Nuôi Chó - Minh Loan

Chương 35: Lẩu cay tê








Hắn nói năng hùng hồn như vậy ngược lại khiến Hạng Gia nghi ngờ mình đã nghĩ nhiều. Cũng đúng, bây giờ cô tiền không có, nhan sắc cũng chẳng ra gì, căn bản không thể nào thu hút sự chú ý của người khác giới. Là cô quá đa nghi, hiểu lầm Trình Tấn Sơn. Sắc mặt Hạng Gia dịu đi, phổ cập kiến thức cho hắn: "Đây là hoa hồng, người ta khó khăn lắm mới trồng được, không thể hái tùy tiện." Trình Tấn Sơn thuận nước đẩy thuyền, gật đầu: "Tôi biết rồi." Hoa đã hái rồi, không thể cắm lại được nữa. Hạng Gia lấy một chai nước khoáng rỗng, cắt vát cành hoa, cắm vào trong nước. Những cánh hoa héo úa đen sì ở ngoài cùng được bứt bỏ, bông hoa lại trở nên tươi tắn, ít nhất cũng có thể giữ được bốn năm ngày. Hương hoa hồng thoang thoảng lan tỏa trong không khí. Trình Tấn Sơn cúi người xuống ngửi bông hoa quý giá này, lại đưa tay sờ soạng hai cái, không cẩn thận bị gai đâm chảy máu. Hắn "hít" một tiếng, ngậm ngón tay mút hai cái, lại lượn lờ đến bên cạnh Hạng Gia. Chiêu thứ hai - xem phim. "Chú Lâm mua hai vé xem phim, suất chiếu tối mai, vốn định dẫn thím Lâm đi xem nhưng nhà có khách đột xuất, không có thời gian." Hắn bịa ra một cái cớ hoàn hảo, vừa có chi tiết vừa tự nhiên, "Vé không trả được, hay là chúng ta đi xem nhé?" "Tôi không muốn đi." Phản ứng đầu tiên của Hạng Gia là từ chối, đưa tay ra hiệu hắn múc cháo, "Không phải cậu có mấy người bạn sao? Tìm người khác đi cùng cậu." "Hai thằng đàn ông ngồi trong rạp chiếu phim, người ta cười cho." Trình Tấn Sơn nhăn nhó, còn học được cách lấy lui làm tiến, "Hoặc là cô đi với Đường Lê cũng được, dù sao cũng đừng lãng phí." Đường Lê phải ở nhà chăm sóc Hứa Du Ninh, có khiêng kiệu tám người đến cũng không mời được. Hơn nữa, hắn đã thông đồng với cô ấy, cho dù Hạng Gia thật sự có mời, đối phương cũng sẽ giữ nghĩa khí, làm quân sư quạt mo cho hắn. Quả nhiên, Hạng Gia do dự một lúc, giọng nói dịu xuống: "Phim gì?" Phim kinh dị - Biệt thự kinh hoàng. Trình Tấn Sơn nghĩ rất hay. Con gái đều nhát gan, xem chưa được mấy phút sẽ rúc đầu vào lòng hắn, rồi hắn ôm ấp an ủi một chút, chuyện chẳng phải thành rồi sao? Nhưng Hạng Gia rõ ràng không phải là phụ nữ bình thường. Phim chiếu được nửa tiếng, cô chăm chú nhìn màn hình, không có chút dấu hiệu sợ hãi nào, còn an ủi hắn khi hắn la oai oái. "Người đàn ông này bị con ma nữ lúc nãy nhập vào, cho nên mới ngồi trước gương chải tóc." Cô giải thích nhỏ giọng, ngay cả bản thân cũng không nhận ra, đang càng lúc càng gần hắn. Hơi thở ấm áp phả vào mặt Trình Tấn Sơn, hắn vô thức nín thở, hít một hơi thật sâu. Ngọt lịm. "Hiệu... hiệu ứng này thật quá." Trình Tấn Sơn cảm thấy phản ứng của mình hơi mất mặt, chỉnh lại kính 3D, vụng về tìm cớ, "Cái lưỡi dài như vậy, răng nhọn như vậy, suýt nữa thì dí vào mặt tôi..." "Hiệu ứng 3D đều như vậy cả." Công bằng mà nói, trình độ phim kinh dị nội địa thật sự rất bình thường, nhưng hình ảnh cũng coi như đẹp mắt. Hạng Gia thông cảm cho sự ngạc nhiên của gã nhà quê lần đầu tiếp xúc với thiết bị công nghệ cao, dự đoán trước diễn biến: "Theo mô típ, ngôi nhà này chắc chắn không có ma, tất cả mọi người đều bị vị bác sĩ kia thôi miên, những chuyện kỳ lạ gặp phải đều là ảo giác..." Trình Tấn Sơn bán tín bán nghi, cho đến khi Hạng Gia đoán trúng tất cả tình tiết, mặt đầy kinh ngạc: "Má ơi, cô giỏi quá!" Hạng Gia xem giờ, nói: "Đừng vội, phía sau chắc chắn còn có cú twist." Cú twist xuất hiện, bác sĩ tâm lý bị đứa bé biến thành ác linh xé thành từng mảnh, nuốt chửng. Cả rạp chiếu phim vang lên tiếng hét, các cô gái chui vào lòng bạn trai run rẩy, những người không có bạn đi cùng thì che mắt lại. Trình Tấn Sơn thở hổn hển, cuối cùng cũng nhớ ra chuyện chính, đặt tay phải lên lưng ghế phía sau Hạng Gia, muốn ôm nhưng lại không dám ôm. "Cô... cô có sợ không?" Hắn ghé sát vào cô, nhỏ giọng hỏi. Hạng Gia quay đầu lại nhìn hắn một cái. Hơn một năm nay, chưa có ai gần cô như hắn. Gần đến mức có thể cảm nhận rõ ràng hơi ấm tỏa ra từ cơ thể hắn, hơi thở nóng bỏng dồn dập, tiếng tim đập "thình thịch" trong lồng ngực hắn. Kỳ lạ. Lúc này, cô không muốn nôn. Cô thậm chí còn bắt đầu ý dâm về hắn một cách tà ác. Muốn ngồi đối diện trên cặp đùi rắn chắc của hắn. Muốn vén chiếc áo thun mỏng manh lên, vuốt ve cơ ngực rắn chắc nóng bỏng của hắn. Muốn ở rạp chiếu phim đông nghịt người, dưới ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người, bất chấp sự phản kháng của hắn, cởi thắt lưng, kéo khóa quần xuống. Muốn mặc cho cánh hoa ướt át giữa hai chân ngậm lấy hắn, nuốt chửng hắn. "Hạng Gia?" Hắn khẽ gọi tên cô trên đỉnh đầu. Những ngón tay đặt trên lưng ghế xòe ra rồi nắm chặt, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh vì căng thẳng. Trình Tấn Sơn thầm đếm trong lòng: Một, hai, ba... Đợi đếm đến năm, hắn sẽ ôm chặt lấy cô. Cho dù bị tát một cái cũng không sao. Nhưng Hạng Gia đột nhiên đứng dậy. "Tôi... tôi đi vệ sinh một lát." Cô vội vàng rời đi, quên cả cầm túi xách. Mãi đến khi cao trào của bộ phim qua đi, cô vẫn chưa quay lại. Khán giả lục tục ra về, Trình Tấn Sơn đứng đợi trước cửa nhà vệ sinh nữ hồi lâu mới thấy cô mặt đỏ bừng bước ra. "Không sao chứ?" Hắn vẫn còn hơi phấn khích, tiến lên nói chuyện với cô, "Cô đoán đúng rồi, người phụ nữ bụng to kia mới là trùm cuối, màn đánh nhau cuối cùng hay lắm!" Hạng Gia gật đầu không được tự nhiên. Loay hoay trong nhà vệ sinh hồi lâu, khi đạt đến đỉnh điểm, hình ảnh hiện lên trong đầu lại là dáng vẻ hắn không mặc quần áo, chuyện này thật sự quá khó nói, chỉ có thể chôn chặt trong lòng. Chàng trai mới lớn, vẫn còn trong giai đoạn ngây ngô, đầu óc toàn là tình yêu màu hồng. Còn người phụ nữ đã trải qua sóng gió, ngoài ý chí kiên cường không gì lay chuyển được, chỉ còn lại dục vọng mãnh liệt không chút tình cảm. Hai người đến từ hai thế giới khác nhau, suy nghĩ cũng không giống nhau, căn bản không thể nào đồng điệu. "Muốn ăn gì? Tôi mời cô ăn một bữa thịnh soạn." Bên cạnh rạp chiếu phim luôn có rất nhiều quán ăn, Trình Tấn Sơn tò mò nhìn quanh, chỉ vào một quán đồ Nhật đông khách nhất, "Quán này được không?" "Đắt quá, thôi." Hạng Gia lắc đầu. Trong lòng Trình Tấn Sơn thầm giơ ngón cái với cô. Thật biết vun vén. Người phụ nữ tốt như vậy, không cưới về nhà, coi như hắn bị mù rồi. "Vậy quán này thì sao?" Hắn vừa đi vừa hỏi, thật sự sẵn lòng chi tiền cho cô. Nhưng Hạng Gia không hề liếc mắt, đi thẳng đến phố đi bộ phía sau trung tâm thương mại, chọn một quán ăn bình dân: "Ăn lẩu cay tê đi." Quán nhỏ đến mức xoay người cũng khó, bày vài chiếc bàn nhựa ngoài trời, mặt bàn dính đầy dầu mỡ, bát đũa cũng như mấy ngày chưa rửa, nhưng buôn bán rất đắt hàng. Trước cửa xếp hàng dài, mỗi người cầm hai cái rổ nhựa, lần lượt chọn món. "Vậy lát nữa tôi mua trà sữa cho cô." Buổi hẹn hò đàng hoàng bị cô biến thành phiên bản giá rẻ, Trình Tấn Sơn có chút áy náy, cầm lấy rổ, "Cô cứ chọn thoải mái, lấy nhiều thịt vào, tôi mời." "Có tiền cũng không được tiêu hoang." Hạng Gia theo thói quen dạy dỗ hắn, "Tiết kiệm một chút, sau này gặp chuyện gì cũng có thể xoay sở." Trình Tấn Sơn gật đầu lia lịa, liên tục gắp thịt ba chỉ xông khói và thịt viên bỏ vào rổ của cô. Lẩu cay tê không khác gì món thập cẩm, chọn những món mình thích, rau bỏ vào rổ xanh, thịt bỏ vào rổ đỏ, đưa cho chủ quán cân. Bí đao, nấm kim châm, khoai tây, khoai lang, ngô, chả cá, đậu phụ chiên, củ sen, cải cúc... được trần trong nước dùng trắng thơm cay nồng, múc vào bát lớn, bưng ra cùng nước dùng đậm đà. Pha một đĩa xốt mè đổ vào, ai thích ăn tỏi thì có thể thêm chút tỏi băm. Trình Tấn Sơn nhanh tay nhanh mắt giành được chỗ ngồi, vẫy tay với Hạng Gia. Ăn hai miếng rau, rồi húp một thìa nước dùng, cả người nóng bừng, thoải mái không nói nên lời. "Một bát lớn như vậy mà chỉ có mười lăm tệ, rẻ thật." Trình Tấn Sơn cho thêm không ít ớt sa tế vào bát, lúc này cay đến nỗi phải liên tục há miệng thở, lè lưỡi ra ngoài. "Tự làm còn rẻ hơn." Hạng Gia cảm thấy hơi xa xỉ, múc một thìa nước dùng ngửi, "Hôm nào mua cái xương gà, thêm chút sữa." Còn nửa gói gia vị lẩu bò, tạm bợ cũng có thể làm giống được tám phần. "Cô cũng nghỉ ngơi đi, suốt ngày nấu nướng mệt lắm!" Trình Tấn Sơn đã có chút tâm lý coi cô như vợ mình. Phụ nữ của mình thì phải tự mình yêu thương. Tối nay tiến triển thuận lợi, Trình Tấn Sơn không nóng vội, vui vẻ mua hai ly trà sữa, đi dạo phố đi bộ cho tiêu cơm. Đi chưa được bao xa, Hạng Gia dừng bước, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước. Một bé gái khoảng bốn năm tuổi mặc chiếc váy công chúa màu hồng xinh xắn, đi giày da trắng, trông rất đáng yêu. Nhưng vẻ mặt cô bé lại rất tủi thân, muốn khóc nhưng không dám khóc, nói với người phụ nữ trung niên bên cạnh: "Mẹ ơi, con mệt quá... muốn ngồi một lát..." "Không được! Chụp xong bộ này còn hai bộ nữa. Nhanh lên!" Người phụ nữ nghiêm khắc, chỉ vào chiếc máy ảnh DSLR trên tay nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, "Cười lên, mau cười lên!" Cô bé cười rất gượng gạo, mắt đỏ hoe, hai chân cũng không đứng vững, thay phiên nhau nghỉ. Người phụ nữ trung niên nổi nóng, xông lên véo tai cô bé mắng: "Tĩnh Tĩnh, sao con không hiểu chuyện gì vậy? Mẹ từ bỏ công việc, toàn thời gian ở bên con dễ dàng lắm sao? Chú nhiếp ảnh gia theo con chụp cả ngày, chú ấy có kêu mệt không? Chỉ có con là đỏng đảnh, hả?" Cô bé không nhịn được nữa, òa khóc. Có người muốn lại khuyên can, bị người phụ nữ mắng té tát: "Tôi là mẹ ruột của nó, tôi có thể hại nó sao? Đồ lo chuyện bao đồng!" Thấy con gái vẫn không chịu hợp tác, người phụ nữ tung ra chiêu cuối: "Khóc đi, khóc đi, cứ khóc ở đây đi! Mẹ không cần con nữa!" Chị ta quay người định bỏ đi, cô bé lập tức hoảng sợ túm lấy tay chị ta, dùng cả người níu xuống, vừa khóc vừa nhận lỗi: "Mẹ ơi, mẹ ơi con biết lỗi rồi! Con nghe lời mẹ! Mẹ đừng bỏ con... hu hu hu..." Hạng Gia tức đến run cả người, nhưng lại không nói nên lời. Trước mắt cô lúc sáng lúc tối, khi thì là ánh đèn neon nhấp nháy, khi thì là lớp lớp váy công chúa và đôi giày da nhỏ, khi thì lại là máu đỏ tươi chói mắt... "Hạng Gia! Hạng Gia!" Trình Tấn Sơn cũng tức giận, nhưng lại không tiện can thiệp vào chuyện nhà người khác, đang khó chịu thì phát hiện Hạng Gia có vẻ không ổn. "Hạng Gia, cô sao vậy?" Thấy cô đờ đẫn, môi tái nhợt, hắn lớn giọng, cuống quýt đến mức suýt nữa thì đưa tay ra, "Có phải khó chịu ở đâu không? Cô nói đi chứ!" Hạng Gia mấp máy môi, vất vả nói ra ba chữ: "Cứu cô bé." Cô lấy lại chút sức lực, nhìn Trình Tấn Sơn với vẻ mặt lo lắng, chỉ vào cô bé nói: "Cứu cô bé..." Thư Ngố dịch Nguồn: rourouwu17