Đi?
Lộ Nhi cùng Hiên Vương kinh hãi, hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó nhìn về phía Đại Ngưu, không xác định hỏi:
“Đều đi hết?”
“Đây là do ta vừa ra ngoài săn, ta xem qua rồi, xung quanh cũng không có. . . . . . Hiên đệ, đệ nói tối hôm qua không phải là ta nằm mơ chứ?”
Ngưu tẩu ha ha cười:
“Nằm mơ? Nằm mơ cái gì, ngày hôm qua không phải là ta cùng Hiên đệ cũng đi ra ngoài xem qua sao? Làm sao có thể là nằm mơ? Theo ta thấy, nói không chừng đứa bé này có lai lịch gì, ngay cả đại vương hổ cũng kinh động. . . . . .”
“Làm sao nàng biết là hổ đại vương?”
Đại Ngưu không phục bĩu môi, Ngưu tẩu lập tức phản bác:
“Không phải là hổ đại vương, ai có bản lĩnh lớn gọi tới nhiều động vật như vậy? Huynh a, thật là đầu bò, đần chết. . . . . .”
. . . . . .
Nhìn xem hai người bọn họ đấu khẩu, hẳn là một cuộc sống sung sướng vui vẻ!
Nhưng lời của Ngưu tẩu vừa rồi…, lại cùng với ý tưởng của Lộ Nhi không hẹn mà đến, nàng cũng cảm thấy là do Oa Oa, chỉ là đứa bé còn nhỏ như vậy, ai biết sẽ có lai lịch ra sao chứ?
Cuộc sống trong núi trôi qua rất nhanh, những dã thú kia, kể từ khi rời đi cũng không thấy trở lại, mà Hiên Vương và Đại Ngưu, ban ngày sẽ đi ra ngoài săn thú, Ngưu tẩu chăm sóc Lộ Nhi và Oa Oa, trong nháy mắt, hai mươi ngày đã trôi qua.
“Ngưu tẩu, muội nghĩ muội có thể đi xuống. . . . . .”
Nằm trên giường hơn hai mươi ngày, trên người của nàng cũng sắp mốc meo rồi. Lộ Nhi thử hỏi thăm một trăm lẻ một lần, mà Ngưu tẩu vừa nghe đến vấn đề này, lập tức liền thay đổi sắc mặt. . . .