Ô Che Nắng - Mang Mang Bất Mang

Chương 18




Quý Tri Duyên nhanh chóng lên xe rồi bật định vị, nhưng đó chỉ là một con đường ở Nam Diên, không có bất kì dấu hiệu hay địa điểm cụ thể nào.

Để xoa dịu cảm xúc căng thẳng của Thôi Nhiễm, cô gọi điện cho Thôi Nhiễm, Thôi Nhiễm không tìm thấy siêu thị, càng sợ hãi hơn, ven đường chỉ có hai ba hộ dân, cô hoàn toàn không dám đến gần, chỉ có thể tìm một chỗ khá kín đáo trốn kỹ, tính cách của cô từ nhỏ đã nhút nhát, lại đặc biệt tin người, chưa gặp nguy hiểm thì cảm thấy tất cả mọi người đều tốt.

Xe chạy hơn một tiếng đến con đường đó, Lâm Việt Hành dừng xe cùng cô đi xuống, Quý Tri Duyên vừa gọi điện vừa nói: "Cậu chia sẻ vị trí với tớ đi."

Nhưng không được, chỗ này tín hiệu không tốt, Quý Tri Duyên tiếp tục nói: "Cậu ra đường đi."

Thôi Nhiễm nói: "Tớ đi về phía trước, vào trong ruộng ngô rồi, tối quá tớ không nhìn thấy đường, tớ không biết làm sao ra ngoài cả."

"Cậu chờ đó đừng động đậy, tớ đến tìm cậu, đừng đi về phía trước nữa." Quý Tri Duyên dặn dò cô.

Cô vừa chuẩn bị đi về phía trước, thì bị Lâm Việt Hành kéo tay lại, "Tôi đi cùng cậu, ruộng ngô này cao như vậy, không nhìn thấy người đâu. Cậu tìm thế nào?"


Quý Tri Duyên gật đầu, đứng ở ven đường hét lớn một tiếng, "Thôi Nhiễm!"

Cô không đi về phía các hộ dân ven đường, có lẽ là sợ hãi nên chạy vào trong ruộng ngô, ruộng ngô cao ít nhất hai mét, ở trong đó căn bản không tìm được đường, cho dù bật đèn pin điện thoại, tầm nhìn cũng không cao, sẽ còn sợ hãi hơn. Buổi tối ở trong đó đừng nói là đáng sợ thế nào, cô gan cũng lớn lại dám chạy vào trong đó.

Quý Tri Duyên đi theo sau Lâm Việt Hành, sau khi vào trong cô mới cảm nhận được sự sợ hãi thực sự, bên trong tối đen như mực, ruộng ngô cao ngất, rất nhanh đã nhấn chìm cô.

Cô theo bản năng nắm lấy cánh tay Lâm Việt Hành, "Cậu đừng để lạc tôi, tôi không đeo kính, không nhìn thấy."

Lâm Việt Hành nói: "Vậy thì cậu nắm chặt vào."

Quý Tri Duyên nắm chặt cánh tay anh, vừa đi vừa hét, "Thôi Nhiễm!!"

"Thôi Nhiễm!" Hét mấy tiếng, lại nói với cô trong điện thoại: "Alo, cậu nghe thấy không? Rốt cuộc cậu đang ở đâu vậy?"

Điện thoại không có tiếng, tắt máy rồi, đúng là.

Hai người hét mấy tiếng, Quý Tri Duyên thở dốc nói: "Đợi tìm thấy nhất định phải mắng cậu ấy một trận."

"Tiểu Duyên." Thôi Nhiễm không biết ở đâu hét lên, "Tớ ở đây."

Quý Tri Duyên nghe xong nhanh chân chạy về phía trước, vấp một cái suýt chút nữa thì bị đá vấp ngã, Lâm Việt Hành nhanh chóng nắm lấy cánh tay cô, mặt có chút không vui, "Đi chậm thôi, đã nói là đường này khó đi rồi, cậu chạy loạn cái gì?"

"Tôi biết rồi." Quý Tri Duyên nuốt nước bọt, "Cậu hung dữ thế làm gì?"

Lâm Việt Hành dừng lại một chút, không đáp lời, Thôi Nhiễm nghe thấy tiếng động đi về phía trước, thấy hai bóng đen, hét lớn: "Tiểu Duyên!"

Cô nhanh chóng chạy về phía trước, thấy bóng người thì lao vào, không nhìn rõ là ai, suýt chút nữa thì đâm vào lòng Lâm Việt Hành, may mà anh dùng cánh tay cản lại, anh nhỏ giọng nói: "Người cậu muốn ôm ở phía sau kìa."

Thôi Nhiễm không quan tâm là ai, chỉ tìm thấy Quý Tri Duyên khóc lóc ôm cô, "Tiểu Duyên, tớ sợ chết mất!! Điện thoại của tớ vừa hết pin, cậu mà không tìm thấy tớ, tớ không biết phải làm sao nữa."

Quý Tri Duyên nâng mặt cô lên nói: "Không sao, không sợ nữa, nhanh về thôi."

Lâm Việt Hành đứng bên cạnh cô hừ một tiếng, "Không phải vừa rồi còn nói muốn mắng một trận sao?"

"......"

Thôi Nhiễm nói thêm: "Tiểu Duyên đâu nỡ mắng tôi đâu, mà này, cậu là ai vậy? Tớ mới ra ngoài chơi nửa tháng, Tiểu Duyên có bạn trai rồi à?"

Bên này quá tối, cô không nhìn rõ mặt Lâm Việt Hành.

Quý Tri Duyên nói: "Cậu ấy là Lâm Việt Hành, mặc kệ, lên xe trước đã."

"Cái gì?" Thôi Nhiễm vừa đi vừa không phản ứng kịp, trong đầu có quá nhiều chuyện muốn nói, tạm thời còn chưa nghĩ ra Lâm Việt Hành với Quý Tri Duyên có quan hệ gì.

Lâm Việt Hành đi theo sau hai người họ, nhìn bóng lưng của Quý Tri Duyên, khó hiểu nói một câu: "Vừa nãy không phải là muốn hung dữ với cậu, tôi chỉ là nói lớn tiếng hơn một chút thôi."

Thôi Nhiễm nói với Quý Tri Duyên: "Cậu ấy đang nói gì vậy?"

Quý Tri Duyên ngẩn người vài giây, cảm thấy anh phản xạ hơi lâu, cô có để ý chuyện này đâu, nhìn cô nhỏ nhen vậy sao.

Cô nói: "Ừm."

Ba người lên xe, Lâm Việt Hành không vội lái xe, đưa cho Thôi Nhiễm một chai nước, "Gan cậu cũng lớn đấy, tối muộn thế này còn dám chạy vào ruộng ngô."

Thôi Nhiễm nhận lấy nói: "Tôi định trốn trong ruộng ngô không cho người ta phát hiện, vì tôi thấy bên kia có vài hộ dân có mấy người đàn ông đi ra, tôi sợ bị bọn họ phát hiện nên đành phải trốn vào."

Quý Tri Duyên nói: "Người bên đó tốt hay xấu tạm thời không nói, cậu ở ngoài đường ít nhất còn có chút cơ hội chạy trốn. Với lại ngoài đường phần lớn đều có camera giám sát. Cậu ở trong ruộng ngô cao như vậy, cái gì cũng không nhìn thấy, nhỡ có người không có ý tốt phát hiện ra động tĩnh của cậu mà đi vào, cậu không có nửa cơ hội phản kháng đâu, lần sau thấy chỗ như này thì đừng chạy vào nữa."

Thôi Nhiễm phản ứng lại nói: "Tớ biết rồi, tớ chỉ là quá sợ hãi, cái xe đó là tớ bắt ở ven đường, muộn quá rồi không bắt được xe, thấy anh tài xế này bảo tớ lên xe, tớ không nghĩ nhiều liền lên. Nói đi nói lại thì hành lý của tớ vẫn ở trên xe đó, may mà không có đồ gì quý giá, chỉ là một ít quần áo cũ."

"Sao cậu lại về muộn thế?" Quý Tri Duyên hỏi.

"Nhà tớ ngày mai có việc buổi sáng. Vì là việc đột xuất nên tớ chỉ có thể về tối nay. Vốn dĩ là định ngày kia về."

Quý Tri Duyên thở dài, "Thôi vậy, tối nay cậu ở nhà tớ đi, sáng mai để anh trai tớ đưa cậu về."

Thôi Nhiễm nằm xuống nói: "Ừm, được. Tức chết mất, quà cho cậu và dì với anh Quý Ngôn còn ở trên xe đó."

"Cậu không sao là tốt rồi, thật sự dọa chết tớ." Quý Tri Duyên nói.

Thôi Nhiễm bình tĩnh lại, không sợ hãi nữa mới nhìn về phía Lâm Việt Hành, "Tớ nhớ ra rồi, cậu có phải là Lâm Việt Hành tỏ tình với Tiểu Duyên không?"

Lâm Việt Hành dừng lại một chút, nói: "Nếu tôi nhớ không nhầm thì chúng ta cùng một lớp đúng không? Chẳng lẽ cấp ba của cậu có người thứ hai tên Lâm Việt Hành à?"

"Không phải, là hồi đó người tỏ tình với Tiểu Duyên nhiều quá nhưng tôi chỉ có ấn tượng với cậu, bọn họ không ai đẹp trai bằng cậu, kết quả là Tiểu Duyên từ chối cậu ác nhất." Thôi Nhiễm nói.


Quý Tri Duyên nghe xong chỉ cảm thấy mình nghe nhiều rồi, quên không ngăn cô ấy lại. Nhanh chóng ôm Thôi Nhiễm, "Trẻ con không hiểu chuyện, nói linh tinh đấy, đừng để ý."

Lâm Việt Hành khẽ cười, "Cậu ấy đâu có nói linh tinh? Chẳng lẽ cậu chưa từng nói? Sao đến chỗ tôi lại ác như vậy?"

Quý Tri Duyên nhìn tay anh đặt trên vô lăng, nghĩ anh đây là định tính sổ à? Đã bao nhiêu năm rồi.

Thôi Nhiễm thấy bọn họ nói vậy thì: "Nhưng mà, sao hai người lại cùng nhau ra ngoài?"


Quý Tri Duyên nói: "Chưa kịp nói với cậu, cậu ấy là em trai của Sầm Du, cậu ấy và Sầm Du một người theo họ bố, một người theo họ mẹ, nói cách khác cậu ấy bây giờ ở đối diện nhà tớ, là hàng xóm của tớ. Lúc chuẩn bị đi tìm cậu, anh trai tớ chưa về nên tớ tìm cậu ấy."

"Ồ, thì ra là vậy." Thôi Nhiễm nói: "Dù sao thì cũng cảm ơn cậu nhé bạn học Lâm. Nửa đêm còn làm phiền cậu ngủ lại lái xe lâu như vậy, cũng gần hai giờ rồi. Cái ân tình này tính cho Tiểu Duyên, sau này có chuyện gì nhất định phải gọi cậu ấy, dù sao cũng là hàng xóm, vốn dĩ là phải giúp đỡ lẫn nhau mà."

Nói đến đây, Quý Tri Duyên mới phản ứng lại, hôm qua anh vốn đã không ngủ ngon rồi, tối nay có lẽ muốn ngủ sớm một chút, kết quả nửa đêm còn bị cô gọi ra, còn lái xe lâu như vậy, anh chắc là mệt lắm.

Cô nói: "Chắc còn một tiếng nữa mới đến nội thành, để tôi lái đi, cậu ngủ một lát."

Anh nói: "Còn thiếu một tiếng này sao?"

"Ừm." Quý Tri Duyên nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì nữa.

Thôi Nhiễm nghe xong thì ghé sát vào tai Quý Tri Duyên nói nhỏ: "Cậu ấy có phải vẫn thích cậu không? Muộn thế này còn đi ra ngoài với cậu, chắc chắn là lo lắng cho cậu đấy."

Quý Tri Duyên ngẩn ra, "Đừng nói bậy."

Nhưng lại nghĩ đến câu nói của Lâm Việt Hành trước khi xuất phát, đúng là giống như đang lo lắng cho cô, nhưng mà anh không phải là người bình thường cũng không thiếu người thích, lại còn là những cô gái ưu tú, chỉ có anh có muốn hay không, thật sự không cần thiết phải thích một người đã từng từ chối anh như vậy.

Lâm Việt Hành lái xe, có lẽ là buồn chán, nhìn hai người đang dựa vào nhau nói chuyện qua gương chiếu hậu, bất đắc dĩ khẽ cười.

Ánh mắt liếc về phía Quý Tri Duyên, người miệng cứng lòng mềm, biết ngay cô không nỡ mắng người.

Hồi cấp ba, ai cũng nói Quý Tri Duyên tính tình không tốt, đặc biệt là các bạn nam, có lẽ là bắt chuyện với cô không nhận được hồi đáp liền sẽ nói xấu sau lưng.

Lâm Việt Hành lúc đó ngồi ở hàng ghế sau, anh vẫn còn nhớ người phía trước nói xấu Quý Tri Duyên, anh vốn đang trùm đầu ngủ, nghe xong liền đá vào ghế người đó, giọng điệu khinh thường, "Cũng giỏi đấy, bắt chuyện với người ta người ta không thèm để ý, liền sẽ đi nói xấu sau lưng à? Bố mẹ mày dạy mày làm người làm việc như thế à?"

Người phía trước cũng rất khó chịu, "Cậu ta chỉ là giả tạo thôi, nói chuyện với cậu ta cũng không thèm trả lời, chẳng phải chỉ là xinh đẹp hơn một chút thôi sao? Vốn dĩ cũng không phải người tốt gì, chỉ thích những người đáng thương, vì dễ nắm bắt, cậu ta chỉ thích đứng ở trên cao nhìn xuống người khác. Xem cậu ta chơi với Thôi Nhiễm là vì sao? Vì trong lớp chỉ có cậu ấy đáng thương nhất, vì sao thích Thịnh Lễ?, vì cậu ta nghèo nhất, cô độc nhất. Cậu ta không có thật lòng với họ đâu, chỉ là để cậu ta tiếp tục làm tiểu thư thôi."

Anh đứng dậy đứng trước mặt bọn họ, "Mày nói chuyện với cậu ấy có tôn trọng không? Cái kiểu nhìn lên nhìn xuống cậu ấy một cách đê tiện kia, cậu ấy không đánh mày đã là có giáo dưỡng lắm rồi, người ta muốn thích ai, muốn kết bạn với ai thì liên quan gì đến mày?"

Anh bình thường sẽ không tức giận, chạm đến chuyện của Quý Tri Duyên, cảm xúc lại dao động như vậy, người khác liếc mắt một cái là có thể thấy được, trực tiếp nói: "Mày thì tốt đẹp hơn ai? Mày không để ý đến cậu ta à?"

Anh cười khẽ một tiếng: "Tao không giống mày, tao là người bình thường."

Nam sinh nghe xong suýt chút nữa thì động tay động chân, may mà có người khác can ngăn lại, người này sớm đã nhìn Lâm Việt Hành không vừa mắt rồi, vừa đẹp trai lại có nhiều bạn bè, lòng ghen tị của đàn ông rất đáng sợ.

Nhưng mà anh cũng không sợ chuyện, xắn tay áo lên cười ngạo mạn, "Có bản lĩnh thì nhào vô đi."

Vừa định động tay, Tôn Dạng trở lại nhanh chóng ngăn anh lại, khuyên bạn học đi, ngồi xuống nói một cách đầy thâm ý, "Cậu lại làm sao thế, lần nào đụng đến chuyện của Quý Tri Duyên, hồn phách cũng bay đi đâu hết, cậu lại muốn đánh nhau à?"

Lâm Việt Hành ngồi xuống nói: "Sao cậu biết lại là chuyện của Quý Tri Duyên?"

"Ngoài cậu ấy ra, mày còn vì ai mà cảm xúc dao động như vậy?" Tôn Dạng nói: "Tính cách của Quý Tri Duyên hơi ngông cuồng, con gái nhà người ta tính tình tệ như vậy còn suốt ngày cãi nhau đánh nhau với người ta, lần trước tôi còn thấy cậu ta cãi tay đôi với người lớp trên, khó trách trong lớp cũng có nhiều người không ưa cậu ta, không dám nói chuyện với cậu ta."

"Cậu thì hiểu cái rắm gì?" Lâm Việt Hành lập tức tiếp lời.

"Cậu xem, lại nữa rồi." Tôn Dạng lắc đầu, "Không nói nữa, lát nữa cậu lại đánh cả tôi."

Lâm Việt Hành lười nói, tính tình lớn hơn thì sao? Ai quy định con gái nhà người ta phải ngoan ngoãn biết điều? Anh chính là thích cô ấy như vậy đấy.

Chưa bao lâu sau khi khai giảng, Thôi Nhiễm bị các bạn nam lớp khác quấy rối, cô  dáng người gầy gò nhỏ nhắn, tính cách lại mềm mỏng dễ bảo, rất dễ được các bạn nam yêu thích, như vậy mới có thể nắm bắt cô.

Bị quấy rối bằng lời nói cũng không dám nói gì nhiều, sau này Quý Tri Duyên biết được trực tiếp chạy đến lớp của nam sinh kia, túm lấy cổ áo người ta, tên kia sợ đến mức lúc đó liền xin lỗi, nhưng Quý Tri Duyên trực tiếp nói: "Lời xin lỗi của mày đáng giá mấy đồng? Mới lên cấp ba đã đê tiện như vậy, loại người như mày ra ngoài còn không biết sẽ thế nào nữa? Tao nói cho mày biết, xin lỗi không có tác dụng, mày phải trả giá cho lời nói và việc làm của mày mới được, phải chịu trách nhiệm trước pháp luật."

Thái độ mạnh mẽ của cô nói cho người đó biết, lời xin lỗi không có tác dụng, cậu ta phải chịu trách nhiệm trước lời nói và hành động của cậu ta mới được, không phải chỉ là một lời xin lỗi là xong chuyện. Rất nhiều chuyện cô cũng không trông cậy vào giáo viên, không phải tất cả giáo viên xử lý chuyện đều thực sự đứng trên lập trường của người bị hại. Có một số giáo viên chỉ sẽ nói, đều là bạn học cả, chỉ là nói mấy lời khó nghe thôi, có gây ra tổn hại thực tế gì cho em đâu, có chuyện gì?

Sau này ở trường không còn ai dám tùy tiện không tôn trọng Thôi Nhiễm nữa, dáng vẻ và tính cách của cô rất dễ được các bạn nam yêu thích, nhưng mà được nhiều bạn nam yêu thích thì có là chuyện tốt gì đâu?

Trở lại trên lầu, Quý Tri Duyên nói với Thôi Nhiễm: "Cậu vào trước đi, lát nữa tớ vào."

"Ừm." Thôi Nhiễm gật đầu cười nói.

Cửa không đóng, Quý Tri Duyên đối diện với Lâm Việt Hành, "Hôm nay cảm ơn cậu nhé, hôm khác tôi sẽ mời cậu ăn cơm."

Lâm Việt Hành do dự hai giây nói: "Cậu mời được không? Đối tượng xem mắt cũng phải mời chứ?"

"Tôi với anh ta...... cũng không vội. Hơn nữa, tôi cũng không......" Quý Tri Duyên nghĩ nghĩ nói: "Thôi, cậu về đi."

"Cậu nói hết đi? Không thế nào? Không muốn tiếp xúc với anh ta?" Anh hỏi.

"Cũng không phải."

Lâm Việt Hành thở dài một tiếng, "Không có gì, về đi."

"Còn nữa, tôi không tùy tiện ăn cơm với phụ nữ có đối tượng xem mắt đâu." Anh trước khi đi lại bổ sung thêm một câu.

Editor: Kites
Nguồn: Bán Hạ