Trong đôi mắt lạnh như băng, thoáng qua một gợn sóng, thanh âm cũng rất cẩn thận.
Chuyện ngày đó, hắn cũng nghe nói. Hắn đã sớm biết Hiên Vương cùng Lộ Nhi, tình cảm của hai người mặc dù ngọt ngào như quét đường, nhưng niềm tin của bọn họ không nhiều, kết quả thật sự đã xảy ra chuyện.
Hiên Vương, nói thật ra cũng không bằng hắn. Mặc dù Lộ Nhi không nói chân tướng với hắn, nhưng. . . . . .
Nhưng lúc ấy hắn không làm như vậy, có lẽ thật sự là bởi vì hắn quá ích kỷ đi!
“Đúng vậy, nhưng Hiên Vương vẫn đuổi theo. Có lẽ, chuyện này chính là một cuộc hiểu lầm, chỉ tiếc chúng ta đều không phải là người trong cuộc, cho nên không có quyền nói gì. . . . . .”
Chuyện ngày đó, hắn cảm giác cũng có rất nhiều điểm đáng nghi, nhưng Hiên Vương không cho bọn hắn cơ hội, ai cũng chưa từng cho cơ hội mà thôi.
“Huynh nói. . . . . . Hoàng huynh, vậy. . . . . .”
“Ta lo lắng an toàn của Hiên!”
Hoàng thượng nặng nề thán một tiếng, Hướng Quân cầm giữ triều chính Đại Hướng quốc, phủ đệ của hắn, làm sao có thể dễ dàng xông vào như vậy?
“Hoàng huynh, chuyện này huynh quá lo lắng. Thật ra thì, Hiên không phải là một người lỗ mãng, huynh ấy làm việc luôn luôn có chừng mực. . . . . .”
Bọn họ, cuối cùng muốn tiêu tan hiềm khích lúc trước sao?
“Đúng vậy, ta cũng biết rõ, nhưng đối phương là Hướng Quân, là hắn ta thật sự rất lo lắng!”
Hoàng thượng đứng lên, hai mắt quan sát Khánh Vương, thấp giọng nói:
“Khánh, đệ phải hồi phục nhanh lên, ta cần đệ. . . . . .”