Có lẽ đã hiểu rõ, chỉ là liếc mắt một cái, Lộ Nhi liền nhìn ra trong lòng Hiên Vương có chuyện rồi, xem ra tới cổ đại chuyện khác không học được, nhưng chuyện nhìn mặt mà đoán thật sự lợi hại hơn nhiều.
“Cũng không có chuyện gì, chỉ là Bạch Vân trở lại!”
Bạch Vân? Lộ Nhi nhăn mày, nàng dĩ nhiên nhớ Bạch Vân là ai, nhưng làm sao nó sẽ trở về chứ?
Trong lòng run lên một cái, lúc ấy nếu như không phải là Bạch Vân, nàng cùng Hiên Vương căn bản không thể trốn khỏi truy đuổi của bọn họ.
Cũng là trước khi đi, Lộ Nhi nghe thấy Hiên Vương kêu tên của nó, lúc ấy còn nở nụ cười ——
Bạch Vân, là trên kinh phật, chính là Bạch Vân a!
Nhưng Hiên Vương, lại đặt tên ngựa là Bạch Vân, không biết Bạch Vân thấy được, có thể tức chết hay không?
“Hẳn là nó có thể nhận biết được mùi vị!”
Khẳng định là bọn họ đi rất xa, bằng không chính là Bạch Vân đã gặp phiền toái, nếu không nó đã sớm tới, sẽ không chờ tới bây giờ.
“Hiên, vậy. . . . . Vậy chàng . . . . . .”
Lộ Nhi thở dài, không biết có thể ở chỗ này đến hết cữ hay không? Đoán chừng sẽ được? Còn có gần mười ngày nữa sẽ sang tháng?
An ủi Lộ Nhi một tiếng, Hiên Vương tìm một chút vải sạch sẽ đi ra ngoài, Lộ Nhi nằm úp sấp bên cửa sổ, nhìn con ngựa vốn là màu đen, vậy mà trên người thành màu xám tro.
Xen kẽ màu xám tro, lại có vết máu, từng vệt từng vệt, không phải là rất tươi đẹp, nhưng lại có thể cảm giác được bị thương!
Nó đến tìm Hiên Vương, hẳn là chịu rất nhiều khổ cực?