một bữa thịnh soạn.”

Nói đến ăn uống thịnh soạn, Tưởng Thanh lại cảm thấy tràn đầy năng lượng hơn.

Thẩm Thanh Đường làm không lại Tưởng Thanh, bị cưỡng ép đi qua đó.

“Viết cái gì?” – Hứa Kim Dã hỏi, giọng nói khàn khàn dễ nghe.

Nữ sinh mím môi suy nghĩ, trong mắt ẩn chứa ánh sao: “Viết là, chúc em có thể tìm được bạn trai đẹp trai như anh.”

Vừa dứt lời, mọi người xung quanh đều cười ồ lên.

Bút dừng lại trên giấy một lúc, sau đó vang lên tiếng sột soạt, lúc viết chữ, Hứa Kim Dã cụp mắt xuống, khóe môi chứa vài phần ý cười, có chút nghịch ngợm, khóe mắt hơi nhếch lên, bọng mắt sâu hơn.

Mấy giây sau, anh đưa lại đồ cho nữ sinh, cô gái nhìn chữ trên đó, hài lòng mỉm cười, nói cám ơn rồi rời đi với bạn mình.

Người tiếp theo.

Tưởng Thanh là người to mồm nhưng hèn, lúc thật sự đến đó cô ấy lại không dám chen vào xin chữ ký nên chỉ chờ đợi để lấp vào chỗ trống. Thẩm Thanh Đường đứng sau cô ấy, ngoan ngoãn đợi.

“Anh có bạn gái thật hả?” – có nữ sinh tò mò hỏi, chắc cũng xem đoạn phỏng vấn sau cuộc đua.

Thẩm Thanh Đường nghe thấy rõ ràng, lúc cô định quay đi theo bản năng, Hứa Kim Dã ngẩng đầu nhìn thấy cô, ánh mắt dừng lại nửa giây, ý cười bên khóe môi càng sâu hơn, là cái loại cười hư hỏng.

Thẩm Thanh Đường chợt căng thảng, bàn tay nắm tay Tưởng Thanh siết chặt hơn, Tưởng Thanh còn tưởng Thẩm Thanh Đường gọi mình, nghiêng đầu nhỏ tiếng hỏi: “Sao thế?”

Cô chỉ cúi đầu giấu đì cảm xúc của mình: “Không có gì.”

“Đợi chút nữa thôi, sắp đến lượt chúng ta rồi.” – Tưởng Thanh cho rằng Thẩm Thanh Đường đợi lâu, an ủi cô rồi quay đầu đi.

“Anh có bạn gái chưa?” – không nhận được câu trả lời, nữ sinh hỏi lại.

Hứa Kim Dã thu hồi ánh mắt, cười: “Mọi người đừng hỏi, cô ấy không cho nói.”

Không cho nói, vậy chính là có rồi! Có mấy cô gái ghen tỵ thốt lên: “Hình như biết rồi, học trường chúng ta đúng không?”

“…”

Thẩm Thanh Đường không xem phỏng vấn nên không biết, cô ấy quay đầu: “Toi rồi, có bạn gái rồi, sắc đẹp của Đường Đường không có có đất dụng võ rồi, giấc mơ làm giàu của phòng chúng ta tan tành rồi.”

Thẩm Thanh Đường nghĩ đến chuyện vớ vẩn hôm đó, mọi người trong ký túc xá bảo cô dùng mỹ nhân kế bẫy Hứa Kim Dã, có điều không ngờ vào lúc này Tưởng Thanh còn nhớ, hơn nữa còn nhắc lại.

Cô có chút xấu hổ, bảo Tưởng Thanh đừng nói nữa, ở đây không phải ký túc xá.

Tưởng Thanh cười cười, giấc mơ về cuộc sống không lo ăn lo mặc tiêu tan thì giấc mơ bữa ăn thịnh soạn vẫn còn, cô ấy vẫn hứng thú chờ đợi.

Không dễ gì mới đến lượt cô ấy, cô ấy đưa giấy bút, cười hi hi nói cám ơn. Hứa Kim Dã nhướng mắt, lướt mắt qua Tưởng Thanh, nhìn thấy cô gái nhỏ đứng sau lưng, đang cúi đầu đến nỗi muốn cắm đầu xuống đất, cổ họng bất ra tiếng cười trầm thấp: “Cậu cũng đến góp vui?”

Tưởng Thanh không nghĩ tới Hứa Kim Dã vẫn còn nhớ ra mình, có chút bất ngờ: “Không phải tại cậu nổi rồi sao, phải nắm bắt thời cơ.”

“Viết cái gì?” – Hứa Kim Dã hỏi.

Tưởng Thanh nói: “Viết gì cũng được, viết nhiều chữ chút là được, nhớ ký tên luôn nha.”

Biết đâu còn có thể tính tiền theo chữ.

Giấy bút lại lần nữa trả về, Tưởng Thanh nhìn rõ dòng chữ rồng bay phượng múa: Chúc cậu tương lai như gấm, mưa gió không lo — Hứa Kim Dã.

“Cám ơn cám ơn.”

Hứa Kim Dã nhướng mi, ánh mắt rơi trên phần cổ trắng nõn nà, trầm giọng hỏi: “Bạn học này thì sao, muốn ký tên không?”

Tưởng Thanh nhận ra câu hỏi này là hỏi Thẩm Thanh Đường ở phía sau lưng cô ấy, Tưởng Thanh – người một lòng với tiền tài – đẩy Thẩm Thanh Đường ở phía sau mình lên: “Có có có, cậu ấy thích cậu lắm, chắc chắn đứng đầu trong số các cô gái mê mệt cậu luôn đấy. Cậu ấy luôn nhắc đến cậu trong ký túc xá.”

Mặt Thẩm Thanh Đường đỏ bừng, cảm thấy ánh mắt trên đỉnh đầu mình nặng tựa ngàn cân, nghe thấy Thẩm Thanh Đường nói nhăng nói cuội cô cũng không có gan ngẩng đầu chặn cô ấy lại, chỉ kéo tay Tưởng Thanh ra hiệu cô ấy đừng nói nữa.

“Ở ký túc xá hay nhắc đến tôi?” – Hứa Kim Dã hỏi, giọng nói anh như vừa qua đá, trầm đục lại gợi cảm.

“Đúng, vì thế cậu phải viết cho cậu ấy nhiều chữ chút, mới không phụ lòng yêu thích của cậu ấy với cậu.” – Tưởng Thanh đã bị tiền làm mờ hai mắt, bắt đầu tuôn ra bao lời hoa mỹ.

“…”

Trong lòng Thẩm Thanh Đường đã sẵn sàng gục chết tại nơi này.

“Được.”

Thẩm Thanh Đường bị ép đưa quyển sách chuyên ngành ra, tạm thời lấy ra khỏi túi, Hứa Kim Dã cầm lấy, ngòi bút di chuyển, bắt đầu viết.

Viết xong, gập sách lại, trả về.

Thẩm Thanh Đường nhận lấy, nhưng người đối diện lại giữ chặt, không thể lập tức lấy về.

Cô lại nghe thấy Hứa Kim Dã bình tĩnh từ tốn nói: “Cám ơn sự yêu mến của bạn học này nha.”

“…”

Cô thử lấy sách về lần nữa, nhanh như chớp.

“Không có gì.”

Giọng Thẩm Thanh Đường nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Lúc này, bàn tay cầm sách buông lỏng ra trước, cô nhét sách vào túi.

Thẩm Thanh Đường không đợi Tưởng Thanh nói cảm ơn, lập tức kéo cô ấy rời đi.

Tưởng Thanh không phát hiện ra sự bất thường nào, tò mò hỏi: “Ấy ấy, Đường Đường cậu cho tớ xem Hứa Kim Dã viết gì cho cậu, xem bao nhiêu chữ?”

“Viết trong sách, không biết viết ở trang nào.”

Gương mặt đỏ bừng của Thẩm Thanh Đường còn chưa tan, giọng nói nghe có vẻ rầu rĩ.

“Uầy, lúc đó không nên đưa sách chuyên ngành đâu, cũng không biết cậu ta viết ở trang nào, có thể xé được không nữa.” – Tưởng Thanh hỏi.

“Cậu không đói sao? Tối nay ăn gì?” – Thẩm Thanh Đường bình tĩnh lại, chuyển chủ đề, đồ ăn luôn luôn là thứ hữu hiệu nhất.

Tưởng Thanh dừng lại một lúc: “Miến khoai tây hầm nồi đất đi.”

“Đông lắm, nên đi sớm chút.”

“Cậu nói đúng, vậy giờ đi luôn.”

Ăn tối xong, sự chú ý của Tưởng Thanh chuyển từ việc ký tặng sang giáo viên chuyên ngành đáng sợ thế nào, lúc về ký túc xá đổi sách, cô ấy lấy quyển sách kia ra, lật từng trang một, trông thấy dòng chữ phóng khoáng, ngỗ ngược kia.

Thẩm Thanh Đường, gặp anh.

*

Sau khi học xong lớp buổi tối, Thẩm Thanh Đường lấy theo thức ăn khuya đến đó.

Cô vẫn nhớ mật khẩu, nhưng đến nơi cô vẫn gõ cửa, đợi Hứa Kim Dã mở cửa mới vào, bữa ăn khuya là cháo hải sản, cô đặt trước trên điện thoại rồi đến đó lấy, một phần lớn, múc ra chén nhỏ là được, cô đẩy đến trước mặt anh.

“Lúc em đến tiệm vừa gói xong, còn nóng lắm.”

“Em không ăn?”

Thẩm Thanh Đường ngồi xuống đối diện, chống cằm: “Em không quen ăn đêm.”

Hứa Kim Dã nói khá ngon, ăn hai bát đầy ụ.

Tầm mắt Thẩm Thanh Đường rơi trên cổ tay anh, cô nhớ lại cảnh tượng lúc anh văng khỏi xe, bả vai trái là nơi chạm mặt đường đầu tiên, sau đó theo quán tính cả người trượt một đường rất xa.

Cách một cái màn hình cũng cảm giác được ngã rất mạnh.

“Đang nghĩ gì?” – Hứa Kim Dã rút khăn giấy, hỏi.

“Nghĩ đến anh?”

“Hả?”

Thẩm Thanh Đường nhíu mày nghiêm túc nói: “Anh có thể cởi áo ra không?”

“?”

“Không hay lắm đâu.”

Hứa Kim Dã tựa vào lưng ghế, vẻ ngoài anh vốn đã ngỗ nghịch bất kham, cộng thêm vẻ nhếch môi lúc này lại càng thêm tà ác.

Nhận ra Hứa Kim Dã hiểu sai ý cô, Thẩm Thanh Đường nhắm mắt lại, vội vàng giải thích: “Không, không phải như anh nghĩ, anh chỉ muốn xem vết thương ở vai anh thế nào.”

“Vết thương trên vai?”

Hứa Kim Dã sững sờ: “Em xem trận đua rồi sao?”

Thẩm Thanh Đường mím môi, không trực tiếp trả lời câu hỏi của anh, mà hỏi ngược lại: “Vết thương nặng không?”

“Không nặng.”

Hứa Kim Dã chỉ cười cười như ngày thường: “Té xe thôi mà, không tính là tai nạn gì, không có vết thương nào cả.”

“Vậy anh cởi ra cho em xem đi.” – lông mày Thẩm Thanh Đường càng nhíu chặt hơn, rất bướng bỉnh, giọng nói lạnh lùng.

 Hứa Kim Dã gãi gãi xương lông mày, lại không nhịn được bật cười.

“Con gái phải dè dặt một tý, sao lại bảo con trai người ta cởi đồ.”

“Hứa Kim Dã.”

Từng chữ một, giọng điệu rất nghiêm túc.

Hứa Kim Dã biết cô đã hơi tức giận nên không cười nữa, giơ tay lên, cởi áo len bên ngoài ra, bên dưới là áo len gile màu trắng, lộ ra cách tay rắn chắc, nối liền phần vai trái với cánh tay đầy những vết bầm tím, màu đỏ sậm trên làn da trắng lạnh, như một con rết xấu xí đang trườn bò.

Còn nghiêm trọng hơn cô nghĩ.

Hô hấp của Thẩm Thanh Đường khó khăn.

“Nhìn thì có vẻ hơi đáng sợ, qua vài hôm là không sao.” – Hứa Kim Dã vẫn xem như đây không phải chuyện lớn gì, đang lúc chuẩn bị mặc áo vào lại.

“Em có đem thuốc theo.” – Thẩm Thanh Đường cúi đầu, lấy thuốc bôi tan bầm trong túi ra: “Sáng một lần tối một lần, anh nhớ bôi.”

Giọng nói buồn bực.

Hứa Kim Dã nhìn cô, cảm thấy có hơi vi diệu, anh nói: “Anh không nhớ đâu.”

“Anh phải nhớ.”

“Không bôi cũng khỏi.”

“Bôi mới mau khỏi.”

“…”

Thuốc bôi được đặt trên bàn, Hứa Kim Dã không cầm, Thẩm Thanh Đường cau mày, như đang giận dỗi, cô xé bao bì, sau khi rửa tay sạch sẽ, cô bóp thuốc ra lòng bàn tay, thoa đều: “Em làm mẫu một lần cho anh xem.”

Chữ “không” kẹt lại trong cổ họng Hứa Kim Dã khi có một bàn tay ấm áp chạm lên bả vai.

Thẩm Thanh Đường được cưng chiều từ nhỏ, tay cô chưa làm qua bất kỳ việc nặng nhọc nào nên làn da trên lòng bàn tay mềm mịn và mỏng manh, không nặng không nhẹ xoa lên da Hứa Kim Dã.

Cô hỏi: “Đau không?”

“Không đau.” – Hứa Kim Dã đáp: “Sắp khỏi rồi mà.”

Thẩm Thanh Đường mím môi, lòng bàn tay ấn mạnh xuống, quả nhiên nhìn thấy trên mặt anh xuất hiện một lằn ranh vặn vẹo: “Còn chưa khỏi nên phải nhớ bôi thuốc.”

“…”

“Ác thật.”

Thẩm Thanh Đường đỏ mặt nhưng vẫn tức giận vì anh không chăm lo cho cơ thể mình, nghiêm mặt nói: “Nếu anh không bôi em còn ác hơn đấy.”

“Sao em biết anh không bôi?” – Hứa Kim Dã yêu chết cái dáng vẻ này của cô, hung dữ mà đáng yêu, đáng yêu mà hung dữ, cô đáng yêu chết đi được.

Thẩm Thanh Đường cụp mi xuống: “Em sẽ kiểm tra đột xuất, thuốc có mùi.”

“Vậy là lần sau đến, em sẽ giống một con cún con đánh hơi tìm mùi à?”

Có lẽ cô đã tưởng tượng ra được hình ảnh cô nằm sấp trên vai anh, cẩn thận ngửi ngửi, thậm chính đến chính cô cũng cảm thấy có chút buồn cười.

Bôi thuốc xong, tạm thời chưa thể mặc áo.

Thẩm Thanh Đường rửa tay xong đi ra, nhìn thấy cánh tay để trần của anh, lúc bôi thuốc cô chỉ để ý đến vết bầm, lúc này đâu tầm mắt không biết nên nhìn đi đâu mới tốt.

“Em không thể ở lâu quá, còn phải về ký túc xá.” – Cô lau khô tay, vứt khăn giấy vào thùng rác, sau đó mở túi của mình: “Em có mang quà cho anh.”

“…Là phần thưởng vì anh đã thắng trong cuộc thi?”

Hứa Kim Dã nhướng mi, có chút bất ngờ, còn ngạc nhiên hơn lúc anh nhận giải.

Một chồng ghi chép dày cộp  và một bộ bài kiểm tra.

Cô vừa cầm qua vừa nói: “Chuyên ngành của anh em không hiểu rõ lắm, em chỉ có thể giúp anh ghi lại Đại số tuyến tính và Chủ Nghĩa Mác. Không đến một tháng nữa là thi cuối kỳ, anh phải ôn tập thật kỹ.”

Một chồng dày cộp đặt trước mặt anh.

Hứa Kim Dã dùng ngón tay chọc thử, một ngón rất khó để nó nhúc nhích, lông mày giật giật khẽ nhướng lên, hỏi: “Đây là quà?”

“Anh đi thi đấu bỏ lỡ rất nhiều bài giảng, dành một tháng ôn tập thật kỹ đi, nếu không có gì bất trắc anh sẽ thuận lợi thi đậu.”

“Tập đề thi của năm trước này khó khăn lắm mới tìm thấy, anh nhớ phải làm đó.”

“Thời gian có hơi gấp gáp.”

“Em qua đây.” – Hứa Kim Dã cười.

Thẩm Thanh Đường không hiểu gì, đi qua.

Hứa Kim Dã nắm lấy cổ tay cô kéo một phát, cô không kịp phòng bị ngồi lên đùi anh, theo bản năng muốn đứng dậy nhưng eo đã bị tóm lấy, ấn cô trở về vị trí cũ, một tay còn lại duỗi ra, giam cô vào trong thế giới nhỏ bé.

Mặt cô nóng bừng: “Anh đừng lộn xộn.”

Hứa Kim Dã lật sách, mới phát hiện cô viết từng trang từng trang một, bản đồ tư duy cũng được cô viết tay vẽ tay hết sức gọn gàng.

Một chồng dày như vậy phải tốn bao nhiêu thời gian để làm.

“Tốn bao nhiêu thời gian để viết chúng?”

“Cũng không lâu, có cái trước kia đã làm rồi, chỉnh sửa chép lại một lần nữa thôi.” – Thẩm Thanh Đường dần thích ứng được với nhiệt độ trong vòng tay anh, có thể cũng dần dần thả lòng.

“Em biết anh không thích học cho lắm.”

Thẩm Thanh Đường nhìn anh, hỏi: “Vậy anh có học không?”

“Học, nhưng anh khá kén giáo viên. Nếu là cô giáo Thẩm dạy thì không thành vấn đề.” – Một tay Hứa Kim Dã nắm lấy mái tóc đang xõa ra của cô, thỉnh thoảng vuốt nhẹ.

Cô giáo Thẩm.

Anh thật sự rất thích đặt biệt danh.

Thẩm Thanh Đường ra lệnh cho anh không được gọi cô là cô giáo, nhưng giọng nói của cô lại mềm mại vô cùng, không có sức uy hiếp.

Vì vậy, danh xưng cô giáo Thẩm vẫn được giữ nguyên.

“Anh cũng có quà, so với quà của cô giáo Thẩm thì kém xa nhiều lắm.” – giọng Hứa Kim Dã chậm rãi vang lên sau lưng cô, giống như trò ảo thuật, anh lấy ra một hộp trang sức.

Bụp – âm thanh lúc mở ra của hộp trang sức.

Đá Carnelian, hình cỏ bốn lá kinh điển.

“Không đắt, nhưng lúc nhìn thấy nó cảm thấy nó rất hợp với em.”

Cổ tay Thẩm Thanh Đường trắng nõn, khớp xương nhỏ để mức chỉ cần dùng sức một tý là sẽ gãy, màu đỏ rất hợp với nước da của cô, càng làm tôn lên nước da của cô.

“Rất đẹp.” – Cô chân thành nói.

Tay vẫn bị nắm chặt, sự ấm áp bao trùm lên sự lạnh lẽo, anh giữ gáy cô, hôn lên, cắn môi cô, hỏi: “Trong điện thoại em vẫn chưa trả lời anh.”

Thẩm Thanh Đường hôn đến mềm nhũn.

Trong suy nghĩ hỗn loạn, cô chợt nhớ anh đang nói đến việc gì.

Cuối cùng, cô vùi đầu vào lồng ngực anh, run rẩy nói ba chữ, Hứa Kim Dã cười, nói anh không nghe thấy,  cô chỉ có thể tăng âm lượng.

“Hứa Kim Dã, em nói…”

“Em cũng rất nhớ anh.”

Nói xong cô lại nhỏ tiếng hỏi: “Anh đừng để trượt môn có được không?”

Yết hầu của anh cuộn lên trượt xuống nặng nề.

Hứa Kim Dã khàn giọng thì thầm: “Được.”

Nhưng trong tâm trí anh đang nghĩ, muốn mạng anh cũng không phải là không thể.

Thỉnh thoảng Thẩm Thanh Đường cũng thực hiện trách nhiệm của cô giáo Thẩm, có điều tuần cuối cùng trước khi thi tiết học rất nhiều, hiện tại Hứa Kim Dã rất nổi tiếng, đến nỗi không thích hợp để gặp nhau ở trường, còn ngoài trường lại không có thời gian.

Hứa Kim Dã cũng quay về ký túc xá, sau đó còn đọc sách trong ký túc xá, không chỉ Tống Nguyên mà hai người còn lại trong ký túc xá cũng sợ hãi không kém gì.

Trước đó Tống Nguyên nghe ngóng được cũng nghi ngờ Hứa Kim Dã có bạn gái, liền hỏi anh rất nhiều

 nhưng chẳng hỏi được gì. Giờ đây nhìn thấy Hứa Kim Dã bắt đầu học hành, lại càng tò mò hơn, vô cùng gian xảo thò đầu ra hỏi anh có phải đã gặp phải biến cố gì không.

Có lẽ biến cố này cũng không nhỏ, nếu không sao lại có thể thay đổi thành như bây giờ.

Hkd không thèm đếm xỉa đến cậu ta, chỉ đáp “cút”.

Biến cố thật sự đến là vào một buổi chiều nọ, thời tiết mùa đông hiếm khi được một hôm đẹp trời, trên sân khô ráo, Tống Nguyên ôm banh bóng rổ gọi Hứa Kim Dã đi đánh bóng, đã mấy tuần không chơi có hơi ngứa tay.

Hứa Kim Dã gác một tay lên thành ghế, nghĩ ngợi.

Tổng Nguyên mở to mắt, cả gương mặt mong chờ: “Đi mà đi mà, hiếm có một ngày trời nắng.”

Điện thoại đinh một tiếng.

Hứa Kim Dã nghiêng đầu liếc nhìn, cũng chẳng thèm mở điện thoại nhìn, chỉ lười biếng trả lời: “Không đi, ông đây phải học bài, đề cương còn chưa làm xong.”

“? ? ?”

Tống Nguyên chấm hỏi đầy đầu.

Chuyện lạ khác thường ắt có điều kỳ lạ, nhưng tạm thời Tống Nguyên không biết điều kỳ lạ đó rốt cuộc từ đâu ra.

Tạm thời chuyện kỳ lạ này kéo dài đến cuối học kỳ.

***

Sau khi kì thì kết thúc, bốn người trong ký túc xá của Thẩm Thanh Đường ra ngoài ăn một bữa chia tay và ăn tất niên trước.

Ngày hôm sau, ba người còn lại đều đã đặt vé xe sớm về quê, năm giờ đã dậy thu dọn hành lý rời ký túc xá, nhanh chóng ra ga tàu và sân bay.

Mẹ Thẩm cũng đến, thu dọn đồ đạc giúp cô.

Vì cuối tuần phải về nhà nên đồ đạc vốn không nhiều, thoáng cái đã xong, sau đó chú Tề xách xuống lầu.

Lúc ăn cơm tối, ba Thẩm cũng ở nhà.

Mẹ Thẩm gắp thức ăn cho Thẩm Thanh Đường: “Mấy hôm nay con gầy đi khá nhiều, ăn nhiều một chút bổ sung lại, vẫn nên có da có thịt một chút mới tốt.”

“Cám ơn mẹ.”

Ba Thẩm hỏi dự định của kỳ nghỉ, mẹ Thẩm nhắc đến việc thực tập, lần trước Hứa Tri Hành cũng từng nói qua lúc học đại học buộc sẽ có kỳ thực tập, nếu như Thẩm Thanh Đường đồng ý đến công ty anh thực tập thì có thể nói bất kỳ lúc nào. Việc này ba Thẩm cũng cảm thấy hài lòng, ba một câu mẹ một câu, việc này xem như đã được quyết định.

Cách một ngày, Hứa Tri Hành gửi tin nhắn cho cô, nói với cô có thể đến công ty bất kỳ lúc nào, nói với anh ta trước một ngày anh ta sẽ sắp xếp đưa cô đi. Thẩm Thanh Đường ngơ ngác, như có một tấm lưới vô hình bao phủ lấy cô, nếu chỉ bao bọc cô thôi thì ngược lại đã tốt hơn, có điều nó sẽ siết chặt, không ngừng siết chặt cô lại.

Qua một lúc lâu, cô mới mở điện thoại gửi tin nhắn cho Hứa Kim Dã, hỏi anh đang ở đâu.

Tin nhắn được gửi đi một lúc mới được trả lời, nói anh đang ở căn hộ gần trường.

Dù là nghỉ tết anh vẫn không thích về nhà, anh thà ở trong căn nhà trống kia một mình, cho dù xung quanh không có ai.

Thẩm Thanh Đường đến đó.

Nơi này cô đã đến khá nhiều lần, bàn tay đưa lên giữa chừng định gõ cửa lại dừng lại, bỏ tay xuống, nhập mật khẩu.

Hứa Kim Dã đã nói với cô rất nhiều lần không được phép gõ cửa nữa, gõ một lần anh sẽ trừng phạt cô một lần.

Đã mười giờ, vẫn chưa dậy.

Cô đi đến phòng ngủ, gọi anh một tiếng trước sau đó mới đẩy cửa đi vào.

Tướng ngủ của Hứa Kim Dã không hề nghiêm túc, dang tay dang chân thành hình chữ đại, nằm xéo với mặt nệm.

Mặt nghiêng qua một bên, đôi mắt nhắm nghiền, tóc tai bù xù nhưng vẫn gọn gàng được phân nửa.

Thẩm Thanh Đường đành phải đi qua, khẽ gọi anh nhưng người trên giường vẫn không có phản ứng gì, vẫn ngủ say.

Tính cảnh giác thấp thế này lỡ có kẻ xấu vào nhà phải làm sao?

Thẩm Thanh Đường đành đi tới bên cạnh giường, còn đang muốn gọi anh lần nữa, nhưng lúc trông thấy gương mặt kia cô lại do dự.

Hứa Kim Dã lúc ngủ say không hề có sự đề phòng, ngũ quan rất đẹp, không còn dáng vẻ lười biếng kiêu ngạo thường ngày, lại càng giống một thiếu niên cô đơn lạnh lẽo.

Trong khoảnh khắc Thẩm Thanh Đường thất thần, một bàn tay to lớn nắm lấy tay cô, không cần tốn bao nhiêu sức đã kéo cô xuống, chăn mở ra, giống như một con quái vật, phập phồng há miệng nuốt trọn có thể người.

Cũng không hẳn là nuốt trọn, vẫn còn lộ cái đầu ra ngoài.

Hứa Kim Dã không mở mắt, ôm người vào trong lòng, những sợi tóc lòa xòa trên trán cọ vào cổ cô ngứa ngáy, cô nhịn không được giơ tay gạt đi.

“Anh lười thật đấy, còn chưa chịu dậy?”

“Nghỉ lễ mà, cô giáo Thẩm, đừng có nghiêm khắc vậy chứ.” – Hứa Kim Dã siết chặt vòng tay, cái ôm càng siết chặt hơn.

Vừa nghe anh thấy anh gọi cô giáo Thẩm, Thẩm Thanh Đường lập tức đỏ mặt.

Chuyện này cũng không thể trách cô.

Lúc hôn nhau, anh sẽ vừa gọi cô là cô giáo Thẩm, vừa truy hỏi cô sức lực tầm này, khoảng thời gian chừng này thì thế nào, nếu thời gian ngắn quá vẫn có thể kéo dài hơn.

Âm thầm đỏ mặt một hồi, Thẩm Thanh Đường đưa tay kéo cánh tay anh, hỏi: “Hứa Kim Dã, anh đưa em đi chơi được không?”

Đôi mắt uể oải của anh cuối cùng cũng mở ra, anh hỏi: “Muốn chơi cái gì?”

“Chơi gì cũng được.” – dừng lại một chút, Thẩm Thanh Đường lại nói: “Chơi mấy thứ bình thường các anh thường chơi được không? Gọi luôn Châu Kỳ Trần Đường, mấy thứ giống như bình thường mọi người sẽ chơi lúc gặp nhau.”

Chiếc chăn đột nhiên phồng lên, Hứa Kim Dã ôm cánh tay nhìn cô, mùi hương sạch sẽ trên người anh xâm nhập vào hơi thở cô, cũng xâm nhập vào da cô, Thẩm Thanh Đường bị đôi mắt đen kia nhìn chằm chằm, dường như không thể che giấu được bất kỳ thức gì, cô trở nên trong suốt, tất cả tâm sự của cô đều bị phơi bày.

Hơi thở của cô chậm lại và nặng nề hơn, ngay lúc cô không thể chịu được nữa, nghe thấy anh nói.

“Hiểu rồi, công chúa điện hạ lại muốn học hư.”

“…”

Sức lực trên tay Thẩm Thanh Đường đang túm cánh tay của Hứa Kim Dã lại chặt hơn, vẻ mặt hốt hoảng, hỏi: “Có được không?”

“Muốn học đua xe không?” – Hứa Kim Dã hỏi.

“Hả?”

Đôi mắt cô lập tức sáng lên, giống như chú mèo thấy cá khô, chú chó thấy mẩu xương.

Nó sáng lên rồi tắt đi, cô có chút do dự: “Em hơi ngốc không chắc học được đâu.”

Hứa Kim Dã dạy cô, nói kiểu gì cũng thấy giống như dùng dao mổ trâu giết gà, không những lãng phí, vả lại còn lo lắng học không tốt sẽ khiến anh tức giận.

“Đừng lo, anh dạy em, em lo lắng trình độ của anh?”

Thẩm Thanh Đường lắc đầu, cắn môi nhịn cười: “Được, em muốn học.”

Rửa mặt ăn sáng, Châu Kỳ và Trần Đường đang đợi họ.

Lúc xong xuôi đã qua mười hai giờ trưa, tâm trạng Thẩm Thanh Đường rất tốt, trong lúc chờ đợi cô lên mạng tìm những điều cần lưu ý, tìm hiểu trước điều cần học là thói quen trước giờ của cô.

Nhìn thấy cảnh tượng người mới học bị té xe, cô lo lắng hỏi: “Nếu em té hư xe anh, phải làm sao?”

Xe đua rất đắt, không chắc cô có thể đền nổi.

“Không sao, đâm thoải mái.”

Hứa Kim Dã xoa đầu cô, không có gì quan trọng, nhưng lời này rơi vào tai Thẩm Thanh Đường, như thể anh đang vung tiền như rác.

Cho đến khi đến trường đua.

Thẩm Thanh Đường mới biết, đua xe trong lời anh nói chính là đua xe go-kart(*).

____________________
*Chú thích của editor:
(*) Xe go-kart , còn được viết là go-cart (thường được gọi đơn giản là xe kart ), là một loại xe thể thao nhỏ , xe bánh kín, xe bánh hở hoặc xe bốn bánh . Xe go-kart có đủ mọi hình dạng và kiểu dáng, từ các mẫu không có động cơ đến xe kart đua hiệu suất cao . Karting là một loại xe đua trong đó sử dụng một đơn vị bốn bánh nhỏ gọn gọi là xe go-kart. Art Ingels đã tạo ra chiếc xe go-kart đầu tiên ở Los Angeles vào năm 1956. – Nguồn Wikipedia