Quân Sư Hệ VIP - Thối Qua

Chương 49: Biên tập




Nhiệm vụ kết thúc, mọi người không bị tự động đưa ra ngoài ngay lập tức.

Khi trạng thái tiêu cực biến mất, Tống Trưng lập tức nhảy khỏi nóc xe, chống nạnh rồi cười lớn đầy ngạo nghễ.

Thừa Phong vẫn ngồi trên xe thêm một lúc. Thẩm Đạm lái xe đến hội họp với mọi người. Cả đội sống sót tụ lại, nhất quyết kéo cô xuống chụp ảnh kỷ niệm.

Một trò chơi thì chụp ảnh làm gì, Thừa Phong thật sự không hiểu. Nhưng cô không cưỡng lại được đám thanh niên ngây thơ đang phấn khích đến mức không biết trời đất là gì, đành ỡm ờ rồi đứng vào giữa nhóm để chụp ảnh.

Bên kia, một sĩ quan bước xuống từ chiếc xe khác, đứng cách họ một mét, khoanh tay, ánh mắt đầy thương cảm nhìn đám trẻ. Trên mặt anh ta là vẻ muốn nói nhưng lại thôi, như đang cố thuyết phục bản thân rằng mấy người này vừa trải qua vụ nổ và có lẽ đã bị chấn thương não, cần sự thông cảm và thấu hiểu.

Chụp vài tấm ảnh, Lý Thanh cúi xuống, nhìn Thừa Phong thấp hơn mình một cái đầu, anh cười đến nỗi cơ mặt sắp cứng lại. Cô nhóc nhỏ bé này thậm chí không thèm nở lấy một nụ cười xã giao với anh, thế là anh xoa xoa đầu cô, trêu: "Chị đại, cười một cái cho anh em đi nào."

Thừa Phong nhếch môi, nặn ra một nụ cười giả trân đúng kiểu dịch vụ.

Tống Trưng và Lý Thanh liền từ hai bên giơ tay cô lên, làm dáng chào mừng chiến thắng. Phải chờ khi chụp được tấm ảnh mà mặt ai nấy đều toát lên vẻ ngốc nghếch đầy vui sướng mới hài lòng.

"Tôi đăng xuất đây." Thừa Phong nói.

Đúng như dự đoán, đám người này chẳng để tâm đến cô, chỉ cúi đầu chăm chú chọn ảnh, tiện tay vẫy vẫy như tiễn đưa.

Bên ngoài, Trịnh Nghĩa và mấy sinh viên xuống sân khấu sớm đang ngồi chán chường trước cửa phòng huấn luyện, than thở dài ngắn.

Đăng xuất sớm quá, mất cả mạng trong game rồi, cuối cùng lại chẳng được ghi danh vào bảng chiến tích. Cảm giác thật trống rỗng, đầy tiếc nuối.

Giáo quan dần đầu đi vào nhìn dáng vẻ uể oải như thây ma của họ chỉ thấy phiền, bèn đứng cách xa một chút. Đợi đến khi nhóm Thừa Phong đăng xuất quay lại, ông mới nở nụ cười chào đón.

"Làm tốt lắm!" Giáo quan lập tức khen ngợi không chút keo kiệt: "Dù ở lượt đầu có vài sai sót nhỏ, nhưng các em đã điều chỉnh rất nhanh, phán đoán chính xác, phối hợp ăn ý. Đặc biệt là Thừa Phong, khả năng quan sát rất tỉ mỉ đã dẫn đội đi đúng hướng— rất tuyệt vời! Thầy có thể viết bài luận tám trăm chữ để khen các em!"

Đây chắc chắn là lời khen ngợi hay nhất! Đám Trịnh Nghĩa nghe mà chua chát không thôi.

Thừa Phong không chú ý mấy, ánh mắt đã đổ dồn về con cú mèo nhỏ trong tay giáo quan.

Con robot trí tuệ đáng thương bị vuốt lông đến rối tung, nhìn chẳng khác nào đầu sư tử bù xù.

Là một người máy chiến đấu, dù kích thước nhỏ nhưng nó vẫn có chút tính khí hung hăng. Không thoát khỏi bàn tay giày vò của giáo quan, nó cúi đầu liên tục mổ vào cánh tay ông.

Tuy nhiên, với thiết kế dành cho trẻ em, sự phản kháng của nó chẳng khác nào gãi ngứa. Giáo quan vẫn mải mê xoa bộ lông mềm mượt của nó, hoàn toàn không nhận ra mình đã kích hoạt chế độ tự vệ của robot cú mèo.

Thừa Phong bế robot từ tay giáo quan, vuốt ve để làm mượt lại bộ lông.

Lần lượt, Tống Trưng và những người khác cũng đăng xuất. Giáo quan quay sang chia sẻ niềm vui với họ.

Tống Trưng nhận chai nước từ tay ông, nhưng thay vì cảm thấy vinh dự, lý trí của cậu như đã bỏ đi bụi, cậu ngạo nghễ hỏi: "Thầy nói thật đi, họ phải chơi đến lần thứ mấy mới qua được ạ?"

"Vẫn chưa qua được đâu." Giáo quan cười tươi, đáp. "Ngoài đội chúng ta, đội làm tốt nhất là Liên Quân, nhưng họ vẫn đang ở lần thứ tư. Có điều điểm lưu trữ gần đây chọn sai vị trí, nếu không bắt đầu lại từ bệnh viện, có lẽ sẽ phải chơi đến lượt thứ năm."

Nghe thế, cả nhóm quên luôn hai từ khiêm tốn, lòng tràn ngập hả hê.

Thừa Phong bỗng hỏi: "Kịch bản thực tế là thế nào ạ?"

Giáo quan quay lại, nụ cười trên mặt dần nhạt đi: "Vắc-xin đã được nghiên cứu thành công, nhưng thời gian không còn nhiều... Một số bệnh nhân không qua khỏi vì thương tích, số khác lại chịu di chứng nghiêm trọng. Nhưng 90% cư dân trong thành phố đã được cứu sống."

Thừa Phong gật đầu, vẻ như đang suy nghĩ gì đó.

Giáo quan ân cần vỗ lưng từng sinh viên, nói: "Về nghỉ ngơi đi. Hôm nay các em đã vất vả rồi, làm rất tốt."

Ông quay lại nhìn nhóm Trịnh Nghĩa, nở một nụ cười khích lệ: "Các em cũng thế."

Trịnh Nghĩa ngẩn ra, cảm thấy trong lòng có chút ngọt ngào. Nhưng niềm vui vừa lóe lên đã bị anh tự mình dập tắt.

Đôi khi anh cũng thấy mình thật kỳ quặc. Cố gắng thi đấu, luyện tập, nhưng thắng thua cuối cùng chẳng quan trọng bằng một nụ cười khẽ của giáo quan.

Cả nhóm âm thầm rơi nước mắt. Đây chính là di chứng của việc làm sinh viên quân sự sao?

Thừa Phong mở quang não, phát hiện mấy người Hạng Vân Gian đã gửi phong bao lì xì cho cô.

Cô ngượng ngùng nhận lấy, cảm ơn sự đóng góp của họ cho sự nghiệp thoát nghèo bằng một tin nhắn đơn giản: [Cảm ơn]

Giang Lâm Hạ thấy cô trả lời liền gửi ngay hơn mười tin nhắn dài ba bốn trăm chữ, bày tỏ niềm yêu thích đối với kiểu phụ bản mới này và mong muốn được chơi.

... Anh ta thích thì liên quan gì đến cô?

Tân Khoáng gửi ảnh họ chụp lên, Thừa Phong nhìn mặt mình một lúc, cảm thấy quả nhiên trông thật ngớ ngẩn.

Nghiêm Thận thì nhẹ nhàng truyền đạt ý nghĩ của mình, mong là lần sau cô có thể chia chút dịu dàng lúc cứu mục tiêu cho xạ thủ (là anh).

... Ông anh này đúng là mơ đẹp thật.

Hạng Vân Gian thì thực tế hơn, anh mời Thừa Phong đi ăn, kèm theo lời mời của đại diện các sinh viên học dốt: [Lần tới cùng chơi game nhé]

Thừa Phong trả lời bằng một biểu tượng cười.

Hạng Vân Gian: [... Lần sau đừng dùng cái biểu tượng này nữa. 【Mỉm cười】]

Diệp Quy Thừa: [Tại sao?]

Hạng Vân Gian: [Nhóc có thể gửi cái này 【Cú mèo mỉm cười】]

Hạng Vân Gian: [Nó dễ thương hơn]

Thừa Phong thấy biểu cảm con cú mèo nhỏ bị chỉnh sửa, khóe miệng nó hơi nhếch lên, cô thầm nghĩ lời anh nói cũng đúng, tiện tay lưu biểu cảm này vào bộ sưu tập.

@ a i k h i e t

Hai ngày sau, cấp trên duyệt xong tư liệu, quyết định cho phép triển khai thử nghiệm phụ bản mới của Tam Diêu. Tuy nhiên, cần kiểm soát chặt chẽ điều kiện tham gia, không được mở rộng quyền đăng ký cho người chơi phổ thông.

Đây rõ ràng là một tin vui. Tối hôm đó, Tam Diêu tung ngay đoạn video cắt ghép giới thiệu trên trang chủ, khiến một loạt dân mạng chưa hay biết gì đều phải trầm trồ ngạc nhiên.

Kỹ thuật của người biên tập video quả thật rất tinh xảo. Kết hợp cùng hiệu ứng bộ lọc hình ảnh và nhạc nền, đoạn video ngắn đã tạo ra một bầu không khí vừa hùng vĩ vừa xúc động.

Khi video được đăng tải, Thừa Phong đang luyện tập mã lệnh trong ký túc xá. Không chịu nổi việc bị tag liên tục trong các nhóm trò chuyện, cô trốn vào trong chăn, lén mở video ra xem.

Cô cầm quang não, đeo tai nghe.

Trên màn hình tối đen, một luồng ánh sáng trắng lóe lên, tiếp đó là âm thanh báo động chói tai.

Cảnh mở đầu là hình ảnh thành phố nhìn từ trên cao.

Mây mù dày đặc bao phủ trên bầu trời thành phố, ánh sáng lạnh lẽo bị tầng sương chặn lại tạo nên một cảnh tượng vừa siêu thực vừa lạnh lẽo, như một miền đất cô lập ngoài thế gian.

Sau đó, ống kính dần hạ xuống, luồn lách qua những con phố hoang vắng, tĩnh mịch.

Âm thanh nền dần lắng xuống, chỉ còn lại những tiếng đối thoại mơ hồ xen lẫn tiếng khóc nghẹn ngào, nhỏ đến mức khó phân biệt.

Camera tiếp tục di chuyển, lướt qua những công trình đổ nát nằm giữa đường, những người đi đường gục ngã bên vệ đường trong cơn ho. Cuối cùng, nó dừng lại ở đôi mắt, một ánh nhìn cô độc và buồn bã, xuyên qua khung cửa sổ nhìn ra ngoài.

Trong ánh sáng yếu ớt của khoang xe chật chội, một chàng trai trẻ mặc quân phục trầm giọng nói: "Chúng ta không thể thất bại thêm nữa. Không thể cứ mãi trông chờ vào cơ hội lần sau. Làm gì có nhiều cơ hội như thế chờ sẵn cho chúng ta!"

Hình ảnh lóe sáng, cắt nhanh qua những khoảnh khắc đặc tả.

Trong góc bệnh viện, những gương mặt lo lắng và bất an; dưới tầng hầm phòng thí nghiệm, nét mặt của bệnh nhân hiện lên sự tuyệt vọng và đau đớn. Ống kính chạm đến đôi tay bấu chặt vào vạt áo quân phục, khớp tay trắng bệch vì dùng lực quá mức, run rẩy không ngừng.

Tiếng nói mạnh mẽ vang lên giữa nền nhạc cảm xúc dâng trào: "Chúng ta có thể bỏ mặc họ được sao? Bản năng của một người lính không cho phép điều đó!"

"Nhưng chúng ta còn làm được gì đây?"

"Dùng cả tính mạng để chiến đấu!"

Nhịp điệu bỗng nhiên tăng tốc. Nhạc nền sục sôi, khung hình tràn ngập khí thế hào hùng và bi tráng.

Giữa cơn mưa lửa đạn, những người lính trẻ đứng vững giữa vòng vây địch, cơ thể lấm tấm vết thương và vệt máu.

Họ hoặc là gầm lên đầy giận dữ: "Cút ngay! Tao không đời nào để mày bước qua xác tao lần nữa!"

Hoặc là mỉm cười bình thản: "Tạm biệt nhé, anh em."

Tiếp theo, Thừa Phong nhìn thấy chính mình.

Cô bị một gã đô con quật ngã xuống đất, ngẩng mặt lên đầy bất khuất.

Thế nhưng cảnh này chỉ xuất hiện chưa đến hai giây, ngay lập tức chuyển sang hình ảnh khác, quân lính của các trường khác đang giao tranh dữ dội với kẻ địch.

Thừa Phong không hài lòng.

Tại sao trong đoạn video, không có cảnh cô phản công ngoạn mục? Liên Đại là trường duy nhất hoàn thành nhiệm vụ ở vòng thứ hai, chẳng lẽ không xứng đáng làm center sao?

Đây có phải là sự tôn trọng mà MVP đáng được nhận không?

Cô tua lại video, chỉnh tốc độ chậm hơn để tìm kiếm hình ảnh của mình.

Kết thúc toàn bộ video, Thừa Phong xuất hiện tổng cộng bốn lần trong các cảnh đặc tả.

Ngoài cảnh đầu tiên bị cố ý dìm hàng, các cảnh khác lần lượt là cô cõng mục tiêu cứu hộ chạy băng qua chiến trường, tựa vào tường trầm tư, và một khoảnh khắc cô phát biểu một câu đầy triết lý sâu sắc, đáng được ghi vào sổ tay.

Cảnh cuối cùng, đoạn phim kết thúc bằng hình ảnh năm sinh viên sống sót của Liên Đại đứng dưới làn gió thu ấm áp, tay giương cao quốc kỳ Liên minh, nụ cười đơn thuần và rạng rỡ.

Không thể phủ nhận, cảnh kết này được quay đẹp hơn bất cứ cảnh nào trước đó.

Thừa Phong nhìn dáng vẻ ngầu lòi của mình ở trung tâm, cảm thấy khá hài lòng.

Trong chiếc chăn kín mít, xem xong video, Thừa Phong bắt đầu cảm thấy hơi khó thở. Cô kéo chăn hé ra một chút, chui ra ngoài, mở bình luận xem liệu cư dân mạng có nhận ra được tài năng vượt trội của mình không.

Tuy nhiên, cô hơi thất vọng. Với một video cắt ghép không thể hiện rõ năng lực của từng trường, cư dân mạng Tam Diêu lại thích kiểu cào bằng hơn.

[Tôi cảm giác tối nay mình không ngủ nổi rồi, giờ máu như đang dồn hết lên não vậy]

[@Các trường quân đội, hứa với tôi đi, năm sau hãy dùng video này làm clip tuyển sinh. Tôi đảm bảo sẽ thu hút được cả đám thanh niên yêu nước!]

[@111, các người đang làm gì thế? Chuyển nghề quay phim à? Vậy thì phát luôn bản đầy đủ đi chứ! Khinh thường ai đấy? Nghĩ tôi không mua nổi vé sao?]

[Đều là sinh viên của mấy trường quân đội, chắc là diễn tập chung. Thế Tam Diêu, các người lén mở phụ bản khi nào vậy? Sao không phát trực tiếp? Có thấy ngộ không?]

[Bản đầy đủ đâu? Kết quả diễn tập đâu? Sao cứ lén lút thế? Làm chuyện gì khuất tất à?]

[Đây chính là cái gọi là cám dỗ trong đồng phục đúng không? Đừng cám dỗ nữa, tôi chịu không nổi rồi! Tôi xin đầu hàng!]

Tống Trưng cũng xem video rất chăm chú, vừa xem vừa đăng cảm nhận trong nhóm nhỏ mới lập của đội. Chỉ là trọng điểm cậu chú ý khá kỳ lạ.

[Tôi thích nhất là cảnh bọn họ thất bại rồi lại mạnh miệng ấy]

[Làm sao họ có thể thốt ra những câu thoại ngượng ngùng như thế? Rõ ràng là tranh giành ống kính mà!]

[Chờ đến mai, khi video đầy đủ được tung ra, cư dân mạng sẽ hiểu thế nào mới là vị vua thật sự đang khiêm tốn!]

[Ai có liên hệ của mấy trường khác không? Có thể lập nhóm chung để trao đổi chút không? Ha ha! Tôi hứa sẽ cười nhỏ thôi mà!]

Thừa Phong gửi biểu cảm 【Chim cú mỉm cười】.

Thấy cô xuất hiện, linh hồn đàn em của Tống Trưng lập tức trỗi dậy. Cậu dựa vào tinh thần phấn khích mà tâng bốc cô.

[Chị à, chị thật ngầu! Đoạn cắt ghép chẳng thể hiện hết được gì cả, đáng ghét!]

[Nhưng mà em cũng hiểu, nếu quay chân thực thì những người khác chắc không còn chút hình ảnh nào nữa]

[Dù sao chị cũng là số một! Trên gậy phát sáng của em mãi mãi chỉ ghi mỗi tên chị thôi!]

Lý Thanh không nhịn được phải chỉnh lại: [Ý cậu là bảng cổ vũ hả?]

Người anh em của Tống Trưng, một tân sinh viên khác lập tức nhảy vào tiếp lời tâng bốc.

[Chị cứ yên tâm bay, em trai mãi mãi theo sau!]

Thẩm Đạm cũng không chịu thua, chuyển tiếp và đáp lại: [+1]

Mấy đàn anh thật sự choáng váng.

Tân sinh viên năm nay phong cách đều thế này sao?

Liên Đại có còn cứu được không đây?

Khóe môi Thừa Phong chỉ nhếch lên một chút đầy ý tứ, cô ra dáng lãnh đạo tổng kết: [Không, mọi người đều rất xuất sắc]

Những người theo sau lại tiếp tục mặt dày hưởng ứng nhiệt tình.

Cuối cùng, một đàn anh không nhịn nổi nữa.

[Nếu các cậu cứ như vậy, tôi rời nhóm thật đấy!]

[Cũng khai giảng được một thời gian rồi, năm nay thêm môn bắt buộc kỳ lạ gì thế?]

Thừa Phong làm lơ họ, mở lại video và xem thêm một lần nữa.

Mọi người huyên náo trò chuyện đến tận nửa đêm rồi mới tản đi từng người.