Ngô Đồng Dưới Mưa Rào - Xuân Dữ Diên

Chương 24: Câu chuyện về em




Thi thoảng, việc giả vờ mình vẫn còn chụp ảnh được sẽ giúp Ngô Đồng dễ chịu hơn.

Cô cầm máy ảnh đứng trên phố, biết giờ khắc này mình là một nhiếp ảnh gia trong mắt người khác.

Thỉnh thoảng cô tự nhốt mình trong nhà, cứ quan sát từng bức ảnh đã chụp mãi. Thật ra cô không nhìn rõ, nhưng cô có thể dối lòng rằng tấm nào cũng đẹp.

Nhiều lúc cô không biết mình đang nghĩ gì, đang chờ đợi gì, hay mong mỏi điều chi. Cô không nhìn thấy nữa, bố mẹ qua đời vì cô, còn anh trai cứ giày xéo trái tim cô.

Nếu thật sự muốn chết, cô có cả trăm cách chết nhanh chóng đầy dứt khoát. Nhưng cô luôn tự nhủ cô đang đợi một hồi kết nào đấy, thực chất cô vẫn còn vương vấn gì đó với Ngô Hằng. Nếu em gái ở bên, liệu anh ta sẽ biết quay đầu là bờ chăng?

Cô đắn đo giằng xé không thôi, cuối cùng người đau khổ chỉ có cô.

Thế nên, cô tìm kiếm nhiều niềm vui ngắn ngủi nhưng thật sự để lấp đầy bản thân.

Anh ôm lấy cô từ phía sau.

Anh đã khóa trái cửa phòng bệnh.

Ánh trăng bên ngoài hắt vào, chỉ nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ của anh.

Anh ôm chặt cô, động tác chậm rãi đến mức dường như đấy là một quá trình hành hạ dành cho chính anh.

Ngô Đồng nghiêng mặt, gối lên cánh tay anh, ngửi thấy mùi hương trên người anh.

Giống hệt mùi thuốc lá anh thường hút. Cô từng nhờ Ôn Nguyệt mua một ít cho mình. Cô không rõ mình mê mẩn mùi thuốc lá ấy hay mê mẩn Trương Sậu.

Cô say đắm con người chất phác đáng tin của anh, tựa như chỉ cần anh giữ cô lại thôi, cô sẽ không bao giờ rơi xuống rồi tan xương nát thịt. Anh là một người đàn ông thuần hậu, cô hiểu rõ từ sớm rồi.

Anh sẽ không dễ dàng bị cô “giẫm nát”, anh bằng lòng đón nhận mọi khía cạnh “sắc bén” của cô. Cô sẽ không ngã xuống, sẽ không tan nát, còn anh sẽ không rút lui, sẽ không bỏ cuộc.

Chất lượng giường trong phòng bệnh không tốt lắm, cứ kêu “kẽo cà kẽo kẹt”, lưng Ngô Đồng bắt đầu toát mồ hôi.

Lúc nói mình không đáng, cô thật sự nghiêm túc.

Một người như cô, người có thể sống hôm nay và chết vào ngày mai, không đáng để anh đổ thêm một giọt máu nào vì mình nữa.

Song, con người luôn ích kỷ.

Khi anh đến gần cô, cô cũng không cầm lòng được mà đến gần anh.

Rõ ràng biết cô sẽ không ngần ngại đâm một nhát dao vào anh, nhưng anh vẫn xuất hiện hết lần này đến lần khác.

Anh chạm vào vết sẹo cô có vì anh.

“Còn đau không em?” Anh hỏi.

Ngô Đồng khẽ cười.

Cô không trách anh, dù anh không lợi dụng cô, cô tin mấy kẻ kia cũng sẽ tìm cơ hội làm hại cô.

Cô hỏi ngược lại: “Còn anh?”

“Không đau.” Anh đáp.

“Vậy em cũng không đau.” Cô thủ thỉ: “Em đau chỗ khác cơ.”

“Chỗ nào đấy?”

Tay cô bao trùm tay anh.

Dẫn dắt anh lần xuống hạt đậu đỏ mềm mại ở bên dưới.

Ngô Đồng khép hàng mi.

Bên ngoài, tiếng bước chân vội vã của bác sĩ truyền đến, điều dưỡng nhỏ giọng hỏi: “Tối nay ai trực thế?”

Tiếng chuông điện thoại của cảnh sát đang trực reo lên, trong phòng, cô khẽ khàng “A” một tiếng.

Đêm nay đã đong đầy.

Người qua kẻ lại, cô được ánh trăng bàng bạc đong đầy, được làn da nóng bỏng đong đầy, và anh.

Anh liều lĩnh, cô nghẹn ngào.

Anh dừng ngay.

Ngô Đồng chưa từng thấy ai giỏi nhẫn nhịn như Trương Sậu.

“Em đau không?” Anh định rút ra.

Ngô Đồng ngả ra sau tựa vào anh.

“Không đau, tuyệt lắm.”

Cô luôn là người phụ nữ nói nhiều lời thẳng thừng trần trụi như vậy, khiến Trương Sậu muốn nổ tung, muốn bùng cháy. Anh muốn tiến sâu hơn, nhưng anh không thể, chỉ đành tự dằn vặt chính mình.

“Trương Sậu.” Cô khẽ gọi tên anh.

Trương Sậu áp sát vào sau tai cô, nhịp thở nặng nề.

“Lúc bị bắt, anh chưa từng nghĩ đến việc chết để kết thúc tất cả sao?”

“Chưa.”

“Không đau khổ à?”

“Có.”

Trương Sậu tưởng cô sẽ hỏi vì sao nhưng cô không nói gì thêm.

Ngô Đồng khó nhọc cố xoay người về phía anh, môi lưỡi của Trương Sậu lập tức cuốn lấy cô.

Anh không dám hôn lâu.

Hôn một chốc rồi để cô thở.

Sau đó, Ngô Đồng quay lại tựa lưng vào anh.

Ngoài trời, mưa bắt đầu rơi lất phất.

Cả hai không còn biết hiện tại là mấy giờ, hay mùa nào đã đến ngoài cửa sổ.

Mọi chuyện diễn ra chậm rãi, yên tĩnh, nhưng cũng nặng nề khó cưỡng chẳng kém.

Anh nói nếu mệt thì hãy bảo anh.

Ngô Đồng trở tay sờ anh.

“Nó đồng ý không?”

Trương Sậu lập tức rút ra.

Ngón tay mảnh mai của cô cuốn theo, chỉ vài giây sau, tất cả công sức dồn nén của anh đã đổ sông đổ biển.

Trương Sậu cầm khăn ướt lau sạch từ đầu đến chân cô, kéo chăn lên cho cô, rồi anh mới xuống giường.

“Em nghỉ ngơi một lát nhé.”

“Anh đi đâu?” Cô hỏi.

Trương Sậu đứng im lặng ở đầu giường một hồi.

“Anh nghĩ chân trái anh bị gãy hoặc nứt xương rồi, giờ anh ra ngoài khám bác sĩ.”

Trong bóng tối, tiếng cười của cô vang lên rõ ràng.

Cơn đau đã lan ra khắp cơ thể, nhưng Trương Sậu cũng nở một nụ cười ngắn ngủi.

“Anh sẽ về ngay.” Anh bảo.

Ngô Đồng không nói thêm gì.

Trương Sậu đến cửa phòng bệnh, nắm lấy tay nắm cửa, anh thoáng dừng lại.

Rồi anh nhanh chóng trở về, cúi xuống hôn lên tóc Ngô Đồng.

Sau đó anh quay người, rời khỏi phòng bệnh.

...

Trương Sậu bị gãy xương cẳng chân trái, bác sĩ hỏi anh tại sao lại để lâu như vậy mới tới khám.

Anh nói mình không để ý, bác sĩ bảo sao nặng cỡ này mà không để ý hay thế, người bình thường chắc đã đau chết rồi đấy.

Trương Sậu không trả lời.

Bác sĩ bó bột cho anh, anh cởi áo ra.

“Trên người tôi vẫn còn vài chỗ bị thương, nhờ bác sĩ xử lý giúp tôi.”

Cuối cùng, đầu và lưng anh mỗi chỗ được khâu năm mũi.

Trời vừa hửng sáng, Trương Sậu bắt xe về nhà.

Khó khăn lắm mới tắm rửa xong, anh thay một bộ đồ sạch sẽ.

Lý Thành gọi cho anh, nói lần này Tống Khai Vận không thể thoát được nữa. Bằng chứng rõ ràng, nhân chứng vật chứng đầy đủ.

Tay trợ lý bị Trương Sậu đánh ngất đã tỉnh dậy, Lý Thành nói cấp trên sẽ kỷ luật anh vì tội đánh người.

Trương Sậu chấp nhận.

Lý Thành bảo anh đến đồn làm bản tường trình.

Trương Sậu hơi do dự rồi đồng ý.

Anh cúp máy, liên hệ với cảnh sát đang trực ở bệnh viện, bảo nếu Ngô Đồng tìm anh thì hãy nói cô gọi cho anh. Sau đó, anh bắt xe tới đồn cảnh sát.

Thấy Trương Sậu chống nạng, Lý Thành cười phá lên.

“Ủa cậu nói chỉ là vết thương ngoài da thôi mà? Sao lại phải dùng nạng thế kia?”

Trương Sậu phớt lờ lời trêu chọc của anh ấy, hỏi về tình hình bên trong.

Lý Thành dẫn anh vào.

“Bây giờ vẫn đang cứng miệng cãi lắm, nhưng lần này Tống Khai Vận không còn may mắn nữa đâu!”

“Daniel thì sao?” Trương Sậu hỏi tiếp.

Lý Thành đanh mặt lại, hỏi anh trước: “Madelyn đã nói gì với cậu?”

“Cô ấy biết ban đầu anh trai cô ấy muốn bắt cóc cô ấy.”

Lý Thành tỏ vẻ “một lời khó nói hết”.

“Daniel không phải là con người mà. Để biến bản thân thành nạn nhân vô tội, thậm chí anh ta còn không tha cho chính em gái mình. Chúng tôi đã liên hệ với cảnh sát địa phương, có lẽ sẽ bắt được anh ta sớm thôi.”

“Còn Ôn Nguyệt?” Trương Sậu hỏi.

“Hình như cô ấy không biết gì cả.”

“Có thể thả cô ấy sớm được không?”

“Sao vậy?” Lý Thành hỏi.

“Có lẽ Madelyn cần cô ấy.” Trương Sậu biết có nhiều vấn đề mà bây giờ anh không thể thay thế Ôn Nguyệt.

Trước khi vào phòng thẩm vấn, bỗng nhiên Trương Sậu lên tiếng: “Làm bản tường trình xong, tôi sẽ rút khỏi vụ án này. Bên trên xử phạt thế nào tôi cũng chấp nhận.”

“Cậu và Madelyn… ?” Lý Thành nhìn Trương Sậu.

Trương Sậu không trả lời, đẩy cửa vào phòng thẩm vấn.

Làm bản tường trình mất tầm bốn năm tiếng đồng hồ, Trương Sậu không tắt điện thoại nhưng cũng không ai gọi cho anh.

Gần xế chiều, Lý Thành nói với anh Ngô Đồng đã về nhà.

Nhà cô đã có bác sĩ gia đình, cô chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thôi.

Trương Sậu đáp biết rồi.

Lý Thành tiếp tục hỏi về sự việc ngày hôm đó.

Trương Sậu vẫn trả lời đâu vào đấy.

Song, trong lòng anh như bùng lên một ngọn lửa mãnh liệt, hừng hực thiêu rụi từng tấc nội tạng, hóa thành hàng nghìn đốm tro tàn đen sì.

Cô cao tay biết chừng nào, chỉ một câu nói, một hành động thôi cũng đủ khiến anh đau đớn khôn cùng.

Cô rời khỏi nhưng chẳng hề báo anh.

Thật ra, cô cũng không có lý do gì phải nói cho anh biết.

Ngủ với anh không có nghĩa cô thuộc về anh. Cô không hề trao cho anh bất kỳ lời hứa hẹn nào, anh cũng không mong muốn danh phận gì cả.

Song, suy nghĩ ấy khiến tâm trí Trương Sậu như tan thành tro bụi.

Lý Thành gọi tên anh lần thứ ba.

Trương Sậu định thần lại.

“Xin lỗi, anh vừa hỏi gì?” Anh nói.

Từ khi Lý Thành báo tin Madelyn đã về nhà, Trương Sậu bắt đầu trở nên lơ đễnh.

“Còn hai ba câu nữa thôi, hỏi xong cậu có thể đi.”

“Cảm ơn.”

...

Bác sĩ Trần đến kiểm tra, nói cô không gặp vấn đề gì nghiêm trọng, điều quan trọng nhất là nghỉ ngơi.

Ngô Đồng nằm trên giường nói: “Cảm ơn ông bác sĩ Trần.”

Trần Hàn nghe láng máng về những việc Ngô Hằng đã làm, giờ nhìn Ngô Đồng, ông ấy chỉ xót xa vô cùng.

“Mandy, cần gì cứ gọi cho tôi.” Ông ấy nói.

Ngô Đồng nhìn lên trần nhà màu trắng: “Được, cảm ơn ông, bác sĩ Trần.”

Trần Hàn thu dọn đồ đạc, Ôn Nguyệt tiễn ông ấy.

Đầu óc trống rỗng, Ngô Đồng không biết mình nên nghĩ gì.

Trước đó không lâu, Ôn Nguyệt được thả ra từ đồn cảnh sát. Chị nói cảnh sát vẫn còn một số câu muốn hỏi Ngô Hằng.

“Mandy, chị vừa mới biết vài chuyện từ cảnh sát. Chị không chắc có nên nói với em không, nhưng chị nghĩ em có quyền được biết.”

Ôn Nguyệt kể, về số tiền được chuyển từ tài khoản của Ngô Đồng sang tài khoản của Ngô Hằng ở ngân hàng Thụy Sĩ, cảnh sát nói chị biết chúng không hề được sử dụng cho công ty anh ta, mà đã chuyển qua một công ty tại Monaco dưới danh nghĩa Ngô Hằng. Dựa theo nguồn vốn lưu động của Ngô Hằng trong thời gian gần đây, có vẻ anh ta đang chuẩn bị trốn chạy.

Phải chăng anh ta lo sợ Ngô Đồng sẽ từ chối bỏ trốn với mình vào phút cuối, nên mới chuyển cả tiền của cô sang tên anh ta?

Ngô Đồng nghĩ, có lẽ là thế.

Anh trai ruột của cô, người thân duy nhất của cô trên thế gian này.

Sau khi bác sĩ Trần về, Ngô Đồng nói cô muốn chợp mắt.

Ôn Nguyệt lo lắng không thôi, cứ đứng ở cửa phòng ngủ.

Nhưng Ngô Đồng không khóc, không ầm ĩ. Cô lẳng lặng nằm trên giường, lắng nghe tiếng mưa rơi bên ngoài. Mùa thu đã đến, lá cây ngô đồng rụng đầy sân.

Vào một năm nọ, cô và gia đình đến Na Uy nghỉ dưỡng. Bấy giờ cô mới mười ba tuổi, đêm Giáng sinh tuyết rơi trắng xóa, trong ngôi nhà gỗ nhỏ, bốn người nằm ngắm cực quang màu xanh lục huyền ảo ngoài cửa sổ.

Cô cầm máy ảnh lao ra ngoài chụp hình, Lục Cầm quấn khăn quàng cổ cho cô, còn Ngô Hằng nghịch ngợm ném tuyết vào cô, Ngô Chính Trung ngồi trong nhà lén chụp ảnh họ.

Thời dĩ vãng lâu thật lâu trước đây.

Khi ấy chưa ai chết cả.

Khi ấy, anh trai vẫn là anh trai, không phải Ngô Hằng với đôi mắt như điên như dại, bị mê muội trước lợi ích của sau này.

Nước mắt nóng hổi lăn xuống má cô, cuối cùng lạnh dần.

Ngô Đồng nghĩ, vào ngày cô gặp tai nạn xe, thật ra tất cả mọi người đã chết hết.

Ngô Đồng ngủ một giấc dài. Cô cảm thấy mọi thứ nên kết thúc rồi. Việc điều tra Ngô Hằng phải kéo dài bao lâu nữa?

Sẽ không lâu quá, ắt sẽ có kết quả sớm thôi.

Trước khi ra đi hoàn toàn, cô vẫn còn một ít thời gian.

Ngô Đồng thu mình trong nhà suốt một tuần, không gọi cho Trương Sậu lần nào. Ôn Nguyệt nói với Trương Sậu, Ngô Đồng vẫn đang nghỉ ngơi tại nhà, không hề ra ngoài.

Trương Sậu trải qua một tuần như bị treo trên ngọn lửa, anh biết cô không gọi vì không muốn gặp anh.

Nhưng rốt cuộc do “chưa muốn gặp” hay “không muốn gặp nữa”, Trương Sậu không thể tìm ra đáp án. Nàng bướm nhỏ đã đậu trên vai anh một thoáng ngắn ngủi rồi vỗ cánh bay mất.

Một tuần sau, cuối cùng Trương Sậu cũng nhận được điện thoại từ Ngô Đồng.

“Bác sĩ nói sao?” Trong điện thoại, giọng cô vẫn nhẹ nhàng như mọi khi.

Trương Sậu thở phào nhẹ nhõm: “Gãy xương thôi, không nghiêm trọng mấy.”

Ngô Đồng khẽ cười.

“Vậy vẫn làm tình được chứ?”

Bên kia đầu dây, Trương Sậu rõ ràng đã khựng một nhịp: “Được.”

“Em muốn vừa làm vừa nghe kể chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Chuyện về em trong cuốn sổ của anh.”