Ô Che Nắng - Mang Mang Bất Mang

Chương 32




Trần Tư Niên sa sầm mặt, "Cậu hẹn hò gì với cô ấy?"

Anh khẽ cười: "Một nam một nữ thì cậu nói hẹn hò cái gì?"

"Tôi đang hỏi ý kiến của cô ấy." Trần Tư Niên vẫn không bỏ cuộc.

Quý Tri Duyên đã xử lý nhiều việc như thế này, nói: "Tôi thực sự không có thời gian ra ngoài với anh."

"Vậy cậu có thời gian ra ngoài với cậu ta?" Anh ta chỉ vào Lâm Việt Hành.

Quý Tri Duyên còn chưa kịp mở miệng.

Lâm Việt Hành tiếp lời, "Cô ấy đi với ai không quan trọng, quan trọng là cô ấy không muốn đi với cậu, cô ấy đã từ chối rõ ràng rồi, tiếp tục nữa chính là quấy rối."

"Cậu chắc không muốn trở thành người như vậy chứ?"

"..."

Trần Tư Niên cũng có lòng tự trọng của mình, mím môi, "Biết rồi."

Anh ta đi về phía trước hai bước, lại không cam lòng quay lại, mở điện thoại, vài giây sau tức giận nói: "Vừa gửi cho cậu hai vé điện tử, nhớ đi với cái đuôi của cậu đấy! Đừng lãng phí!"

"Cái đuôi?" Quý Tri Duyên quay đầu nhìn Lâm Việt Hành, "Là cậu sao?"


Lâm Việt Hành nhìn cô chằm chằm, hỏi ngược lại, "Vậy à?"

Anh tiến sát lại, chậm rãi nói: "Tôi có đi theo cậu sao?"

Quý Tri Duyên bất lực nói: "Cậu nên tự hỏi bản thân mình đi."

"Tôi không rõ lắm." Anh lại nói: "Nếu anh ta nói là thật, tôi nên kiềm chế thế nào?"

"..."

Lâm Việt Hành nhìn sang điện thoại của cô, "Cho tôi xem vé anh ta gửi cho cậu."

"Đây." Cô đưa điện thoại cho anh.

Lâm Việt Hành nhận lấy nhìn qua nói: "Anh ta cũng tốt thật đấy, vé phải đặt trước, không đi thì phí."

"Cậu thực sự muốn đi à?" Quý Tri Duyên nói: "Tôi biết cậu chỉ muốn giải vây cho tôi, tôi cũng không định đi, chúng ta ai về nhà nấy không phải tốt hơn sao?"

"Không tốt lắm." Anh "chậc" một tiếng, "Tôi dạo này làm việc mệt quá, rất muốn đi leo núi thư giãn một chút, cậu nói xem tôi vì ai mà ngày đêm đảo lộn thế này? Lần trước là ai nửa đêm bắt tôi sửa ảnh cho?"

"Đi đi đi." Quý Tri Duyên mỉm cười lịch sự, "Nếu vậy, tôi đặt thêm mấy vé, gọi Tiểu Trương, còn có các đồng nghiệp khác ở studio, à, còn có Chu Tư Hằng. Hôm nay cậu ấy cũng được nghỉ mà."

"Cậu cũng rảnh rỗi thật đấy." Anh thản nhiên nói: "Tùy cậu."

Cô lên mạng xem địa điểm Trần Tư Niên đã đặt, vài giây sau vỗ vai Lâm Việt Hành, "Hình như chúng ta đã đến nơi này rồi."

"Chúng ta?" Lâm Việt Hành nói: "Cậu chắc chắn là chúng ta?"

Quý Tri Duyên liếm môi, "Là do trường tổ chức, năm lớp 11 đi chơi xuân."

Cô đưa vé cho anh xem, "Chính là nơi này, núi Dương Thổ. Lúc đó chúng ta còn đến chùa cầu phúc nữa."

Anh nhìn kỹ, "Có chút ấn tượng."

Quý Tri Duyên nói: "Vậy tôi đặt ngay, chiều nay phải đến đó trước hai giờ, tôi gửi tin nhắn nhóm. Chiều nay cho họ nghỉ nửa ngày."

Lâm Việt Hành dừng lại một chút, không đáp lời.

Đến khi quay xong cũng đã muộn, Chu Tư Hằng hôm nay không có việc gì, Quý Tri Duyên vừa gọi là cậu ta liền chạy đến, vừa gặp đã định ôm cô, bị Lâm Việt Hành chặn lại, "Đừng có lúc nào cũng muốn chiếm tiện nghi."

Chu Tư Hằng bất mãn nói: "Làm gì vậy? Tôi đâu phải lần đầu ôm cô ấy."

"Cậu còn dám nói? Chiếm tiện nghi của cô ấy mấy lần rồi mà không biết xấu hổ à?"

"Tôi..." Chu Tư Hằng bị nghẹn họng, nhất thời không nói được gì, cuối cùng tức giận nói: "Anh muốn ôm thì nói thẳng ra đi! Cần gì phải vòng vo tam quốc!!"

Nói xong, cậu ta đẩy Quý Tri Duyên về phía anh, "Cho anh ôm!"

Một lực bất ngờ ập đến, Quý Tri Duyên suýt nữa ngã vào lòng Lâm Việt Hành, hai người bốn mắt nhìn nhau, cô phản ứng lại nhanh chóng lùi lại một bước.

Lâm Việt Hành nhìn động tác lùi lại một bước lớn của cô, bất lực nở nụ cười, "Cậu cần phải phản ứng lớn vậy không? Tôi cũng đâu có thực sự ôm cậu."

"Là tôi sợ lại đắc tội với cậu." Quý Tri Duyên thành thật nói.

"Lại?" Chu Tư Hằng chú ý đến hai chữ này, nhưng nhanh chóng bị Quý Tri Duyên cắt ngang, "Cậu coi tôi là cái gì vậy? Chị đây đâu phải bạn gái cậu, còn đẩy tôi cho người khác?? Cậu có muốn ăn đòn không?"

"Xin lỗi..." Chu Tư Hằng uất ức nói.

Những người bên cạnh cười ha hả: "Cuối cùng cũng có người quản Tư Hằng bảo bối của chúng ta rồi..."

"..."

Một nhóm người cũng không trì hoãn thời gian, lái hai chiếc xe đến đó, một chiếc là xe của Quý Tri Duyên, còn lại là xe của Lâm Việt Hành. Bây giờ đúng vào mùa thu có thể ngắm lá phong, Nam Diên là thành phố có bốn mùa rõ rệt, rất thích hợp để du lịch.

Xe chạy nửa tiếng thì đến nơi, chùa ở trên núi, leo lên mất khoảng hơn một tiếng, nếu nhanh thì khoảng một tiếng cũng đủ, nhưng nhóm người này ngoại trừ Lâm Việt Hành thì đều là người không hay vận động, Quý Tri Duyên mấy năm nay cũng ít vận động, không giống như hồi đi học thích vận động. Người cũng trở nên lười biếng hơn. Nhưng thể lực vẫn hơn họ một chút. Đặc biệt là Chu Tư Hằng, đi chưa được mấy bước đã kêu mệt.

Quý Tri Duyên nói: "Cậu ít nói lại còn có thể tiết kiệm chút sức lực."

"Miệng người ta là để nói, tại sao em phải ít nói, em ra ngoài là để nói chuyện với chị mà."

Quý Tri Duyên lấy điện thoại ra định chụp ảnh, nghĩ lại, bên cạnh có nhiếp ảnh gia tại sao không dùng, cô chạy đến, khẽ cười, "Chụp ảnh cho tôi."

"Bây giờ đâu phải giờ làm việc của tôi." Lâm Việt Hành nói: "Không chụp."

"Vậy cậu mang máy ảnh theo làm gì?"

"Thói quen nghề nghiệp."

Chu Tư Hằng nói: "Tự lực cánh sinh thôi, để em chụp cho chị."

Quý Tri Duyên sững người, "Tôi không phải nên tự mình chụp sao?"

"Em là người nhà mà, anh ta thì không." Chu Tư Hằng cười đắc ý: "Chúng ta còn phân biệt gì nữa?"

"..."

"Không cần đâu." Quý Tri Duyên nói: "Tôi dùng điện thoại chụp lá phong là được rồi."

Cô cầm điện thoại chụp khắp nơi, thấy cái nào đẹp thì chụp lại, Lâm Việt Hành đi theo phía sau cô giơ máy ảnh, Chu Tư Hằng nhận thấy hành động của anh, tiến lại gần nói: "Anh đúng là hèn hạ, còn chụp lén!!"


"Biết nói chuyện không? Tôi là chụp quang minh chính đại." Lâm Việt Hành nói: "Tôi không muốn nhìn cô ấy tạo dáng ngốc nghếch."


"Vô vị." Chu Tư Hằng nói: "Anh không mệt à? Máy ảnh của anh ngoài Quý Tri Duyên ra còn chụp cái khác không?"

Lâm Việt Hành hạ máy ảnh xuống, "Cần cho cậu xem tác phẩm của tôi không?"

Chu Tư Hằng cứng miệng, "Tôi không muốn xem, tôi biết anh là đối thủ mạnh, nhưng tôi còn trẻ!!"

"Ừm." Lâm Việt Hành không để tâm: "Vậy cậu cố lên."

Một tiếng sau, một nhóm người cuối cùng cũng lên đến đỉnh, họ chia làm hai đội, khoảng một tiếng thì tất cả đều lên đến nơi, những người còn lại đi lang thang khắp nơi, Quý Tri Duyên ngồi trên ghế, Lâm Việt Hành đưa cho cô một chai nước, "Cậu bao lâu rồi không tập thể dục? Mệt thành ra thế này?"

"Lâu lắm rồi," Quý Tri Duyên nhận lấy nước, nắp chai đã được anh mở ra, cô uống một hơi, thở hổn hển nói: "Xem ra vẫn phải tập thể dục nhiều hơn, không thể suốt ngày ru rú trong vùng an toàn được."

Chưa được bao lâu, Chu Tư Hằng lại chạy đến đưa cho cô một chai nước, "Sao chị không uống nước em mua trước!!"

Quý Tri Duyên nuốt nước miếng, "Có gì khác nhau sao?"

"Đương nhiên là khác nhau." Chu Tư Hằng nói: "Em mặc kệ, chị phải uống nước em mua."

"Đại thiếu gia." Quý Tri Duyên nhìn hai người họ, "Hai vị đại thiếu gia, tôi không rảnh chơi trò trẻ con với các cậu."

Lâm Việt Hành cười, "Cô ấy không muốn, làm sao bây giờ?"

"..."

Quý Tri Duyên đứng dậy nhìn ngôi chùa phía trước nói: "Tôi nhớ hồi cấp ba đến đây có rất nhiều người cầu duyên, bây giờ không có ai ở đây, xem ra mọi người đều không mong đợi tình yêu nữa rồi. Đều chạy đến điện Thần Tài cả rồi, lát nữa tôi cũng đến đó."

Chu Tư Hằng nói: "Chị từng đến đây hồi cấp ba à?"

"Ừ, do trường tổ chức." Quý Tri Duyên nói: "Tôi còn đến chùa này cầu duyên nữa."

Cô chỉ vào cái cây phía trước, "Treo trên cái cây đó, nhưng bây giờ không tìm thấy nữa rồi."

"Hả? Lúc đó chị si tình vậy à?" Chu Tư Hằng trêu chọc.

Quý Tri Duyên cười: "Lúc đó còn nhỏ mà, bây giờ tôi sẽ không làm vậy nữa, không tin lắm."

"Vậy là cầu phúc như thế nào?" Chu Tư Hằng hỏi.

"Cứ viết tên thôi, viết tên cậu và tên người cậu thích lên dải vải đỏ, buộc lại với nhau treo lên cây là được." Quý Tri Duyên nói.

"Vậy em cũng đi viết!!" Chu Tư Hằng nói: "Viết tên của chúng ta."

"..."

"Vô dụng thôi."

"Là vô dụng." Lâm Việt Hành nói xen vào từ phía sau.

Quý Tri Duyên quay đầu nhìn anh, "Cậu lại chưa viết bao giờ."

Cô nhớ lúc đó rất nhiều người trong lớp đều đi, nhưng chỉ có một mình anh luôn đứng bên ngoài, không tham gia hoạt động, cũng không đến bất kỳ điện nào. Chỉ đứng bên ngoài, đứng dưới gốc cây.

Anh nhỏ giọng nói: "Ừm, chưa viết bao giờ, dù sao cũng chẳng có tác dụng gì."

Không lâu sau, Chu Tư Hằng đi ra, treo tên cậu ta và Quý Tri Duyên lên, "Như vậy là tôi và Tiểu Duyên khóa chặt nhau rồi!!"

"..."

Quý Tri Duyên bất lực, chạy đến chỗ khác, lại là Chu Tư Hằng chạy đến nói với Lâm Việt Hành: "Sao anh không có động tĩnh gì vậy? Anh không viết à?"

Lâm Việt Hành nói: "Cũng vô dụng, lãng phí thời gian của tôi làm gì?"

"Đây là vấn đề xác suất."

"Trên một cái cây, chỉ có thể treo một cặp tên, cậu xem cái cây này treo đầy tên người, Nguyệt lão không nghe thấy lời cầu nguyện của cậu đâu."

Chu Tư Hằng nói: "Hình như cũng có lý."

"Tôi đi viết thêm mấy cái nữa, có cần viết giúp anh không?"

Lâm Việt Hành bất lực, "Cậu cũng hào phóng thật đấy."

Suy nghĩ của anh trở lại năm lớp 11, mọi người trong lớp cùng nhau ra ngoài leo núi, sau đó đến đỉnh núi, rất nhiều người nói nơi này cầu duyên rất linh nghiệm, ở cái tuổi đó luôn thích tin vào những điều này.

Anh liếc nhìn Quý Tri Duyên chạy vào bên trong, nghiêm túc viết gì đó, cuối cùng lại vui vẻ chạy ra buộc tên cô và Thịnh Lễ lên cây, anh chạy qua nhìn, cũng chỉ có bọn họ mới tin vào điều này, anh thì không tin. Nếu viết tên mà linh nghiệm thật, thì trên đời này không biết có thêm bao nhiêu oan gia ngõ hẹp, loại chuyện này phải hai tình tương duyệt mới có tác dụng.

Tôn Dạng lúc đó còn bảo anh viết, anh thờ ơ nói: "Sao tôi lại làm việc này? Chuyện đơn phương không có tác dụng."

"Đây chỉ là một sự an ủi tâm lý dành cho những người yêu đơn phương, cậu nói xem người ta hai tình tương duyệt cần những thứ này sao?" Tôn Dạng trêu chọc: "Cậu viết một cái đi, biết đâu trăm năm sau linh nghiệm, thành toàn cho cậu."

Anh chỉ vào cái cây treo đầy dải vải đỏ, "Người cầu nguyện quá nhiều, Nguyệt lão làm sao bận rộn hết được? Chắc chắn sẽ bỏ sót, nếu trên cây chỉ có tên của hai người thì làm sao bỏ sót được."

"Hừ." Tôn Dạng xua tay, "Cậu đang nằm mơ đấy. Cái cây cầu duyên này ở đây, tại sao chỉ cho một mình cậu cầu?"

Anh chưa bao giờ tin vào những điều này, cuối cùng cũng sẽ không linh nghiệm.

Chơi trên núi một lúc, trên đỉnh núi có rất nhiều nơi có thể vào tham quan, khi họ chuẩn bị xuống núi thì trời đã tối, một nhóm người vừa đi vừa trò chuyện xuống núi.

Chu Tư Hằng hết sức, cả người uể oải dựa vào một đồng nghiệp ở studio.

Quý Tri Duyên hắt hơi một cái, Lâm Việt Hành đi tới nđưa áo khoác cho cô, "Mặc vào, buổi tối lạnh."

"Tôi có áo len, cậu đưa áo khoác cho tôi cậu sẽ lạnh hơn."

Hình như cởi áo khoác ra, anh chỉ mặc một chiếc áo dài tay màu trắng, trông rất mỏng manh.

"Cậu đang chơi trò cảm động à? Bảo cậu mặc thì cứ mặc." Lâm Việt Hành khoác áo cho cô, "Dù sao cậu cũng rất thích mặc áo khoác của tôi."

"..."

Hai người đi một đoạn, Quý Tri Duyên nhận thấy khoảng cách giữa họ rất gần, tay anh đặt trên vai cô không buông xuống, cô dừng lại, "Áo khoác đã khoác rồi, cậu còn muốn tiếp tục dựa sát vào tôi như vậy sao?"

 


Editor: Kites
Nguồn: Bán Hạ