Bé cú đậu trên lưng Thừa Phong, móng vuốt bám vào quai balo, không ngừng quay đầu nhìn khắp nơi. Theo nhịp cô cúi người, nó lắc lư trái phải suýt rơi, cuối cùng nhảy lên, đáp xuống góc bàn.
Giáo quan phụ trách ghi danh đang hướng dẫn Thừa Phong điền thông tin. Thấy tên đầy đủ của cô, ông kinh ngạc thốt lên: "Thì ra em chính là sao Tử Vi của Đại học Liên hợp đó à!"
Thừa Phong ngượng ngùng cười, nhóm sinh viên phía sau nhướng đầu vào bắt chuyện: "Không phải Đại học Liên hợp, mà là của cả Liên minh ấy!"
Giáo quan nhìn qua vai người khác, bắt chuyện với anh chàng trẻ tuổi hoạt bát đằng sau, nhân tiện vuốt ve bé cú. Cảm giác mềm mại lập tức khiến ông không nỡ buông tay. Đôi mắt ông sáng rỡ, ông dùng cả hai tay vuốt nhẹ từ đầu đến chân bé cú.
"Lông mượt quá, mềm quá, vuốt mà xả stress cực kỳ!"
Phiếu đăng ký của Quân Viễn chinh dài tới hơn hai trang thông tin, nhưng Thừa Phong mới chỉ điền được một phần. Cô đang đối chiếu từng mục với mẫu tham khảo, nghe vậy chỉ ậm ừ cho qua.
Là một người máy chiến đấu, tuy hiện giờ không còn khả năng chiến đấu, nhưng cũng không phải để làm linh vật cho người ta cưng nựng như vậy.
Bé cú nhân lúc giáo quan lơ đễnh liền tìm cơ hội chuồn mất, lao xuống hành lang phía sau.
"Ơ!" Giáo quan dang tay định bắt nhưng không kịp, cũng không đuổi theo, chỉ nhắc Thừa Phong, "Ác điểu của em chạy mất rồi kìa."
Thừa Phong hờ hững đáp: "Nó sẽ quay lại thôi ạ."
Bé cú ngoảnh đầu nhìn lại một lần, thấy bóng người khuất xa liền tiếp tục bay về phía trước.
Nó đã ghi nhớ bản đồ treo ở cửa và biết số phòng ký túc xá của Thừa Phong, quyết định đến phòng đợi cô trước.
Con đường này dẫn thẳng tới khu vực tòa nhà huấn luyện.
Lúc này là giờ nghỉ trưa, không ít thanh niên đẫm mồ hôi đi ngang qua. Thấy nó bay qua, họ ngẩng đầu nhìn, chỉ trỏ thì thầm.
"Ôi, thoạt nhìn cứ tưởng chim thật cơ đấy."
"Con cú mèo này trông quen quen, có khi nào là con trong truyền thuyết không?"
"Chắc vậy, nghe nói hôm nay có người mới nhập quân."
"Cậu nhắc tôi mới nhớ, cũng muốn xem sao Tử Vi của Liên Đại thế nào ghê."
"Thôi đừng hóng hớt, tôi chỉ mong tháng sau qua được kỳ sát hạch thôi, không lại phải huấn luyện chung với bọn đàn em nữa, mất mặt lắm!"
"Sao nó lại bay lạc ở đây thế? Cậu giúp tôi bắt nó lại, tôi mang xuống quầy tiếp tân nộp."
Bé cú cúi đầu, lập tức ghi lại anh chàng vừa nói vào cơ sở dữ liệu của mình, xếp vào danh sách đen. Đồng thời, nó tăng tốc, bay theo đường cong để tránh xa kẻ định động tay động chân với mình.
Dọc đường có không ít ánh mắt thèm thuồng bộ lông mượt của nó, nhưng bé cú giữ khoảng cách với người qua lại. Bay chưa bao xa, nó tình cờ quét được vài gương mặt quen thuộc.
Nó lập tức dừng lại, chiếc cổ ngắn tũn khó thấy được bằng mắt thường, linh hoạt xoay qua xoay lại. Cuối cùng, nó đậu lên một bụi cây cảnh thấp gần đó.
Phía trước có bốn người sóng vai đi cùng nhau. Áo thun ngắn tay màu xanh quân đội trên người họ bị mồ hôi thấm ướt, loang lổ đậm nhạt, dính sát vào da. Họ vừa cười nói rôm rả, vừa đi lướt qua bé cú mà không hề nhận ra sự hiện diện của nó.
Giang Lâm Hạ hào hứng khoa chân múa tay, cười lớn: "Thừa Phong gặp chúng ta chắc cảm động phát khóc!"
Tân Khoáng đáp: "Thấy cậu thì chưa chắc, nhưng nếu biết hôm nay Nghiêm Thận vì em ấy mà ra ngoài đúng giờ, chắc có thể sẽ rơm rớm vài giọt đấy."
Nghiêm Thận nhếch mép cười lạnh trước lời trêu chọc của anh.
Bé cú cẩn thận theo sau, giữ khoảng cách.
Đi qua bảng thông báo ở góc hành lang, Giang Lâm Hạ dừng lại, dùng mặt phản chiếu của khung kim loại để chỉnh sửa diện mạo. Anh nhe răng cười: "Hôm nay trông tôi đã đủ đẹp trai chưa?"
"Quang não của cậu không có camera à?" Hạng Vân Gian đẩy nhẹ anh một cái, nói, "Lẹ tay lẹ chân lên."
Giang Lâm Hạ bỗng chần chừ, cố kéo dài thời gian: "Các cậu nghĩ Thừa Phong có đồng đội mới chưa?"
Tân Khoáng hờ hững: "Đồng đội mới hơn được bọn mình chắc?"
Giang Lâm Hạ lo lắng: "Hơn hay không chưa biết, nhưng dù sao cũng là bạn học, thân thiết hơn chút. Sau khi bọn mình rời đi, em ấy còn lấy được MVP nữa đấy. Bình thường một năm bọn mình nói chuyện với em ấy chưa được vài câu nữa kìa."
"Đấy là vì Đào Duệ cũng tốt nghiệp rồi. Ở chiến trường thiếu đi một đối thủ mạnh như vậy mà." Tân Khoáng nheo mắt, nghiêm túc nói, "Lão Giang, chỉnh lại biểu cảm đi, đừng nói mấy thứ đó trước mặt Thừa Phong. Em ấy mà nghe được thì kiêu lắm. Cậu đang làm xấu hình tượng to lớn của bọn mình đấy!"
Nghiêm Thận thờ ơ: "Kết thúc huấn luyện thử cũng chưa chắc ở cùng một đơn vị. Giờ Thừa Phong đang là sao Tử Vi của thế hệ mới, các đội Quân Viễn chinh sẽ tranh nhau giành em ấy."
Giang Lâm Hạ vung tay: "Không cần đoán, chắc chắn Thừa Phong sẽ theo Liên Thắng thôi. Đại tướng Liên chẳng cần làm gì, chỉ cần cởi áo khoác phất qua trước mặt em ấy vài vòng là ẻm sẽ chạy theo ngay. Mọi người đâu có biết ẻm thèm cái tay của cô ấy cỡ nào đâu."
Tân Khoáng nghiêm mặt: "Vấn đề dạy dỗ con cái vẫn còn phải chú ý... Em ấy như vậy thì nguy hiểm quá."
Hạng Vân Gian vừa định thúc giục cả nhóm nhanh chân lên, đừng đứng ì ra nữa thì Thừa Phong đã từ cửa chạy vào trước.
Hai bên bất ngờ chạm mặt, ai nấy đều hơi lúng túng.
Trong số đó, cơ mặt của Giang Lâm Hạ vẫn linh hoạt nhất. Sau thoáng ngỡ ngàng, sự vui mừng không giấu nổi hiện rõ trên mặt. Anh dang rộng tay chào đón: "Thừa Phong!"
Thừa Phong cũng lao nhanh về phía anh.
Giang Lâm Hạ đã chuẩn bị sẵn sàng để nâng cô lên, nào ngờ Hạng Vân Gian lại chơi không đẹp, bước lên một bước dài chắn trước mặt anh ấy, ôm lấy Thừa Phong.
Cảm xúc đang dâng trào của Giang Lâm Hạ lập tức xì hơi một nửa. Anh quýnh quáng xoay vòng phía sau, lại gọi to: "Thừa Phong!"
Thừa Phong ôm Hạng Vân Gian một cái, sau đó buông ra, nét mặt đã bình tĩnh lại. Cô lần lượt vỗ vai người này, bắt tay người kia, mỉm cười chào mọi người, nụ cười dường như đã lâu không thấy.
Giang Lâm Hạ xoa đầu cô, cảm nhận một chút rồi khen: "Thừa Phong cao lên rồi đấy!"
Nghiêm Thận vô tình đáp lại: "Em ấy đi giày độn mà."
Thừa Phong lập tức phản bác: "Không phải!"
Tân Khoáng nhìn cô từ trên xuống dưới, xác nhận cô không gầy đi mà còn rắn rỏi hơn, liền an tâm gật đầu, hỏi thăm: "Một năm rưỡi qua thế nào? Ở trường có bị bắt nạt không?"
"Dĩ nhiên là không rồi."
Hạng Vân Gian kéo cô lại: "Đi ăn trước đã. Con cú mèo của em đâu?"
Thừa Phong cúi đầu nhìn quang não: "Vừa chạy mất, để em xem định vị... Ồ, ở đây rồi, nhưng hết pin rồi à?"
Cô dùng một tay ôm bé cú. Balo và vali của cô đều bị bốn người chia nhau mang giúp. Còn chưa kịp quen với hoàn cảnh xung quanh, cô đã bị họ kéo nhanh theo.
"Biết đâu lần huấn luyện thử này bọn anh sẽ là giáo quan của em đấy. Mau tạo quan hệ tốt đi, biết chưa?"
"Nghe nói em có đồng đội mới rồi à? Sau này định theo ai?"
"Không đâu! Mọi người chỉ hợp tác kiếm điểm thôi, chẳng phải đồng đội cố định. Thẩm Đạm đi học khóa phân tích dữ liệu rồi, không thi đấu với bọn em nữa."
"Được rồi, để anh Giang kể cho em nghe vài chuyện về Quân Viễn chinh nào!"
"Được thôi, được thôi!"
"..."