“Kệ đi, chúng ta đến thăm Tuệ Nhi một chút rồi nói sau?”
Lộ Nhi không quay đầu lại, chắc hẳn gọi nàng cũng không có chuyện gì tốt. Ngược lại nàng tình nguyện, bọn họ quản chuyện ăn chuyện ở, trực tiếp quên nàng mới phải!
“Tiểu thư, tiểu thư, hình như là quản gia . . . . .”
Thấy rõ được người tới, Đan nhi sợ hết hồn, Chu quản gia tại sao lại tới đây? Chẳng lẽ là vì. . . . . .
“Đan nhi, em sợ cái gì? Mặc dù hắn thật sự muốn ta chết, ta là một nữ nhân không quyền không thế, cũng không cần chôn theo . . . . . .”
Nàng dĩ nhiên cũng nghĩ đến chuyện chén thuốc kia, Chu quản gia chẳng lẽ lại muốn đưa cho nàng thuốc phá thai?
“Tiểu thư, nô tỳ không phải lo lắng chuyện đó? Nô tỳ đang nghĩ chuyện Vương gia muốn làm dường như chưa từng có người nào ngăn cản được. . . . . . Tiểu thư, người cũng biết, việc đó cũng không nhất định là phải uống thuốc. . . . . .”
Lời nói của Đan nhi là có ý gì?
Đôi mắt hồ nghi nhìn nàng, tiểu nha đầu cũng đã quay mặt sang chỗ khác, không hề nhìn thẳng vào mắt Lộ Nhi.
“Đan nhi. . . . . .”
“Tiểu thư, bọn họ tới . . . . . .”
Thấy vài bóng người càng ngày càng gần, Lộ Nhi thở dài ——
Vương gia dã man đó, nếu như hắn không bỏ đi chủ ý này, Bảo Bảo của nàng luôn luôn gặp nguy hiểm!
Nhưng phải làm sao mới có thể khiến hắn tin tưởng đây ?
“Tiểu thư, tiểu thư. . . . . .”
Đi nhanh như vậy, đuổi theo lâu như vậy, cũng thật làm khó quản gia.
Lộ Nhi nhếch mày, khẽ cười nói:
“Chu quản gia tại sao lại tới đây? Có phải Vương gia đã quyết định rồi hay không?”