Ôn Hỏa Hầm Thịt - Hải Tiên Bì Bì Tương

Chương 20: Hai anh em




Lạc Nhất là sau khi tốt nghiệp sơ trung mới biết được Giản Chiếu Nam không phải anh ruột mình, trong nhà cũng không cố tình giấu diếm, Giản

Chiếu Nam cũng không quá để ý chuyện này, cuối cùng thì dù cho có quan hệ huyết thống hay không thì, cảm tình cũng đã tồn tại.

Cậu ta nhớ rõ bản thân mình lúc còn nhỏ đã từng hỏi Giản Chiếu Nam: “Anh trai, vì sao em và ba họ Lạc, còn anh lại họ Giản?”

Giản Chiếu Nam lớn hơn cậu ta mười tuổi, rất thương đứa em trai này, nhìn ánh mắt đơn thuần của nó, không biết có nên nói thật cho nó biết hay không.

Hắn là con nuôi của nhà họ Lạc.

Sau khi kết hôn bảy năm, ba Lạc mẹ Lạc vẫn không có con, đã đến chỗ các bác sĩ nổi tiếng khắp cả nước, ai cũng nói sức khỏe của bọn họ không có vấn đề gì, vẫn chưa có con có nghĩa là duyên chưa tới.

Ba mẹ Lạc chấp nhận số mệnh, cho nên đã đến Viện phúc lợi nhận nuôi Giản Chiếu Nam, khi đó đã tám tuổi, tinh điêu ngọc trác, mẹ Lạc nhìn một cái đã thích, không quan tâm hắn đã hiểu rõ được hoàn cảnh, vẫn kiên trì muốn nhận nuôi đứa nhỏ này.

Giản Chiếu Nam không phải bị cha mẹ ruột vứt bỏ, mà cả cha lẫn mẹ đều qua đời, người thân lại không ai đồng ý nuôi một đứa bé như hắn, vì thế đã ném cho Viện phúc lợi.

Giản Chiếu Nam chỉ đưa ra một điều kiện duy nhất đối với nhà họ Lạc, chính là được giữ lại tên họ.

Ba mẹ Lạc đều đồng ý, đem hắn về nuôi xem như con ruột.

Nói đến cũng kỳ lạ, Giản Chiếu Nam đến Lạc gia được hai năm thì mẹ Lạc liền có thai, bà luôn cho rằng công lao này là thuộc về Giản Chiếu

Nam, cảm thấy đứa con lớn này là một vị thần may mắn, cho nên đối xử với hắn càng tốt hơn.

Giản Chiếu Nam tri ân báo đáp, đặc biệt rất thương yêu đứa em trai của mình, cơ hồ là muốn gì cho nấy, nhưng cũng không quá cưng chiều, hắn đặt tâm tư vào Lạc Nhất còn nhiều hơn so với ba mẹ Lạc, tình cảm giữa hai anh em vốn rất tốt.

Giản Chiếu Nam có bạn gái lần đầu tiên là lúc học đại học năm thứ hai, là cô gái kia theo đuổi hắn, từ cao trung đến đại học, hắn nhìn đối phương cũng coi như thuận mắt liền đồng ý.

Khi đó Lạc Nhất mới học tiểu học năm tư, rất thích đến tiệm chơi trò chơi điện tử. Giản Chiếu Nam lúc cùng bạn gái kéo đi dạo phố thì gặp cậu ta, đương nhiên không thể mặc kệ em mình chơi mãi như thế, liền dẫn theo cậu ta cùng đi hẹn hò với bạn gái, bạn gái hắn bên ngoài giả vờ vô cùng vui vẻ, lại thừa lúc Giản Chiếu Nam đi nhà vệ sinh mà lèm bèm than thở, ai lại hẹn hò còn dẫn theo một thằng nhóc chứ.

Lạc Nhất về đến nhà lại kể cho Giản Chiếu Nam nghe, Giản Chiếu Nam hỏi hắn có thích chị đó hay không, Lạc Nhất lắc đầu như máy rang bắp xoay vòng tròn.

Giản Chiếu Nam bởi vì chuyện này mà chia tay cô bạn gái đầu tiên.

Lớn hơn một chút, Giản Chiếu Nam làm việc có tiền, liền trở thành cái máy phát tiền tiêu vặt cho Lạc Nhất, từ di động đến giày chơi bóng, chỉ cần cậu ta thích, Giản Chiếu Nam ngày hôm sau đã đưa đến đầu giường cho cậu ta, không phải anh ruột, nhưng còn hơn cả anh ruột.

Giản Chiếu Nam lần đầu tiên nổi giận với Lạc Nhất là lúc cậu ta nghỉ hè năm học cao nhất, lúc ấy cậu ta mê đi phượt, cùng mấy người bạn giấu gia đình hứng thú bừng bừng định đi từ Nam Thành đến Thành Đô, ai ngờ mới ra tỉnh đã bị cướp hết tiền bạc quang, di động, xe cộ, phàm là đồ

vật có giá trị đều bị mất đi cả, mấy tên nhóc ở vùng hoang vu dã ngoại, vẻ mặt ngơ ngác.

Vất vả lắm mới tìm được Cục cảnh sát, ngồi chờ phụ huynh tới đón về, Lạc Nhất không dám gọi điện thoại cho ba mẹ Lạc, nên chỉ cho cảnh sát số điện thoại Giản Chiếu Nam, trong tưởng tượng của cậu ta, anh trai nhất định sẽ bảo bọc mình như thường khi.

Nhưng Giản Chiếu Nam vừa thấy mặt đã cho cậu ta một bạt tai, dùng mười phần sức lực, đánh cậu ta ù tai một trận.

Cậu ta lớn như vậy, lần đầu tiên mới thấy anh trai mình giận dữ đến thế, mấy người cảnh sát mà không ngăn lại thì Giản Chiếu Nam đã đánh Lạc Nhất một trận mềm xương.

Lạc Nhất bị dọa đến không dám nhúc nhích, vội vàng quỳ xuống kêu Giản Chiếu Nam gọi ba.

Nhưng đánh xong người đau lòng vẫn là Giản Chiếu Nam, sau khi ra khỏi cục cảnh sát liền lái xe đi thẳng đến bệnh viện, đám cướp bóc còn chưa làm gì cậu ta thì anh trai cậu ta đã đánh cho bị thương rồi.

Lạc Nhất lúc xử lý vết thương mới nhớ tới đôi mắt đỏ bừng của Giản Chiếu Nam ở cục cảnh sát, rõ ràng quần áo không chỉnh tề, một thân lôi thôi, vừa nhìn đã có thể cảm giác được là đã vài ngày không ngủ.

Từ sau trận đánh kia, bất kể bướng bỉnh như thế nào, Lạc Nhất cũng không dám làm ra chuyện gì quá đáng nữa.

Bì Dập An, là ngoài ý muốn.

Cậu ta thật sự thích cô, lúc đến phòng khám nhìn thấy trên bàn làm việc của anh trai có lịch khám của cô, cậu ta còn tưởng rằng chỉ là bệnh nhân bình thường, vì thế nói bóng nói gió hỏi thăm chuyện của Bì Dập An từ anh trai, nhưng Giản Chiếu Nam một câu cũng không chịu nói, chỉ đáp thẳng thắn chuyện riêng tư của bệnh nhân không thể lộ ra.

Nhưng sau này càng ngày càng không ổn, các y tá trong bệnh viện đều lén nói rằng bác sĩ Giản gần đây lại có hoa đào mới, là một bệnh nhân họ Bì, cực kỳ xinh đẹp.

Từ chỗ nghe anh trai nói chuyện muốn đi đón Bì Dập An tan sở, cậu ta liền ở bên ngoài phòng khám đi theo, biết chỗ cô làm việc, thấy cô và anh trai mình hôn nhau trong xe.

Cậu ta chính là vào thời điểm đó sinh ra một nghi vấn.

Nếu anh trai cậu ta biết cậu ta đã quan hệ với Bì Dập An, thì sẽ thế nào?

Cậu ta cho rằng mình muốn biết Giản Chiếu Nam sẽ nhẫn nhịn dung túng mình hay không, bên cạnh đó trong tiềm thức càng tò mò Bì Dập An sẽ lựa chọn cậu ta hay là Giản Chiếu Nam.

Nhưng trò chơi vẫn chơi thua, cậu ta căn bản không nghĩ tới Bì Dập An sẽ thật sự phát sinh quan hệ với Giản Chiếu Nam, bởi vì dựa theo tính cách của anh trai cậu ta, chưa kết hôn, thì sẽ không mang con gái về nhà.

Nhưng lại quên mất Bì Dập An là đức hạnh gì, một cô gái chỉ gặp cậu ta mấy phút đã dám lên giường, sao có thể thành thành thật thật cùng chơi trò yêu đương với Giản Chiếu Nam.

Đến cuối cùng cậu ta mới hiểu được, kết quả là cậu ta không thể thừa nhận, cậu ta đã có đáp án cho những tò mò ban đầu, từ lâu đã có.

“Anh trai, thực xin lỗi, nhưng em thật sự... thích cô ấy.”

“Lạc Nhất, ba mẹ định cho em ra nước ngoài du học em biết không?” “... Biết.”

“Vậy em lấy gì thích cô ấy?” “Anh...”

“Xin lỗi, Lạc Nhất, em muốn gì anh cũng có thể cho em, nhưng cô ấy thì không được.”

“Vì sao?”

“Cô ấy không thuộc về em, cũng không thuộc về anh, người ta không cần thiết bị anh em chúng ta đẩy tới đẩy lui, chúng ta cũng không có tư cách này, em nếu thích cô ấy, thì phải quang minh chính đại theo đuổi, anh không ngăn cản em, nhưng tiền đề là em phải đủ tôn trọng cô ấy, tôn trọng là tiền đề của yêu thích, trước hết là em phải xin lỗi cô ấy đã, hiểu chưa?”