Lâm Việt Hành nhìn bàn tay cô đưa ra, do dự hai giây rồi nhẹ nhàng bắt lấy, nhanh chóng buông ra.
Anh vừa ngồi xuống đã bị Sầm Du đánh vào tay, "Về nước mà không nói cho chị biết?"
Không kịp phòng bị, anh tặc lưỡi một tiếng, giọng điệu hơi bất cần, "Không phải sợ chị phải đón em sao, đợi về rồi nói cũng được."
Anh uống một ngụm nước, liếc nhìn Quý Tri Duyên một cái, nhớ đến ba chữ "Bạn học Lâm" cô vừa nói, giọng nói nhàn nhạt, không nghe ra bất kỳ cảm xúc nào, "Nhớ ra tôi là ai rồi à?"
Quý Tri Duyên cười với anh, "Chúng ta vốn dĩ đã quen biết mà, hai năm học cùng lớp cấp ba cơ mà."
Sầm Du không hiểu nói: "Hai người là bạn học cấp ba? Em… thật hay giả vậy?"
Lâm Việt Hành gật đầu, "Ừm, là bạn học."
Anh tiếp tục nói với Quý Tri Duyên: "Vậy mà sau buổi hòa nhạc lại giả vờ không quen biết tôi?"
"Hòa nhạc?" Quý Tri Duyên nói: "Cậu nói là hòa nhạc của Khương Tảo à? Cậu cũng đi à? Chúng ta có gặp nhau không?"
Cô không hề nhớ gì cả.
Anh nhẹ nhàng nói: "Ừm, cậu tưởng tôi là tài xế taxi."
Sầm Du nhìn qua nhìn lại hai người, hoàn toàn không biết họ đang nói gì.
Quý Tri Duyên cố gắng hồi tưởng lại chuyện ngày hôm đó, là nghe thấy có người gọi tên cô nên mới quay lại, nhưng người quá đông, cô thực sự tưởng mình nghe nhầm. Khi quay lại, toàn là tài xế taxi, thêm nữa là không nhìn rõ, tầm nhìn mờ, cô chỉ nhớ một người đàn ông rất cao, ở đối diện, bên cạnh là một chiếc xe, cô mới nói câu đó.
Cô cảm thấy vô cùng lúng túng, vội nói: "Nên là đúng là có người gọi tên tôi, kết thúc buổi hòa nhạc, tôi vừa tháo kính xuống, tôi thực sự không nhìn rõ Cậu là ai, thêm nữa là xung quanh quá ồn ào, tôi tưởng mình nghe nhầm."
"Đâu phải nói chuyện trực tiếp với cậu nên tôi không biết cậu là ai."
Lâm Việt Hành nghe xong liếm môi một cái, vẻ mặt thả lỏng xuống, "Ừm."
Sầm Du nghe họ nói qua nói lại, nói: "Hai người nhìn có vẻ quen mà cũng không quen?" Có một cảm giác kỳ lạ, chẳng lẽ…
Cô nhìn Quý Tri Duyên, "Cậu đã là bạn học cấp ba với nó, vậy cậu biết người nó thích trước đây là ai không?"
Quý Tri Duyên uống nước bị sặc, ký ức đã chết đột nhiên tấn công cô.
Những lời nói không hay đó, nhất định không thể nhắc lại nữa.
Cô nói: "Tớ… không nhớ nữa."
"Thật kỳ lạ." Sầm Du nhìn Lâm Việt Hành, "Này, Em học cấp ba đã quen Tiểu Duyên rồi, người Em thích rốt cuộc là ai vậy? Tiểu Duyên nhà chúng ta xinh đẹp như vậy, tính cách lại tốt như vậy, sao mắt Em lại không nhìn thấy cậu ấy chứ?"
Lâm Việt Hành chuyển tầm mắt về phía Quý Tri Duyên, Quý Tri Duyên vội nói: "A, hay là gọi món trước đi, mọi người đều đói rồi đúng không, chứ tớ thì đói rồi."
Sầm Du cười một tiếng, "Được, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện."
"Nhưng mà." Cô lại bổ sung một câu, "Thằng này, trước kia thích cô gái đó, đã không ít lần khen cô ấy."
Ăn xong, Sầm Du công ty có việc nên đi trước, bảo Lâm Việt Hành đưa Quý Tri Duyên về.
Hai người đi trước đi sau.
Quý Tri Duyên nhìn bóng lưng anh, nghĩ đến buổi họp lớp tốt nghiệp cấp ba. Anh đã kéo cô lại.
Tối hôm đó, cô bỗng dưng thấy bực bội khó chịu, trước đó ít phút vừa cãi nhau với người ta một trận. Sau đó, không hiểu sao lại có rất nhiều người đến nói thích cô, hết người này đến người khác, rồi ba bốn người, lại thêm một đám người hùa theo. Cô cũng không biết mình đã phải ứng phó với bao nhiêu người rồi, cô cũng hiểu rõ, những người đó không phải thật sự thích cô, có người chỉ trêu đùa cho vui, có người chỉ bắt chước theo người khác, thấy nhiều người thích cô nên cũng muốn thử thích xem sao..
Sau đó khi cô ra ngoài, anh đã gọi cô lại.
Cô quay lại, nhìn thấy anh từng bước chạy đến, thở hổn hển, "Tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Cô hơi không kiên nhẫn, cho rằng anh không khác gì những người khác, chỉ là lại thêm một người cô cần giải quyết.
Cô hồi cấp ba cứ như vậy, tính tình không tốt, không để nhiều người vào mắt, có thể nói là lúc đó có không ít tật xấu, nên mới bị người ta nói "Cậu như vậy, cậu tưởng ai thực sự sẽ thích cậu à?"
Dường như tất cả cảm xúc lúc đó đều trộn lẫn vào nhau, cô nói: "Muốn nói gì thì nói ở đây đi."
"Quá ồn." Anh nói xong liền kéo cô đi.
Cô cũng không biết lúc đó sao lại bị anh kéo đi.
Kéo đến một nơi chỉ có hai người họ.
Cô nhìn xung quanh yên tĩnh, nhìn chằm chằm anh.
"Ánh mắt của thiếu niên trong sáng và nghiêm túc, tầm nhìn hoàn toàn ở trên người cô,"Quý Tri Duyên, vốn dĩ những lời này, tôi không định nói, tôi biết cậu thích Thịnh Lễ, nhưng bây giờ hai người cũng không ở bên nhau. Lần đầu tiên gặp cậu vào kỳ nghỉ hè năm lớp 10, cho đến bây giờ, đã hai năm rồi. Tôi không muốn giả vờ không thích cậu nữa, cũng không muốn để thu hút sự chú ý của cậu mà làm những việc rất kỳ lạ. Mỗi lời nói, hành động của cậu, tôi đều đặc biệt chú ý, tất cả mọi thứ về cậu, tôi đều thích."
Cô chỉ im lặng nhìn anh, không có bất kỳ cảm xúc nào.
Anh tiếp tục nói, trong mắt thiếu niên tràn đầy sự kỳ vọng và nhiệt tình, "Cậu không phải nói đại học cậu không định thi đi ngoại tỉnh sao? Chúng ta đều ở địa phương này, có thể học cùng một trường đại học. Không cần cậu nhanh chóng cho tôi câu trả lời, cậu cứ coi như cho tôi một cơ hội theo đuổi, nếu cậu thấy tôi được, thì làm bạn gái tôi nhé? Tôi sẽ đối với cậu rất…"
Cô cắt ngang lời anh nói phía sau, "Cho cậu một cơ hội theo đuổi tôi?"
Lâm Việt Hành nhìn cô, cô tiếp tục nói: "Những người các Cậu có biết tùy tiện nói thích người khác là một loại phiền phức không? Cậu đã không định nói, thì đừng nói. Giấu kín tâm tư của mình không được sao? Cậu cảm thấy tôi có vẻ thích Cậu chút nào không? Ít nhất phải nhận thấy đối phương có thích mình một chút, ít nhất là không vô cảm, mới nói thích chứ? Thích không đâu vào đâu, tôi cần sao?"
Lâm Việt Hành im lặng một lúc rồi nói: "Cậu cảm thấy tôi là tùy tiện mới nói với cậu sao? Hay là cậu cảm thấy, sự yêu thích của tôi đối với cậu là không đâu vào đâu?"
Dường như đã xử lý quá nhiều việc như vậy, cộng thêm hôm nay gặp phải tất cả những cảm xúc không tốt, tối nay chuẩn bị nói chuyện với Thịnh Lễ, bị quá nhiều người kỳ lạ làm phiền, đều là những người nói thích cô, cô vô cùng bực bội, giọng điệu không chút nể nang, "Cho dù là gì đi nữa, tôi cũng không cần, tôi thực sự rất phiền, phiền vì xử lý những chuyện như vậy, cho dù Cậu là ai, đã biết tôi thích người khác, không thích Cậu, thì hãy giấu kín tâm tư của mình đi."
"Tôi không phải đã giấu hai năm rồi sao?" Anh đột nhiên cười một tiếng, "Vậy thì, tôi ngay cả thích cậu, nói thích cậu cũng không có tư cách sao?"
Cô từ chối người khác, chưa bao giờ lịch sự, không mềm lòng, sẽ không để lại một chút cơ hội nào, đặc biệt là bây giờ, cô cực kỳ bực bội, lời nói càng không nể tình, "Cảm ơn sự yêu thích của cậu , nhưng tôi, không thích Cậu. Người mình không thích thì không nên cho một chút cơ hội nào. Chúng ta ngay cả bạn cũng không làm được. Cũng mong Cậu đừng thích tôi nữa, đừng nói với tôi bất kỳ lời nói thích nào nữa, tôi sẽ rất phiền."
Ánh mắt nhiệt tình của thiếu niên dần dần tiêu tan, trở nên bình tĩnh, nắm chặt hai nắm tay, rồi lại thả lỏng, "Vì sự yêu thích của tôi, mà làm cậu chán ghét đến vậy sao?"
Cô dừng lại vài giây, nói: "Xin lỗi."
Lâm Việt Hành dưới ánh đèn đường, thân hình gầy gò nhưng lại thẳng tắp trông rất tiêu điều, anh là một thiên chi kiêu tử rực rỡ như vậy, mà lại có bộ dạng này.
Vừa đi, Quý Tri Duyên vừa nghĩ đến những lời nói năm xưa, hồi cấp 3 cô đặc biệt ngông cuồng. Không được lòng người khác lắm, tính khí thất thường, lúc nào cũng thích gây sự với người ta, ngoại trừ việc sở hữu một gương mặt ưa nhìn. Con người thật của cô, rất khó gần. Cho nên, tuy bề ngoài có vẻ được nhiều người yêu thích, nhưng thực chất những nam sinh thích cô, phần lớn là do gương mặt của cô mà thôi, chứ không thực sự hiểu rõ cô. Bên trong, chẳng có ai thích cô cả.
Đột nhiên nghĩ đến lời Sầm Du vừa nói, Lâm Việt Hành lúc đó thường xuyên khen cô, cô lúc đó, thực sự xứng đáng để anh khen như vậy sao.
Đến trước xe anh, Quý Tri Duyên mất đi sự nhiệt tình không biết anh là ai mấy ngày nay, bây giờ Lâm Việt Hành đứng trước mặt cô, chắc hẳn rất ghét cô.
Cô cũng không ngờ, những lời từ chối lúc đó, bây giờ gặp lại, anh lại có thể tình cờ như vậy ở ngoài hội trường gặp cô, còn gọi cô lại, còn muốn thoải mái chào hỏi cô.
Nghĩ đến đây, cô nhàn nhạt cười, anh chào hỏi cô là vì là bạn học, tính anh vốn dĩ rất thoải mái, trước kia đi học, người được bàn luận nhiều nhất trong lớp ngoài cô và Thịnh Lễ, thì là anh nhiều nhất. Nhưng cũng chính vì vậy, Anh ta thực sự không thích cô chút nào. Cũng đúng thôi, người như anh, không thiếu người thích, sao lại cứ mãi thích một người từ chối anh chứ.
"Đi đâu, tôi đưa cô đi." Lâm Việt Hành lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh.
"Tôi gọi xe." Quý Tri Duyên nói.
"Không muốn ngồi xe của tôi? Hay là không muốn nói chuyện với tôi?" Anh nói.
"Không phải, tôi sợ Cậu…" Quý Tri Duyên nói lắp bắp không nói hết câu sau.
Lâm Việt Hành nhìn đồng hồ, "Lên xe đi, tôi lát nữa còn việc."
Quý Tri Duyên không do dự nữa, lên ngồi ghế phụ, nói: "Cậu đưa tôi đến chỗ này."
Cô đưa địa chỉ dẫn đường cho anh, là địa chỉ Studio làm việc của cô.
Nhìn Lâm Việt Hành im lặng cả buổi không nói lời nào, Quý Tri Duyên lên tiếng, "Chị Cậu đã cho tôi xem một số tác phẩm Cậu chụp, thực sự rất tốt."
"Cảm ơn." Anh ngắn gọn nói.
"Ừm… thực ra, công việc hiện tại của tôi cũng cần một nhiếp ảnh gia giỏi, nếu có cơ hội, chúng ta có thể cùng làm việc. Mặc dù anh có thể không thiếu cơ hội việc làm." Quý Tri Duyên cố gắng tìm một chủ đề.
Không ngờ, anh lại thản nhiên nói: "Giá chụp ảnh của tôi thường vào khoảng này."
Anh giơ một tay ra, ra hiệu một cách đơn giản.
Quý Tri Duyên chăm chú nhìn, nuốt nước bọt, "Được, rất tốt, Cậu thực sự là người trẻ tuổi có chí hướng."
Một số chuyện nói thêm cũng không có ý nghĩa gì, Quý Tri Duyên dựa vào cửa sổ xe nhìn cảnh vật bên ngoài, Lâm Việt Hành dường như cũng không muốn nói chuyện với cô, tự mình mở nhạc nghe, sớm biết sau này sẽ gặp anh, lúc đó nên từ chối anh một cách lịch sự và dịu dàng, như vậy bây giờ anh không thích cô, họ vẫn có thể thoải mái làm bạn học.
Vậy mà cô lúc đó lại nói tuyệt tình như vậy, cái gì ngay cả bạn cũng không làm được.
Quý Tri Duyên lại nghĩ lại, Lâm Việt Hành lúc đó dù sao cũng thích cô, nhưng bây giờ anh đã không còn thích nữa, đã không thích đương nhiên có thể tiếp tục làm bạn, nghĩ như vậy, cô thấy tội lỗi nhẹ hơn một chút, dù sao thì cô và Sầm Du sau này vẫn phải liên lạc mãi, thêm nữa, bây giờ anh lại đang ở đối diện nhà cô.
Có lẽ Quý Tri Duyên đang suy nghĩ quá chăm chú, cho đến khi đến nơi cô vẫn đang dựa vào cửa sổ.
Lâm Việt Hành không gọi cô ngay lập tức, đợi đến khi bài hát anh mở kết thúc, yên tĩnh lại, anh mới chậm rãi lên tiếng, "Này, cậu không định xuống xe à?"
Ai ngờ Quý Tri Duyên đang nghĩ ngợi đến ngây người, không có phản ứng gì cả.
Anh bất đắc dĩ dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào cánh tay cô, giọng nói của anh lại giống như một người máy, không có cảm xúc, "Quý Tri Duyên, đến rồi."
Editor: Kites
Nguồn: Bán Hạ