Hiên Vương khẳng định, Lộ Nhi gật đầu một cái:
Lộ Nhi thản nhiên cười một tiếng, nhìn ánh mắt Hiên Vương kinh ngạc, giải thích:
“Chàng cũng đã nói là rất nhiều động vật vây ở đây, bọn chúng đều là mãnh thú, nếu như muốn đả thương chúng ta, căn nhà nho nhỏ này, căn bản không thể ngăn cản được bọn chúng. Cho nên, ta nghĩ hẳn là do bọn chúng tự phát, nói không chừng là vì bảo vệ chúng ta đó. . . . . .”
Bỗng nhiên Lộ Nhi nghĩ đến vài bộ phim xem trên ti vi, cũng có tình huống tương tự động vật che chở cho chủ, chẳng lẽ bọn chúng thấy Oa Oa gặp nạn, cho nên mới tới đây bảo vệ sao?
Nàng đem nguyên mấy chuyện xưa được nghe nói một lần, Hiên Vương chỉ lắc đầu, trên đời này làm sao sẽ có chuyện như vậy? Nhưng cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng nghe nói.
“Vậy Oa Oa của chúng ta, theo như thời gian bên này có thể coi là do ta mang thai ba năm, chàng có tin hay không?”
“Ta. . . . . . chuyện này lại khác, làm sao có thể giống nhau. . . . . .”
“Vừa rồi ta nói với chàng, chàng cũng không tin tưởng a. Hiên, thật ra thì trên đời này có rất nhiều chuyện, chúng ta đều không thể giải thích rõ được. Chàng cũng biết, bên ngoài nhiều dã thú như vậy, chúng ta căn bản không thể thắng. Chàng buồn bã cũng tốt, lo lắng cũng được, đến cuối cùng, đều vô dụng giống nhau? Cho nên, đừng suy nghĩ nữa, nói không chừng bọn chúng tới bảo vệ Oa Oa của chúng ta?”