Nuôi Chó - Minh Loan

Chương 50: Tào phớ ngọt








"Tôi không..." Trình Tấn Sơn chậm chạp nhận ra sự mờ ám của tư thế này, buông tay đang ghì chặt cô, chống tay xuống giường kéo giãn khoảng cách. Hắn ấp úng một chút mới miễn cưỡng nói tiếp: "Mẹ kiếp, tôi không làm chuyện thừa nước đục thả câu!" Cũng khá có cốt cách. Hạng Gia thay đổi vẻ ngoài lạnh lùng, biến thành một đóa hoa ác ma không ngừng tỏa ra độc tố nhưng lại xinh đẹp lạ thường, vừa cười vừa đùa nghịch yết hầu nhô lên và cơ ngực rắn chắc của hắn. "Thật sự không làm sao?" Tay trái rất đau, không dùng sức được, cô cố ý kéo xé da hắn, tay phải khéo léo vuốt ve lồng ngực. Chạm chính xác vào nụ hoa nhỏ, khẽ cọ xát hai cái, hơi thở của hắn lập tức trở nên gấp gáp, hai tay chống bên cạnh người cô cũng nắm chặt thành nắm đấm. Hạng Gia càng cười đẹp, ánh mắt càng lạnh lẽo. Cô mở đôi môi trắng bệch, thở ra như hoa lan: "Nhạy cảm thật đấy..." Câu nói không rõ là chế giễu hay khen ngợi này đã thành công khiến gò má chàng trai đỏ ửng. Hắn như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, hoảng hốt lùi lại hai bước, ngồi phịch xuống chiếc ghế nhỏ. Tóc húi cua đã dài ra một chút, vì cả ngày hôm nay chịu đủ kinh hãi và dày vò mà không còn vẻ năng động như trước, lòa xòa trên trán, vừa khéo làm giảm bớt vẻ ngông cuồng hoang dã, làm nổi bật sự ngây thơ và đơn thuần. Đôi mắt phượng đen trắng rõ ràng, còn trong hơn cả nước suối trên núi, phản chiếu hoàn toàn hình dáng của Hạng Gia. Đôi mắt trong sạch như vậy, cô lại dơ bẩn như thế. Cảm xúc tự ghê tởm trong lòng Hạng Gia càng thêm mãnh liệt, cô bật đèn ngủ đầu giường lên, chiếu vào người mình, chủ động cởi cúc áo. Cô đã thay bộ quần áo dài kín đáo, cũng chính vì vậy mà càng thêm phần cấm dục. Làn da trắng đến chói mắt dần dần lộ ra trong không khí. Xương quai xanh tinh xảo, khe rãnh sâu hun hút... Trình Tấn Sơn đoán không sai, cô thật sự có một bộ ngực đầy đặn và quyến rũ. Áo ngực gần như không thể che hết, là hình dáng khiến đàn ông bình thường nhìn thấy liền muốn xoa nắn. Hắn thở hổn hển, cố gắng dời mắt đi chỗ khác, nhưng thất bại. Không thể quá khắt khe với một chàng trai chưa trải sự đời. Từng bộ phận trên cơ thể cô hoàn toàn phù hợp với sở thích của hắn. Ngay cả chiếc bụng hơi nhô lên cũng trông mềm mại đáng yêu. Trong lòng có cả vạn tiếng nói không ngừng gào thét muốn kiềm chế, nhưng cổ lại có suy nghĩ riêng, không chịu nghiêng sang một bên. Hạng Gia kéo quần xuống một nửa, để lộ đôi chân thon dài và đầy đặn. Cô đặt bàn chân trần lên chân hắn. Trình Tấn Sơn vô thức đón lấy, mười ngón tay đặt ngay ngắn trên mu bàn chân và lòng bàn chân, không biết nên phản ứng thế nào. Hạng Gia im lặng một lúc, cảm nhận kỹ càng xúc cảm này. Kỳ lạ, cô lại không ghét cơ thể hắn. Thậm chí không có phản ứng buồn nôn. "Cởi ra cho tôi đi..." Cô bình tĩnh lại, giọng nói dịu dàng, như đang hát, như nàng tiên cá mê hoặc người đi đường, nũng nịu với vẻ quyến rũ mà không người đàn ông nào có thể từ chối, "Còn ngây ra đó làm gì? Lại đây..." Trình Tấn Sơn ngơ ngác cởi quần cho cô. Ánh mắt nhìn lên, là bộ ngực nhấp nhô của cô, vội vàng dời xuống dưới, là nơi căng tròn được che chắn bởi chiếc quần lót mỏng manh. Mũi hắn nóng ran, vội vàng đưa tay che lại. "Tôi... tôi sẽ không ngủ với em đâu..." Chảy một ít máu mũi, không nhiều, hắn lấy vài tờ khăn giấy nhét vào lỗ mũi, trông vừa đáng thương vừa buồn cười. "Ít nhất là bây giờ không." Không thể nói quá chắc chắn, trong lòng vẫn thèm muốn, hắn nuốt nước miếng, "Hạng Gia, dù em có chấp nhận tôi hay không cũng không sao, nhưng em phải sống thật tốt." Sống sao? Hạng Gia cúi đầu nhìn bản thân. Cô như vậy mà cũng gọi là sống sao? Ham muốn không ngừng nổi lên, cơ thể dâm đãng khi chạm vào đàn ông, bị cưỡng bức liền hưng phấn, bị bóp cổ đến ngạt thở còn són tiểu... Cô càng hận bọn họ bao nhiêu, càng ghét cái xác này bấy nhiêu. Còn cả tâm lý nữa. Dưới sự dày vò và kiểm soát lâu dài, cô đã trở nên bất thường, dù có cố gắng che giấu thế nào, vẫn sẽ có lúc lộ ra sơ hở. Cô phản chiếu ác ý mà người khác dành cho cô lên Trình Tấn Sơn. Cô thật lòng hận hắn, không biết xấu hổ quyến rũ hắn, dày vò hắn. Ai bảo hắn kéo cô lại. Nhưng lại không thể cứu rỗi cô. Hắn đáng đời. "Trình Tấn Sơn, tôi muốn..." Giọng điệu cố ý dịu dàng như bánh ngọt rắc quá nhiều đường, mang theo sự ngọt ngào giả tạo, "Tôi muốn cậu..." Cô đưa tay vào trong quần lót, tự an ủi trước mặt hắn. Đường cong nhấp nhô đặc biệt nổi bật, không lâu sau liền ướt át. Vết tích đó như con thú xảo quyệt, lớn dần lên, lan tỏa, tỏa ra mùi tanh nồng. Trình Tấn Sơn không dám nhìn nữa, nhắm mắt lại. Nhưng cô lại rên rỉ "ưm ưm a a", âm lượng không lớn nhưng lại đánh vào màng nhĩ của hắn một cách chính xác. Máu toàn thân hắn như sôi lên "xèo xèo". Hắn khó chịu cong người lại. Con thú đực vừa trưởng thành làm sao có thể chống lại sự quyến rũ của con thú cái giàu kinh nghiệm, phản ứng sinh lý không nghe lời, căng cứng đau đớn trong quần. Hạng Gia được nước lấn tới, mũi chân xuyên qua tay hắn, tấn công một lèo. Cô giẫm mạnh lên người hắn, lúc hắn nhăn mặt vì đau, lại xoa dịu nhẹ nhàng. Cô ác ý đùa bỡn hắn, thành thạo, ung dung. Và cô cũng hận chính sự thành thạo này của mình. Chưa đến đỉnh điểm, chàng trai đã đầu hàng trước, bụng dưới tê dại, quần ướt. Hạng Gia như cảm nhận được điều gì đó, rút ngón chân dính mùi tanh của mình về, đưa lên trên, đến bên miệng Trình Tấn Sơn. "Ngửi xem, mùi nồng nặc đến mức nào..." Trút được cơn giận, cô cười một cách vui sướng và tàn nhẫn, "Xem đi, dù có giả vờ thế nào cũng chẳng khác gì nhau." Đều giống nhau cả. Trình Tấn Sơn mở mắt ra, tức giận nhìn cô chằm chằm. Họ đã giằng co suốt năm phút. Nhưng hắn không biến căm phẫn thành dục vọng, nhào lên trừng phạt cô. Hắn chỉ rút hai tờ khăn giấy cuối cùng, lau mạnh ngón chân bóng loáng của cô. Hắn đặt hai chân cô trở lại giường, vừa đấu tranh với chính mình, vừa đấu tranh với cô, nói chắc nịch: "Tôi không giống bọn họ, tôi sẽ chứng minh cho em thấy." Thật ngây thơ, thật dũng cảm, thật ngông cuồng. Trên khuôn mặt Hạng Gia xuất hiện một thoáng mê man. Trình Tấn Sơn không dám tắm, vội vàng dọn dẹp thân dưới trong vài chục giây, trải chiếu nằm dưới đất bên cạnh giường cô. Cô không nhắm mắt, hắn cũng không dám ngủ. Qua mười hai giờ, Hạng Gia bước sang ngày thứ hai của tuổi ba mươi. Tâm trạng rối bời. Cô giả vờ ngủ, mơ hồ cảm thấy Trình Tấn Sơn bò dậy nhìn mình mấy lần. Mãi đến khi trời sáng, hắn mới chìm vào giấc ngủ nông. Hạng Gia đi chân trần xuống đất, như con mèo bước đi không tiếng động. Cô không mang theo gì cả, như hồn ma phiêu đãng vào cầu thang, phát hiện cánh cửa sắt dẫn lên sân thượng treo mấy ổ khóa lớn. Đôi mày thanh tú nhíu lại, cô theo bản năng muốn chết ở nơi xa hơn một chút, tránh để Trình Tấn Sơn lại chạy ra gây trở ngại. Bụng đói cồn cào, sắp không đi nổi nữa, Hạng Gia trốn trong một con hẻm nhỏ hẻo lánh. Để phòng ngừa bị ngất, cô móc tiền lẻ trong túi ra, nói với ông chủ quán ăn sáng: "Cho một bát tào phớ." Bát tào phớ trắng nõn, vẫn còn nguyên vẹn một khối lớn. Rắc một thìa đường trắng, khuấy nhẹ, phá vỡ sự hoàn hảo này, đợi đường tan hết rồi mới ăn. Còn chưa ăn hết nửa bát, đối diện đã có một người cô ghét nhất ngồi xuống. Hắn thậm chí còn chưa thay quần áo đã chạy đến đây, người toàn mồ hôi và máu, vẻ mặt phức tạp nhìn cô chằm chằm. Muốn mắng nhưng không dám mắng, muốn giả vờ đáng thương nhưng lại biết cô không mắc mưu. Trình Tấn Sơn ấm ức vô cùng, mặc kệ ánh mắt nghi ngờ của ông chủ, khàn giọng gọi: "Cho hai bát tào phớ, thêm năm tệ quẩy nữa!" Hạng Gia ném thìa vào bát, mặt mày xanh mét. Thư Ngố dịch Nguồn: rourouwu17