Đàn anh luôn khiến người ta phải câm nín.
Thừa Phong nghĩ dù sao anh ta cũng là tiền bối, không thể làm mất mặt như vậy nên bổ sung thêm: "Virus lây nhiễm rất nguy hiểm. Con người không ăn sẽ đói. Vì vậy chúng ta cần nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ."
Tống Trưng ác ý hùa theo: "Em hiểu mà. Con người mà không nói lời thừa thãi thì sẽ không vui vẻ."
Thẩm Đạm cũng góp lời: "Phạm vi tìm kiếm bao gồm cả sinh vật và phi sinh vật, mọi người cần tập trung chú ý hai điểm này."
Đàn anh: "..." Tại sao mọi người cứ phải mỉa mai anh ta như vậy?
Ngồi ở chiếc xe khác, một đàn anh khác nhịn cười nói: "Mấy đứa sinh viên năm nhất các cậu..."
Chưa nói hết câu, xe bỗng lắc mạnh, câu nói của anh ta bị biến thành một tiếng chửi thề, lẫn vào tiếng động lớn không rõ nguồn gốc. Ngay sau đó, tai nghe truyền đến những tiếng hét hoảng loạn của mọi người và tiếng va đập hỗn loạn.
Tầm nhìn của Thừa Phong không tốt, không nhìn rõ vũ khí tấn công là gì hoặc từ hướng nào. Nhưng tiếng ồn lớn đã khiến cô giật mình, nhanh chóng kéo dây an toàn, vừa cài vừa nghiêng đầu qua khe ghế để quan sát tình hình phía trước.
Chỉ thấy chiếc xe bọc thép dẫn đầu đang mất kiểm soát, lảo đảo trên đường, bánh xe nghiêng va mạnh xuống mặt đường phát ra tiếng ma sát chói tai.
Do khoảng cách xa nên không thể xác định chính xác đường đạn của kẻ địch, nhưng nghe tiếng "lốp bốp" dày đặc, đạn bắn như mưa lên kính xe, rõ ràng địch đang tập trung ở khu vực lân cận.
Thấy chiếc xe phía trước định dừng lại bên đường, Thừa Phong vội hét lên: "Đừng dừng xe! Tiếp tục lái!"
Anh tài xế phía trước đã đạp phanh, chuẩn bị phối hợp với đội thứ nhất phản công, nghe vậy lại nhấc chân lên, giảm tốc độ và theo sát phía sau.
Thừa Phong nói: "Đúng rồi, chúng ta cũng tiếp tục tiến lên."
Dù biết kính xe chống đạn, nhưng cảm giác bị đạn bắn thẳng mặt cũng không dễ chịu chút nào.
Lòng bàn tay của anh tài xế xe phía trước đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Dù đeo găng tay nhưng anh ta vẫn cảm giác vô lăng như đang trơn trượt. Một bánh xe đã nổ khiến thân xe nghiêng qua một bên. Anh ta cố gắng chỉnh hướng, cắn răng đạp ga lao vào làn đạn.
"Tôi tin cô đấy, đàn em nhỏ!" Anh chàng dõng dạc nói, "Nếu tôi tử trận, nhớ vinh quang cái tên Lý Thanh của tôi!"
Vừa nói xong di ngôn, phía trước thả xuống vài quả lựu đạn khói, khói dày đặc lập tức che khuất tầm nhìn, đồng thời tiếng súng dày đặc bắn vào xe cũng thưa dần.
"Chết tiệt!" Hai anh tài xế đều rối trí, "Định vị hỏng rồi, lái kiểu gì đây?"
"Đạp ga!" Thừa Phong tháo dây an toàn vừa mới cài, nói: "Đây là đường chính, cứ đi thẳng là được! Giảm tốc độ, lái cẩn thận."
Tống Trưng bám chặt tay vào tay vịn bên cửa, ngơ ngác hỏi: "Phía trước không có mai phục chứ? Chúng ta vừa vào game đã bị tiêu diệt hết sao?"
"Chắc không có mai phục, quân địch đã rút gần hết rồi. Nếu đông người, họ cũng không cần phải dùng chiêu trò bẩn này để đối phó hai chiếc xe."
Thừa Phong nâng khẩu súng trường lên, mạnh dạn hạ cửa sổ, chĩa nòng súng vào làn sương trắng mịt mù.
"Bật quạt thông gió." Cô điều chỉnh tư thế, nửa quỳ trên ghế, đeo kính dò, che miệng và mũi lại, giọng bình tĩnh mà chắc chắn: "Tôi yểm trợ, các anh xông lên."
Đàn anh cúi xuống tìm quanh bảng điều khiển, cuối cùng nhấn nút bật quạt.
Gió mạnh thổi tan một chút khói trắng gần đó, nhưng hiệu quả không đáng kể.
"Cô nghiêm túc à?" Đàn anh cũng cầm súng, quay người nhìn Thừa Phong nói: "Chơi trò bắn mò mà trúng, cô quay phim khoa học viễn tưởng à?"
Thừa Phong không nao núng, lạnh nhạt đáp: "Chỉ cần chúng ló mặt, tôi chắc chắn bắn nhanh hơn chúng rút lui."
Tiếng súng vẫn rền rĩ không ngừng, tần suất bắn nhanh đến mức Thừa Phong nghi ngờ nòng súng của địch có thể phát nổ.
Xe bọc thép là mục tiêu khá rõ ràng, đối phương dường như cũng đang chơi trò bắn mò, cố ép họ dừng lại để câu giờ.
Đàn anh lo lắng nói: "Nên đóng cửa sổ lại, khói này có thể có độc."
Thừa Phong đáp: "Chờ thêm chút nữa."
Khi khoảng cách rút ngắn, kính dò cuối cùng cũng bắt được chút ánh sáng đỏ. Thừa Phong lập tức bóp cò, thao tác điêu luyện và linh hoạt quét sạch một vòng.
Có trúng hay không thì chưa rõ, nhưng tần suất tiếng súng bên phải quả thật giảm xuống, trông có vẻ uy hiếp không nhỏ.
Cô nâng cửa sổ xe lên, từ từ thở ra, đặt súng trường xuống bên chân rồi quay sang nhìn mọi người, mỉm cười nói: "Không có gì đâu, đi thôi, tăng tốc vượt qua đoạn khói này."
Thẩm Đạm khó nói lên cảm xúc của mình: "Ờm..."
Một màn ra oai đầy mơ hồ nhưng trông có vẻ rất ngầu.
Thừa Phong nói: "Chủ yếu là để các anh biết, các anh luôn có một hậu phương rất vững chắc."
Các anh có thể mãi mãi tin tưởng vào người máy nhỏ này!
Trong xe có ba đàn em, một anh tài xế làm công cụ và một đàn anh vừa bị dạy dỗ nên không dám nói linh tinh.
Thế là trong một lúc không ai dám lên tiếng chọc cô.
——
"Các cậu nhìn đi!"
Trong phòng chiếu phim, giáo quan khoanh tay trước ngực, đắc ý nói với các sinh viên bên dưới: "Người mới do tôi đề cử, chỉnh chuẩn đấy!"
Từ góc nhìn toàn cảnh, có thể thấy Thừa Phong quả thực đã bắn trúng mục tiêu, thành công hạ gục hai người, làm trọng thương một người.
Trong điều kiện bị che khuất bởi lớp khói dày đặc, chỉ dựa vào ánh đỏ yếu ớt từ thiết bị dò tìm, cô nắm bắt thời cơ thoáng qua để bắn trúng mục tiêu cách vài trăm mét là những kẻ địch ẩn sau cửa sổ. Trình độ này khiến các tiền bối năm ba, năm tư cũng cảm thấy xôn xao.
Nhưng thật ra, khả năng bắn súng của Thừa Phong có chút huyền bí.
Khi bắn cố định, tỷ lệ trúng đích chỉ ở mức độ nhất định. Khi bị áp đặt các điều kiện hạn chế hoặc tăng độ khó, tỷ lệ trúng cũng chỉ như vậy. So với sự ổn định khi cầm súng, có lẽ thị giác động vượt trội của cô càng khiến người ta kinh ngạc hơn.
Giáo quan uể oải đứng dậy, đầy ngạo mạn nói: "Tôi bảo kê em ấy, các cậu hiểu chưa? Đừng thấy em ấy tuổi còn nhỏ, chiều cao chỉ có mét sáu mà coi thường, em ấy nhảy lên còn cao hơn các cậu đấy!"
Hạng Vân Gian ngồi ở cuối lớ lặng lẽ ghi nhớ câu nói này.
Thừa Phong cao một 1m63, vô duyên vô cớ bị rút mất 3cm, chắc chắn cô sẽ tìm ai đó để tính sổ sau.
——
Hai anh tài xế lái xe trong trạng thái bất an, mò mẫm đi qua một đoạn đường trong mù mịt, có vài lần suýt va vào lan can bảo vệ. Sau khi cố gắng định hướng một lúc, cuối cùng họ cũng thoát khỏi phạm vi che khuất của khói, tầm nhìn phía trước bắt đầu rõ ràng hơn.
Quân địch cũng hoàn toàn im lặng.
Không còn tiếng súng khiến màng nhĩ rung lên, thay vào đó là một sự yên tĩnh kỳ lạ đến không phù hợp.
Tầm nhìn sáng sủa dần hé lộ khung cảnh gạch đá vương vãi bên đường, cột đèn đường xiêu vẹo treo lủng lẳng giữa bầu trời tối tăm, khung cảnh xung quanh hoang vắng như một thị trấn bị lãng quên không bóng người.
Khu vực này đã chịu sự tàn phá của các cuộc oanh tạc, dân cư và binh lính đều đã sơ tán. Như Thừa Phong đã nói, quân địch có lẽ chỉ còn vài nhóm lính lẻ tẻ trong thành phố, phần lớn đội quân đã rút đi, càng tiến sâu vào trong sẽ càng an toàn hơn.
Tống Trưng vỗ tay tán thưởng: "Chị thật lợi hại!"
Thừa Phong điều chỉnh âm lượng tai nghe, bình thản nói: "Tiếng hét của mấy ông anh cao mét tám suýt nữa làm điếc tai tôi rồi."
Mấy người còn lại ngượng ngùng, không muốn thừa nhận rằng biểu hiện vừa rồi chính là khả năng thật sự của họ. Lý Thanh lí nhí nói đỡ: "Chiều cao trung bình của bọn tôi là 1m85 cơ mà."
Thừa Phong nổi cáu: "Cao 1m85 thì làm gì ghê gớm? Lúc khóc lóc có sức mạnh đặc biệt à?"
"Ê nhóc này!" Lý Thanh siết chặt vô lăng, yếu ớt đáp: "Đừng nổi nóng vô cớ chứ?"
"Gần đến bệnh viện rồi." Thừa Phong không chấp nhặt, tiếp tục: "Trước tiên phải xác định rõ vai trò lãnh đạo."
Mọi người vội gật đầu hưởng ứng: "Em lãnh đạo, em lãnh đạo."
Thừa Phong gật nhẹ, nói tiếp: "Mọi người phải cẩn thận, chưa chắc đã không còn lính ẩn nấp trong căn cứ của địch. Do phạm vi tìm kiếm quá rộng, sau khi tiến vào bệnh viện, chúng ta sẽ chia đội theo nhóm hiện tại. Thẩm Đạm, cậu hỗ trợ kỹ thuật cho họ, bất cứ thông tin nào cũng phải trao đổi kịp thời."
Thẩm Đạm: "Ờm."
Khi đang bàn bạc, chiếc xe đã gần đến mục tiêu.
Cổng bệnh viện bị phong tỏa bằng lưới sắt, xe bọc thép men theo đường, tìm một vị trí thích hợp rồi đâm thẳng vào.
Hai đàn anh thể hiện kỹ năng lái xe điêu luyện, chiếc xe rung lắc dữ dội nhưng cuối cùng vẫn dừng lại ổn định trước bậc thang của khu cấp cứu.
Mọi người cố nén cơn chóng mặt ôm súng nhảy xuống xe, quan sát tình hình bên trong qua cánh cửa kính.
Sau khi xác nhận không có lính mai phục, Thừa Phong ra hiệu, hai nhóm chia ra theo hai hướng xông vào bệnh viện để tìm kiếm.
Trong bệnh viện vẫn còn NPC, điện đã bị cắt, ánh sáng bên trong mờ mịt.
Một nhóm bệnh nhân co rúm lại ở các góc và sau ghế dài, gương mặt đầy vẻ hoảng sợ nhìn bọn họ.