Ôn Hỏa Hầm Thịt - Hải Tiên Bì Bì Tương

Chương 25: Giản chiếu nam




Lúc đến ga tàu hỏa Nghĩa Ô thì đã hơn 3 giờ chiều. Vẫn còn nửa tiếng nữa mới đến giờ khởi hành, Ngô Thành xuống xe giúp Bì Dập An mua vé, coi như thuận tiện cho bọn họ một khoảng thời gian từ biệt.

Bì Dập An sau khi ăn sạch Cố Duyên, thái độ liền không tốt như hôm qua, đây là tật xấu của cô, đối với Lạc Nhất là như thế, bác sĩ Giản cũng thế, Cố Duyên cũng thế.

Lời nói trên giường là không thể tin cậy, không riêng gì chỉ đàn ông, phụ nữ cũng vậy, lúc vui vẻ thì cái gì cũng có thể nói được, Bì Dập An lúc trước còn nói với người ta rằng người ta muốn gì cũng sẽ cho, nhưng bây giờ chỉ ở riêng với nhau một chút, thì ngay cả Cố Duyên hôn cũng có chút miễn cưỡng.

Cố Duyên nhìn ra được, hắn vốn cũng không phải là loại người ngọt ngào bám dính lấy, nhưng đối phương là Bì Dập An, đương nhiên là không giống, hắn cũng hiểu bây giờ không phải là thời điểm quấn lấy cô mà hôn hít, nhưng nghĩ đến hai tháng tiếp theo có khả năng sẽ không được gặp cô, thì lại không khống chế được cảm xúc khủng hoảng.

Hắn đã từng điều tra các mối quan hệ trước đây của Bì Dập An, không nói những người quá xa xôi, chỉ hai người gần nhất là Lạc Nhất và Giản Chiếu Nam, đều sống cùng một thành phố với Bì Dập An, hơn nữa đều không phải là đèn cạn dầu, cả ngày chuyển động chung quanh Bì Dập An, hắn không có biện pháp gì có thể để phòng mọi lúc được.

Cố Duyên rõ ràng minh bạch, Bì Dập An trong lòng hắn là duy nhất không thể mất đi, còn hắn trong lòng Bì Dập An là có cũng được mà không cũng chẳng sao.

“Được rồi.” Bì Dập An vội vàng muốn kết thúc nụ hôn này, nói: “Em xuống xe đây.”

Cố Duyên nặng nề nhìn cô, sắc mặt tuyệt đối không coi là tốt được, thậm chí mang theo một chút oán trách, còn hai mươi phút mới chuyến xe lửa mới khởi hành, cô lại sốt ruột muốn bỏ đi như vậy.

Bì Dập An duỗi tay xoa xoa mặt hắn, nhìn thái độ oán trách của hắn, tức giận mắng: “Nhìn cái gì? Hoàn cảnh như bây giờ có phải là lỗi tại em đâu? Đây là do tính chất công việc của anh kia mà. Có ai đi thuê phòng với bạn trai mà còn phải lén lút trốn tránh phóng viên như em không hả?”

Cố Duyên bị cô mắng đến mức á khẩu không trả lời được, rầu rĩ nói câu “Xin lỗi”.

Bì Dập An không chịu nổi loại biểu hiện đáng thương vô cùng này của hắn, làm cho cô có cảm giác ngược lại là mình sai vậy, coi đè nén sự khó chịu của mình, chủ động nhích lên hôn một cái lên khóe môi hắn nói: “Đừng có buồn, hôn xong em phải đi rồi.”

Bị Cố Duyên ôm mặt lại, thân mật thêm vài phút, thì cuối cùng cô cũng rời khỏi được.

Ngô Thành ngồi trong xe thấy Cố Duyên vẫn cứ nhìn Bì Dập An đi cho đến khi không còn thấy hình bóng thì mới chịu bỏ cuộc, liền khuyên hắn một câu: “A Duyên, chúng ta về đi, cô ấy chắc là sắp lên xe rồi.”

Cố Duyên nói: “Chờ một chút đi, lỡ như cô ấy muốn đi chuyến tối nay hoặc là cô ấy đột nhiên không muốn trở về thì sao?”

Ngô Thành nghĩ thầm anh không thấy cô ấy vừa xuống xe đã thoải mái giống như con chim non lần đầu biết bay lượn hay sao, vui vẻ đến mức đã sắp quên trong xe còn có một anh bạn trai rồi, làm sao còn có thể quay lại chứ.

Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, những lời này khó mà nói ra miệng, Ngô Thành chỉ có thể uất nghẹn tốn thời gian ở chỗ này với Cố Duyên.

Bì Dập An vừa ngồi lên ghế thì đã bắt đầu ngủ. Lúc đến Nam Thành mới bị chính tiếng chuông điện thoại của mình đánh thức, là Thập Nhị, vừa bấm nút nhận cuộc gọi đã nghe thấy giọng nói vô cùng lo lắng của cô ấy.

“Sao cậu còn chưa tới vậy? Tớ đã chờ 20 phút rồi đó!”

Bì Dập An mơ mơ màng màng, còn chưa tỉnh hẳn, hỏi: “ Cậu đang chờ ở đâu...”

Thập Nhị nói: “Trạm dừng Nam Thành. Bọn họ đã nhập tiệc trước rồi, chờ cậu tới chúng ta sẽ lập tức qua đó.”

Bì Dập An cuối cùng cũng phản ứng được, xoay xoay cái cổ đau nhức, nói: “Cậu không thể đi một mình sao... Bây giờ tớ thật sự rất là mệt, chỉ muốn về nhà ngủ một giấc thôi.”

“Không được! Nếu cậu lâm trận bỏ chạy tớ sẽ cắn chết cậu!” “...”

Lúc đến trạm nhìn thấy Thập Nhị, cô liền bị sốc, Cô ấy hôm nay hoàn toàn khác với ngày thường. Gương mặt được trang điểm chỉnh tề còn mặc một cái váy đen ngắn là hàng hiệu mới nhất của Chanel, bó eo vểnh mông, đứng dựa vào bên cạnh chiếc siêu xe, mỹ nhân và xe đẹp vô cùng hấp dẫn sự chú ý của người khác, thậm chí có người còn dùng điện thoại di động chụp lén cô ấy.

Bì Dập An tính toán sơ qua, bộ trang phục hôm nay phải đến hơn mười vạn.

Thập Nhị đứng gác tại trạm một cách lưu manh, cười cười đứng cách cô năm mét, nhìn cô, cố ý nói: “Ôi, đây không phải là Bì tiểu thư sao, cô rốt cuộc cũng chịu hạ phàm rồi à.”

Thập Nhị dẫm lên đôi giày cao gót, khập khiễng chạy chậm tới, ôm lấy cánh tay cô, đẩy cô vào trong xe, vừa đi qua bên kia vừa nói: “Tớ thấy cậu là bị nam sắc làm đầu óc mụ mị, vui đến quên trời đất rồi!”

Xe hôm nay cô ấy lái chính là xe của nhà cô ấy, đến hơn 600 vạn. Đặt ở gara trong nhà đến mức bám bụi, căn bản là không thèm nhìn.

Bì Dập An Rất thích thương hiệu xe này, sờ sờ tay lái đỡ nghiện, rồi cứ nói mãi về sự chênh lệch giàu nghèo, muốn Thập Nhị bao nuôi cô.

Thập Nhị trợn mắt liếc cô một cái nói: “Cậu quên đi, về mà hỏi một chút Cố Duyên nhà cậu một ngày kiếm được bao nhiêu tiền? Còn cần tớ phải bao nuôi hay sao? Cả một kho vàng để ngay trước mặt cậu, mà lại không biết quý trọng. Có biết những người bên ngoài nói như thế nào về Cố Duyên không, nói hắn là chiêu tài đồng tử đấy!”

Bì Dập An phụt một tiếng cười ha ha: “Chiêu tài thì tớ thừa nhận, đồng tử thì bây giờ không phải rồi.”

Thập Nhị chửi ầm lên nói cô không phải là người.

Chạy được nửa đường Thập Nhị đột nhiên nhớ ra, hỏi: “ Tớ tìm chỗ dừng xe một chút cho cậu thay đồ trang điểm nhé.”

“Sao phải như vậy?”

Thập Nhị nhìn bộ áo thun quần đùi mà cô mặt, ra chìu ghét bỏ nói: “Buổi tiệc hôm nay có không ít bạn bè, không ít những người tài giỏi. Dù sao cậu có phải chú trọng hình thức một chút chứ?”

“Không cần phải vậy.” Bì Dập An xua xua tay, nói: “Đi gặp Cố Duyên tớ cũng mặc như vậy, huống chi là bữa tiệc này, đúng lúc tớ mặc như vậy sẽ càng tôn lên vẻ đẹp của cậu.”

Điều làm Bì Dập An kinh ngạc chính là địa điểm tổ chức buổi tiệc hôm nay, lại chính là tìm ăn tại gia mà cô và Giản Chiếu Nam đã từng tới.

“Sao lại chọn địa điểm ở đây vậy??” Bì Dập An đóng cửa xe, nhìn đâm đâm vào cánh cửa sổ đỏ rắn chắc của căn nhà.

Thập Nhị kéo cô đi vào bên trong: “Nhà hàng này đã được người ta đặt chỗ trước đến cả sang năm, bởi vì nhờ có một người bạn tốt đặt chỗ giúp mới có thể muốn tới thì tới, cậu nhìn đủ chưa đi thôi.”

Vừa vào cửa đã gặp phải Chiêu Sác Cập, hôm nay anh ta ăn mặc trang nghiêm hơn rất nhiều. Thích nhất không phải là bộ trang phục phong cách Hiphop mà Bì Dập An nhìn thấy lần trước, hôm nay mặc một bộ âu phục thanh lịch. Càng tôn lên được dáng dấp cao ráo, mái tóc chải hết ra sau đầu, lộ ra vầng trán xinh đẹp, khuôn mặt đa tình, khó trách khiến Thập Nhị mê mẩn như vậy.

Bì Dập An rõ ràng phát hiện Thập Nhị đang kéo tay mình thay đổi cảm xúc trong nháy mắt, cả người tản ra mùi vị yêu đương hôi thối, giống như một cô bé mười bốn tuổi có mối tình đầu.

Cô thuận tay liền đẩy Thập Nhị vào lòng Chiêu Sác Cập, Bì Dập An muốn nhìn xem anh ta sẽ có phản ứng gì đầu tiên.

Nhưng anh ta lại vô cùng có chừng mực, nhanh chóng đỡ Thập Nhị đang đỏ mặt ổn định thân thể, cũng không trước mặt Bì Dập An động tay động chân gì, cực kỳ lễ phép khéo léo, chủ động vươn tay tới chào Bì Dập An, “Xin chào, tôi là Chiêu Sác Cập, lần trước vẫn chưa chính thức chào hỏi, thật ngại quá.”

Bì Dập An bắt tay anh ta, giả vờ không phát hiện động tác nhỏ len lén kéo áo anh ta của Thập Nhị.

Lúc đi vào phòng riêng thì bên trong đã có vài người. Tất cả đều áo mũ chỉnh tề, mặc dù ngũ quan bình thường, nhưng khí chất đều không tệ, nhìn thấy Chiêu Sác Cập dẫn theo hai cô gái vào biểu hiện cũng rất hợp lý, lễ phép khách khí chào hỏi, không hề giống các buổi tụ hội chướng khí mù mịt, đàn ông chè chén thấy phụ nữ đến liền lập tức ồn ào.

Bì Dập An vốn chính là người am hiểu xã giao, trong giới giải trí còn có thể như cá gặp nước, đừng nói đến lại tiệc tùng bạn bè tụ họp thế này, cô nói chuyện với những người kia vô cùng vui vẻ, khiến cho không khí cũng hết sức sôi động.

Nhưng hình như vẫn có một người chưa tới, vì thế bọn họ cũng không vội vã gọi món, chỉ kêu cho hai cô gái một ít món ngọt, Chiêu Sác Cập lại đi ra ngoài gọi điện thoại thúc giục, sau khi quay lại thì nói với mấy người bạn rằng: “Anh ấy nói là sắp đến rồi, vừa rồi phải đi một vòng quanh thành phố từ phía nam đường bên kia.”

Lại nói với Bì Dập An: “Thật xin lỗi cô, người bạn này của chúng tôi là một người rất ham mê công việc. Anh ấy mở một phòng khám, cả ngày đều hận không thể làm việc 24 giờ.”

Phòng khám?

Bì Dập An lập tức có một dự cảm không tốt dâng lên trong lòng, bàn tay ở dưới bàn len lén kéo Thập Nhị một cái.

“Làm sao vậy?” Thập Nhị hỏi.

Bì Dập An nhỏ giọng nói với cô: “Cậu hỏi một chút, người bạn này của bọn họ có phải họ Giản không?”

Thập Nhị kinh hãi há to miệng, còn chưa kịp lý giải ý tứ trong lời nói, ngây ngốc nhìn cô, một hồi lâu mới dùng khẩu hình miệng vẽ ra một câu “... Không phải đâu”.

Nhân thập nhị còn chưa kịp hỏi thì cửa phòng đã mở ra.

Giản Chiếu Nam mặt mày căng cứng đi vào, bởi vì hai người Bì Dập An ngồi đưa lưng ra phía cửa, cho nên hắn vẫn chưa phát hiện, hoặc là cũng có thể nói, hắn căn bản không hề nghĩ tới có thể gặp lại Bì Dập An trong loại trường hợp như vậy.

Bởi vì mọi người đều là bạn bè thân quen cho nên Giản Chiếu Nam cũng không cần phải khách sáo, vừa bước vào cửa đã mang theo một khuôn mặt đờ đẩn, uể oải nói với đám người Chiêu Sác Cập: “ Nhớ tôi thì gọi điện thoại là được rồi, sao phải kéo tôi đến đây làm gì?”

Vừa dứt lời, liền nhìn thấy Bì Dập An đang kinh ngạc nhìn về phía mình, Giản Chiếu Nam đại não lập tức ngừng hoạt động, ngây ngốc đứng chết

lặng tại chỗ nhìn chằm chằm Bì Dập An, một câu cũng không nói được.

Đã lâu lắm không gặp cô, Giản Chiếu Nam đột nhiên không biết nên cư xử như thế nào, rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói với cô, nhưng khi nỗ lực há miệng thì chỉ toàn là tiếng thở dốc, một chữ cũng không nói được.

Phản ứng quá mức rõ ràng của hai người khiến cho những người khác có muốn giả vờ như không có việc gì thì cũng không thể. Chỉ đành phải đẩy Chiêu Sác Cập ra hóa giải không khí xấu hổ giữa hai bên, kéo bọn họ ngồi xuống, giới thiệu một cách qua loa.

Giản Chiếu Nam không nói một lời, biểu hiện có thể nói là vô cùng kém cỏi, cũng là Bì Dập An chủ động chào hắn trước, cô cười cười, khách sáo không một kẽ hở, nói với Giản Chiếu Nam: “Bác sĩ Giản, đã lâu không gặp.”