Công chúa biết các nàng khó xử, cũng không hỏi nhiều, nhưng trong lòng của nàng cũng hiểu rõ, Hiên Vương nhất định đã nghĩ thông suốt, hắn mất tích, nơi có khả năng nhất, chính là. . . . . .
————
Vẻ mặt Hoàng thái hậu quả nhiên không thể nào mà nhìn được!
“Công chúa, chừng mấy ngày không đến nhìn ai gia rồi, hôm nay sao lại rảnh rỗi tới vậy?”
Thấy công chúa, vốn là tâm tình cũng không quá tốt trong lòng Hoàng thái hậu càng thêm không vui, lần đó nếu như không phải là công chúa. . . . . .
Thật ra thì, nàng cũng không thích Hiên Vương cùng Lộ Nhi lai lịch không rõ ở chung một chỗ, nữ nhân kia còn đang mang thai, ai biết đó là hài tử của người nào?
Sau đó, Hướng Quân len lén gặp bà một lần, nhưng bà cảm thấy, nếu mục đích hai người giống nhau, bà đương nhiên không thể cự tuyệt.
Nhưng nói đi thì phải nói lại, không có lửa làm sao có khói, vậy nếu quả thật Lộ Nhi cùng Hướng Quân không có quan hệ, tại sao có thể có nhiều người nói Lộ Nhi chính là nữ nhân của Hướng Quân như vậy?
Còn đối với nam nhân, mặc dù bà không thể gọi là hiểu rõ tường tận, nhưng. . . . . .
Bà lại biết, nam nhân tuyệt đối sẽ không đem loại chuyện này ra đùa giỡn!
“Nương nương, ta. . . . . .”
Có điều rất không đúng dịp, nàng vừa mới giơ tay lên, cổ tay kia bị động, đau đến nỗi công chúa ai ui một tiếng, thê thảm cực kỳ.
“Công chúa, cô là. . . . .”
Cũng tại lúc này, Hoàng thái hậu mới hậu tri hậu giác nhìn đến cổ tay bị thương của công chúa, ân cần hỏi han.