Ô ô, có thể không đi được không!
Hiên Vương, ngươi đi ra ngoài cầu phúc thì cứ cầu phúc, mấy ngày cầu phúc này thật tốt a, tại sao trở về nhanh như vậy?
Ngươi. . . . . . Thật là. . . . . .
Ô ô, Lộ Nhi ở trong lòng vì mình mà ai thán, cẩn thận hỏi:
Ô ô, nàng không muốn đi, dù có đánh chết nàng cũng không muốn đi bây giờ!
Để cho nhiều nữ nhân chờ đợi mình như vậy, sẽ có quả ngon mà ăn sao?
“Tiểu thư, người cũng biết tính khí Vương gia, tiểu thư xem. . . . . .”
Chuyện này. . . . . .
Chuyện này rõ ràng chính là uy hiếp!
Lộ Nhi thở dài, vừa rồi nàng là nói đánh chết nàng cũng không muốn đi ngay lúc này, nhưng bây giờ không có ai đánh nàng, nàng còn sống, cũng chỉ có thể. . . . . .
Cũng đành phải đi qua đó. . . . . .
Aiz, thật là khổ.
Nàng chấp nhận cúi đầu, gian phòng Tuệ Nhi gần ngay trước mắt nhưng nàng không thể đến xem một chút ——
Đáng thương a, đáng thương. . . . . .
Lộ Nhi ai thán, lặng lẽ đi, nhưng trước khi đến đại sảnh nàng khẽ cắn răng dường như cố lấy dũng khí, Lộ Nhi mới kiên cường bước vào. . . . . .
Cảm giác này đặc biệt giống như là đại minh tinh lên sân khấu!
Ô ô, nhưng nàng không phải là đại minh tinh, nàng chỉ là một phụ nữ bé nhỏ mang thai, là một phụ nữ cực kỳ nhỏ bé cũng rất đáng thương đang mang thai mà thôi!
“Ơ, cô nương rốt cục đã tới. . . . . . Lộ Nhi cô nương cũng thật kiêu căng, lại muốn làm phiền quản gia đi mời. . . . . .”
Người nói chuyện là Ngọc Hà, hai mắt của nàng mang theo nụ cười xinh đẹp, thanh âm cũng mềm mại ngọt ngào nhưng lời nói lại. . . .