Nuôi Chó - Minh Loan

Chương 26: Đậu phụ nhà làm








Vết thương sau lưng Hứa Du Ninh đã lành hẳn, tinh thần cũng dần dần tốt lên. Cô ấy vẫn còn sợ đàn ông, mỗi khi Trình Tấn Sơn mang cơm tới, cô ấy chỉ dám hé cửa một khe nhỏ, nhờ hắn đặt cơm ở cửa. Trình Tấn Sơn cũng không để ý, lễ phép gọi một tiếng "Chị Ninh Ninh", đặt cơm xuống rồi quay người đi ngay. Cơm nước cho Hứa Du Ninh đều là đồ ăn thanh đạm, do dạo gần đây Trình Tấn Sơn học hành chăm chỉ nên Hạng Gia thực hiện lời hứa, cho hắn thêm đồ ăn. Thêm món cay - đậu phụ nhà làm. Đậu già cắt thành miếng tam giác đều nhau, cho vào chảo dầu, chiên lửa nhỏ. Quá trình này cần sự kiên nhẫn, quan sát lửa, dùng đũa trở cẩn thận, đợi đến khi hai mặt vàng đều thì vớt ra đĩa để riêng. Thịt ba chỉ thái nhỏ, thêm chút dầu vào chảo khác, xào lửa lớn. Màu đỏ chuyển sang trắng, báo hiệu thịt đã chín, đảo thêm một chút, cho thêm xốt cay Tứ Xuyên, hành, gừng, tỏi băm, phi thơm lên. Vài viên đường phèn kích thích vị ngọt, hai muỗng rượu nấu ăn khử mùi tanh, ớt xanh, mộc nhĩ ngâm nở cũng được cho vào, xào nhanh tay cho đến khi chín tới. Dầu hào, nước tương, hắc xì dầu, thêm nửa bát nước sôi, lúc này đậu phụ đã chiên mới được cho vào. Đun nhỏ lửa một lúc, để đậu phụ ngấm nước xốt đậm đà, trở nên vàng giòn bên ngoài, mềm mịn bên trong, hương vị phong phú, là có thể tắt bếp bày ra đĩa. Món này thích hợp ăn kèm với bánh tráng cuốn. Cuộn vài miếng đậu, vài tai mộc nhĩ, hai miếng ớt xanh, cắn vài miếng đã vào hết trong bụng, cay mặn thơm ngon, dư vị vô cùng. Ăn cơm xong, Hạng Gia vẫn đến thăm Hứa Du Ninh như thường lệ. Sắc mặt người phụ nữ đã hồng hào hơn, thấy cô đến liền vội vàng chia sẻ niềm vui: "Con bắt đầu cử động rồi..." Hơn bốn tháng, bụng bắt đầu lộ rõ, cũng đúng là lúc thai máy. Hạng Gia mừng cho cô ấy, thuận theo ý cô ấy, cẩn thận đặt tay lên chiếc bụng hơi nhô lên, nhưng mãi cũng không cảm nhận được gì. "Lúc này chắc là nó ngủ rồi..." Hứa Du Ninh cúi đầu nhìn bụng mình, vẻ mặt vừa mong chờ vừa lo lắng. "Dù sao cũng vì con, cô phải chăm sóc bản thân thật tốt, ăn uống đúng giờ." Hạng Gia khuyên nhủ đúng lúc. Hứa Du Ninh chậm rãi gật đầu. Có thêm niềm hy vọng mới, cô cố gắng vực dậy tinh thần, duy trì sinh hoạt điều độ, ban ngày cũng đi lại trong phòng. Là một học sinh giỏi, cũng là một bà nội trợ toàn năng, tài nấu nướng của cô ấy không thua kém gì Hạng Gia, thỉnh thoảng lại gửi sang vài món ngon. Trình Tấn Sơn ăn đến miệng đầy dầu mỡ, bị Hạng Gia đuổi ra ngoài tập thể dục. Chạy vài dặm, lúc về lại xách theo mấy chục xiên thịt nướng. Hạng Gia vừa ăn thịt cừu nướng vừa trách mắng hắn: "Từ khi đến đây, cậu đã tăng bao nhiêu ký rồi?" Cô dùng ánh mắt dò xét nhìn hắn. Thiếu niên ăn ngấu nghiến hai cái cánh gà, rồi lại cầm một xiên hẹ, khuôn mặt góc cạnh ngày nào giờ đã đầy đặn hơn, cánh tay cũng rắn chắc hơn. Công bằng mà nói, nhờ lợi thế chiều cao, hắn vẫn nằm trong giới hạn tiêu chuẩn. "... Năm ký." Trình Tấn Sơn có chút chột dạ, nhưng ngay sau đó lại cứng cổ ưỡn ngực: "Tôi còn cao thêm ba centimet nữa đấy!" "Không được béo thêm nữa." Ăn xong thịt nướng, Hạng Gia giám sát hắn đứng dựa tường học bài, đứng đủ nửa tiếng mới thả người. Nửa đêm, Đường Lê về sớm, không vào nhà mình mà lén lút gõ cửa nhà Hạng Gia. Cô ấy gõ hai tiếng, khẽ gọi vài tiếng, như ma nữ hoàn hồn, khiến Trình Tấn Sơn toát mồ hôi lạnh. "Mẹ kiếp, bị mù à, không nhận ra cửa nhà mình sao?" Trình Tấn Sơn không chút thương hoa tiếc ngọc, vừa mở cửa đã quát lớn. Nhìn rõ bộ dạng của cô gái, cơn giận vừa thức dậy liền bị dập tắt. Đường Lê trông thật thảm hại. Tóc rối bù, cổ áo bị xé rách, trên cổ có vết bầm tím rõ ràng. Trên mặt toàn là vệt nước mắt đã khô, hai tay ôm chặt lấy vai, run rẩy, lắc đầu với hắn, ra hiệu im lặng. Ý là không muốn đánh thức Hứa Du Ninh, càng không muốn làm cô ấy sợ. Trình Tấn Sơn mặt mày tối sầm, đưa Đường Lê vào nhà. Hạng Gia nghe tiếng động liền tỉnh giấc, vội vàng thoa chút kem nền lên mặt, nhỏ giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy?" Đường Lê lao vào lòng cô, vừa khóc vừa mắng, trút hết nỗi uất ức trong lòng. Chẳng trách chỉ đích danh một thực tập sinh là cô ấy đi công tác cùng. Hóa ra là thấy cô ấy xinh đẹp, muốn cô ấy tiếp khách hàng khó tính. Bị bỏ thuốc vào rượu, Đường Lê mơ màng tỉnh dậy, thấy vị sếp bụng bia đã cởi trần như nhộng, liền giật mình, hét lớn kêu cứu. Cổ bị bàn tay mập mạp bóp chặt, sắp nghẹt thở, cô ấy nghiến răng, nắm lấy lọ hoa đầu giường đập vào đầu lão ta. Thoát khỏi nanh vuốt, không dám dừng lại một giây phút nào, xách vali chạy thẳng đến ga tàu cao tốc, khóc suốt dọc đường. Cô gái trẻ chưa trải sự đời, mang trong mình lòng dũng cảm, muốn dựa vào bản thân chăm sóc người mình yêu thương, nào ngờ lòng người hiểm ác. Mới bước chân vào đời đã bị vấp ngã sứt đầu mẻ trán. "Có cần báo cảnh sát không?" Hạng Gia tìm quần áo sạch sẽ cho cô ấy thay, rồi thoa thuốc giảm đau lên cổ, bình tĩnh hỏi. Đường Lê bị cảm xúc của cô lây nhiễm, dần dần bình tĩnh lại, lắc đầu: "Không báo." Báo cảnh sát sẽ làm ồn ào mọi chuyện, lại phải lấy chứng cứ, lại phải kiện tụng, cô ấy không có sức lực, cũng không dám đánh cược sự an toàn của Hứa Du Ninh. Tuy không báo cảnh sát nhưng Đường Lê cũng không muốn chịu thiệt. Cô ấy mua chuộc bảo vệ khách sạn, lấy được camera giám sát đêm đó, yêu cầu công ty bồi thường một tháng lương và một khoản tiền tổn thất tinh thần. Lão sếp kia có vợ con, danh tiếng xã hội không nhỏ, không muốn làm ầm ĩ mọi chuyện, đành phải đồng ý dàn xếp riêng. Đường Lê lấy được tiền, mua cho Hứa Du Ninh rất nhiều đồ bổ, nhờ Hạng Gia đưa giúp, nhưng bản thân lại không dám lộ mặt. Cô nàng thường áp tai vào tường, lắng nghe những âm thanh nhỏ phát ra từ phòng Hứa Du Ninh, đoán xem cô ấy đang làm gì, lúc thì lo lắng lúc thì an ủi. Trình Tấn Sơn nhíu mày quan sát nhất cử nhất động của cô nàng, lén nói với Hạng Gia: "Quái lạ." Hạng Gia liếc hắn một cái, chỉ vào bồn rửa bát. Hắn tự giác đi rửa bát đũa, miệng vẫn tiếp tục mách tội: "Cô ta ăn cũng không ít." Ý là tại sao chỉ quản thúc một mình hắn. Nhà thêm một đôi đũa, cơm canh lại phải tăng thêm. Trời tối, Hạng Gia định đưa Hứa Du Ninh đi dạo ở công viên nhỏ gần đó, lo hai người ở nhà cãi nhau nên dặn Trình Tấn Sơn: "Tự chọn đề tài, viết một bài luận nhỏ bằng tiếng Anh, tôi về sẽ kiểm tra." Trình Tấn Sơn cảm thấy yêu cầu này là đang làm khó hắn, nhưng lại không dám nói gì, rất khó chịu lấy vở ra. Họ vừa đi, Đường Lê liền không nhịn được, lén lút về nhà mình. Trình Tấn Sơn cắn bút ngẩn người hồi lâu, tò mò nổi lên, rón rén đi theo, đẩy khe cửa chưa đóng kín. Căn hộ bên cạnh có bố trí giống hệt nhà hắn. Cô gái tóc đuôi ngựa đứng trong phòng tắm, kiễng chân chạm vào chiếc váy ngủ đang phơi ở đó. Bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng nâng vạt váy lên, cô nàng mê mẩn áp mặt vào, hít hà mùi hương còn sót lại trên vải. Trình Tấn Sơn mở to mắt kinh ngạc. Đợi Hạng Gia về, hắn không màng giữ khoảng cách an toàn, đuổi theo vào nhà vệ sinh nói nhỏ với cô: "Thật sự rất kỳ quái..." Hạng Gia bất lực ngẩng đầu nhìn đôi mắt khó hiểu của thiếu niên. Còn chưa hiểu chuyện đời, nói với hắn cũng không hiểu. "Đừng lo chuyện bao đồng." Cô nhỏ giọng cảnh cáo hắn. "Lo chuyện của cậu đi." Trình Tấn Sơn vẫn còn mơ hồ. Nửa đêm, hắn bỗng nhiên ngộ ra, bật dậy, kêu lên: "Trời đất!" Thư Ngố dịch Nguồn: rourouwu17