Đêm hôm đó, người ở Tây điện của Tú Di điện bận rộn viết vời. Đào Giáp chép nội quy trong cung, Cố Nghi thì viết truyện.
Đợi đến khi canh ba trôi qua, Cố Nghi rũ cánh tay đau nhức, nhìn kiệt tác của mình một cách rất hài lòng, mà Đào Giáp ở bên cạnh như con gà đang mổ thóc, ngủ gà ngủ gật.
Cố Nghi đánh thức Đào Giáp: “Ngươi đừng ngủ ở đây, về giường ngủ đi. Sáng sớm mai ta phải đi tìm Tề Mỹ nhân.”
Đào Giáp mơ hồ gật đầu.
Giờ Thìn vừa đến, Cố Nghi bị tiếng gõ cửa ồn ào đánh thức.
“Vương Quý nhân mời Cố Mỹ nhân của Tú Di điện đến chính điện!”
Vương Quý nhân? Tìm mình?
Cố Nghi lật mình ngồi dậy như cá chép.
Đào Giáp vội vàng đi đến mở cửa điện: “Vương Quý nhân tìm Mỹ nhân có việc gì?”
Cung nữ tới từ chính điện sắc mặt tái nhợt, vô cùng khó coi: “Mời Mỹ nhân đi mau ạ!”
Cố Nghi vội vàng tắm rửa, cô vẫn chả hiểu rõ đầu đuôi tai nheo gì, không ngờ Vương Quý nhân lại vội vàng đi tìm cô như vậy.
Chẳng lẽ chỉ để khoe khoang? Dù sau kể từ khi hoàng đế vứt cô lại thì hai người bọn họ vẫn chưa gặp nhau lần nào.
Trong chính điện của Tú Di điện, tiếng khóc từng đợt vang lên.
Cố Nghi trong lòng trầm xuống, chuyện gì thế này?
Vương Quý nhân cau mày mắng: “Đừng khóc nữa, nếu còn khóc nữa thì không được vào điện.”
Cung nữ cấp hai Hoa Quế ngừng khóc: “Mong Quý nhân làm chủ cho Hoa Hòe. Cô ấy chết rất thảm, nếu lính canh tuần tra không phát hiện thì không biết Hoa Hòe sẽ bị ngâm trong giếng bao lâu nữa…”
Nghe đến đây, Cố Nghi cố gắng nhớ lại, Hoa Hòe là ai?
Trong tiểu thuyết dường như không có người như vậy!
Vương Quý nhân trừng mắt nhìn Cố Nghi: “Cố Mỹ nhân có gì muốn nói không?”
Cố Nghi quỳ xuống nói: “Vấn an Quý nhân, nhưng Hoa Hòe là ai?”
Cung nữ Hoa Quế đang quỳ trên mặt đất lập tức kinh ngạc nói: “Cố Mỹ nhân đừng làm ra vẻ trong lòng đã rõ mà còn giả vờ hồ đồ nữa! Đêm đó Quý nhân bị đau ngực, cung nữ đi đến Tây điện của Tú Di điện mời bệ hạ tới chính là Hoa Hòe!”
Cố Nghi nhướng mày: “Ồ, là cô ấy à. Ta còn chưa nói với cô ấy một câu nào, đương nhiên không biết cô ấy là Hoa Hòe.”
Vương Quý nhân lạnh lùng mắng: “Ngươi còn kiếm cớ! Không ngờ ngươi lại là kẻ xấu xa như vậy. Hoa Hòe chỉ là chạy việc vặt cho ta mà ngươi lại ghi hận với cô ấy như vậy! Tính kế lấy mạng cô ấy, đúng là nham hiểm!”
Cố Nghi: “Khoan đã!” Vụ này tôi không gánh nổi đâu!
Cô nói tiếp: “Hoa Hòe bị giết khi nào? Rơi xuống giếng nào? Được tên thị về nào tìm thấy? Là tự vẫn, bị người khác giết hay là một tai nạn? Nếu Quý nhân chưa điều tra vụ việc này kỹ càng mà đổ tội lên đầu thiếp thân thì thật oan uổng quá! Từ tối hôm trước đến tối nay, thiếp thân luôn ở cùng với Đào Giáp. Sáng hôm qua sau khi thức dậy, thiếp thân đã đến gặp Tề Mỹ nhân, sau đó lại gặp Hồ ti kế của Ti kế ti. Sau đó thiếp thân luôn ở trong điện giám sát Đào Giáp chép nội quy trong cung, lấy đâu ra thời gian để đi giết hại một cung nữ đến tên họ còn không biết chứ?”
Vương Quý nhân đứng thẳng người dậy: “Đúng là miệng lưỡi sắc bén, ngươi không cần phải tự mình làm, chỉ cần bỏ tiền thuê người giết là được!”
Cố Nghi thở dài: “Quý nhân, nhưng thiếp thân không có tiền để thuê người giết đâu!”
Đào Giáp lập tức xác nhận: “Đúng vậy! Mỹ nhân nghèo rớt mồng tơi, đến thưởng tiền còn không có nữa là!”
Cố Nghi nghẹn lời liếc nhìn Đào Giáp, tuy rằng ngươi có ý tốt, nhưng ngươi có thể khéo léo hơn một chút được không hả?
Vương Quý nhân không ngờ Cố Mỹ nhân lại coi thường mặt mũi của bản thân mình như vậy. Cô ta im lặng một lát, sau đó nghe Hoa Quế đang quỳ xuống lại nói: “Quý nhân đừng tin lời nói của Cố Mỹ nhân. Hoa Hòe đã hầu hạ Quý nhân nhiều năm như vậy, không thể chết một cách không rõ ràng như vậy được!”
Ánh mắt Cố Nghi rơi vào người cung nữ này: “Ngươi lại là ai? Tại sao cứ ở đây đổ thêm dầu vào lửa? Ngươi thật sự trung thành à? Hay là muốn nhìn thấy Vương Quý nhân và ta cãi nhau?”
Ánh mắt của Vương Quý nhân cũng rơi vào trên người Hoa Quế.
Hoa Quế thấy vậy lập tức dập đầu nói: “Quý nhân chớ nghe lời vu khống của cô ta. Nô tì và Hoa Hòe tình cảm sâu sắc, không đành lòng nhìn cô ấy chết một cách không rõ ràng như vậy!”
Cố Nghi: “Như vậy thì tốt, chi bằng giao chuyện này cho Cung chính ti điều tra công bằng. Nếu từ nãy đến giờ cung nữ này có ý bôi nhọ ta thì cứ giao cho Cung chính ti điều ra là được.”
Vương Quý nhân không ngờ Cố Mỹ nhân lại kiêu ngạo như vậy.
“Nếu vậy cứ giao cho Cung chính ti đi.”
Hoa Quế lo lắng nói: “Quý nhân!”
Cố Nghi cười nói: “Quý nhân anh minh, chi bằng điều tra thêm cung nữ này đi? Điều cấm kỵ nhất trong điện này chính là có người sống hai lòng, hầu hạ hai chủ, bị người khác sai khiến phải làm cho Tú Di điện gà bay chó sủa!”
Hoa Quế kinh ngạc nói: “Cô thật độc ác!”
Vương Quý nhân tức giận nói: “Câm miệng!”
Tiếp theo là chuyện trong nhà của Vương Quý nhân, Cố Nghi cúi người nói: “Nếu đã giao cho Cung chính ti, vậy thì thiếp thân xin cáo lui.”
Trở lại Tây điện, Đào Giáp thấp giọng nói: “Mỹ nhân thật sự cảm thấy cung nữ đó đang xúi bẩy Quý nhân và Mỹ nhân sao?”
Cố Nghi: “Có hay không thì đợi Cung chính ti điều tra rồi biết. Ta nói cũng đâu được gì.”
Đào Giáp cau mày nói: “Mỹ nhân không sợ Cung chính ti giả vờ lấy việc công để làm việc riêng sao? Trong cung này, cung nữ nhảy giếng là chuyện bình thường. Nếu thật sự là tự sát thì cả nhà sẽ bị liên lụy. Nếu không phải tự sát, có người cố ý đổi trắng thay đen làm hại Mỹ nhân thì phải làm sao?”
Hoa Hòe dường như rất được Vương Quý nhân tin tưởng, theo logic thì khó có khả năng cô ấy sẽ tự sát. Tuy nhiên việc ngoài ý muốn và cố ý giết người cần phải có bằng chứng. Cung chính ti nắm giữ việc duy trì trật tự trong cung, cảnh cáo và trừng phạt, chỉ có thể báo lên những chuyện lớn, còn việc sống chết của cung nữ đối với Cung chính ti mà nói chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi. Nếu thật sự có người muốn hại cô…
Cố Nghi không biết có phải là do tự tay cốt truyện làm hay không, không phải là muốn giết cô, mà là muốn vứt bỏ bia đỡ đạn là cô đây. Cô lại nhớ đến lời nói của Hồ Ti kế, rốt cuộc thứ trong hậu cung này trông cậy vào chính là một chữ “sủng”.
Chủ đề của tiểu thuyết cung đấu thực sự rất ngoan cường…
Cố Nghi đành phải hỏi: “Lần lật thẻ bài tiếp theo là khi nào?”
Đào Giáp tính toán: “Chắc là ngày mai. Theo quy định thì bệ hạ sẽ lật thẻ bài cách năm ngày một lần. Lần trước là ngày mười lăm, lần sau sẽ là hai mươi. Cho dù hôm đó không lật thì cũng sẽ dời sang hôm sau.
Cố Nghi im lặng thở dài, vì tương lai làm một phú bà hạnh phúc sau này của mình, tốt nhất cô nên bảo toàn tính mạng cho mình trước đã .
Cô sắp xếp lại bản thảo truyện mình đã viết, sau đó đi đến Đông điện tìm Tề Mỹ nhân – người ít nói và thích đọc sách.
Tề Mỹ nhân thấy Cố Nghi vào điện, trong tay ôm một chồng bản thảo, hai mắt cô ấy liền sáng lên: “Cố muội muội viết xong rồi à?”
Cố Nghi đưa bản thảo cho cô ấy: “Ta viết xong rồi nên muốn đưa Tề tỷ tỷ xem trước.”
Tề Mỹ nhân đọc liền một mạch, thở dài: “Quả là một bài văn hay!” Sau đó khích lệ nhìn Cố Nghi: “Muội phải viết tiếp đó!”
Cố Nghi hơi ngượng ngùng, gì mà bài văn hay, đều là mưu tính hết đó!
Cô thở dài: “Tỷ tỷ quá khen!”
Tề Mỹ nhân nghi hoặc hỏi: “Sao muội lại thở dài?”
Cố Nghi chậm rãi nói: “Thật ra hôm nay muội muội tới đây là còn có chuyện khác muốn thỉnh cầu… mong tỷ tỷ cho ta một lời khuyên?”
Tề Mỹ nhân gật đầu, ra hiệu cho cô nói.
Cố Nghi: “Bởi vì ta thiếu tiền nên muốn bán bản thảo này để kiếm thêm ít trợ cấp, lấy bút danh để xuất bản thành truyện. Tỷ tỷ có cách nào không?”
Tề Mỹ nhân nghe vậy liền nói: “Ý kiến hay! Ta có một vài người bạn thân có thể nhờ vả được! Tìm người sao chép lại, tuyệt đối sẽ không để người khác nhận ra đó là truyện do muội viết…” Vừa nói, cô ấy vừa lấy ra một lá vàng từ trong hộp: “Nếu muội tin ta thì đây là tiền đặt cọc.”
Cố Nghi biết Tề gia lớn mạnh, chuyện này không khó khăn gì, nhưng không ngờ Tề Mỹ nhân lại vui vẻ như vậy.
Cô nhận lấy lá vàng rồi cảm ơn nói: “Tề tỷ tỷ đại ân! Tất cả số tiền thu được từ việc bán sách sẽ chia cho Tề tỷ tỷ ba phần.”
Tề Mỹ nhân lắc đầu: “Những thứ này ta không thiếu, không cần muội lo lắng.” Dừng một chút, cô ấy lại hỏi: “Muội muốn lấy bút danh là gì?”
Cố Nghi: “Kinh Thành Tiếu Tiếu Sinh.” Nếu đã là cùng một loại ấn phẩm thì vẫn nên noi theo tiền bối!
Sau khi tạm biệt Tề Mỹ nhân, Cố Nghi cầm lá vàng trở lại Tây điện, cắt nửa tờ giấy Tuyên [1] vẽ một bản mẫu rồi nói với Đào Giáp: “Ngươi tới Ti kế ti lấy một ít vải bông, không cần đẹp, giẻ rách cũng được, sau đó tìm thợ mộc, dựa theo hình dáng này, làm hai tay cầm…” Chỉ có lá vàng thì chưa chắc có thể lọt vào mắt Cao Quý công công, cô phải cẩn thận chuẩn bị món quà khác mới được.
Đào Giáp cầm bức ảnh lên nhìn thử: “Mỹ nhân, đây rõ ràng là một cây chày gỗ mà?”
Chày gỗ cái gì! Lại xúc phạm tài vẽ tranh của ta nữa rồi!
Cố Nghi đành phải giải thích chi tiết về hình dáng cho Đào Giáp, sau đó mới để cô ấy ra ngoài.
Đào Giáp rất nhanh đã quay trở lại.
Cố Nghi nhìn hai cái tay cầm bằng gỗ, cũng không tệ lắm: “Thợ mộc làm nhanh như vậy à?”
Đào Giáp cười nói: “Không phải mới làm đâu ạ, nô tỳ nói dựa theo ý của Mỹ nhân. Thợ mộc sư phụ liền tháo bỏ hai chân bàn cũ, đầu gỗ tròn cũng có sẵn, chỉ cần đóng lại theo hình vẽ là được. Nhưng Mỹ nhân muốn làm gì vậy ạ?”
Cố Nghi sờ thử vào chất vải, cũng rất dày: “Quấn từng lớp vải lên khúc gỗ rồi khâu lại thì chúng ta sẽ có đồ vật để đập vào hai chân. Cao công công phải đứng rất lâu, dùng thứ này đập vào chân thì có thể giảm cảm giác nhức mỏi! Cái còn lại ngươi có thể đưa cho Lục Triều công công.” Chính là máy xoa bóp chân đơn giản.
Đào Giáp vừa nghe thấy lời này liền nói: “Thứ này tốt thật! Mỹ nhân thật chu đáo!”
Cố Nghi cười nói: “Nếu làm tốt thì sau này chúng ta sẽ làm thêm hai cái để dùng.”
Sáng sớm hôm sau, Đào Giáp mang theo hai cây gậy đập chân đã chuẩn bị sẵn cùng một lá vàng đưa cho Lục Triều.
Lục Triều đang muốn đi đến ngự hoa viên, nhìn thấy Đào Giáp đi tới thì dừng lại, định quay trở lại.
Đào Giáp lập tức chào hỏi: “Lục ca ca!”
Lục Triều không trốn được nữa, đành quay người lại nói: “Thì ra là Đào Giáp muội muội, hồi nãy trí nhớ ta không được tốt nên mới không nhận ra cô.”
Đào Giáp không tính toán làm gì, chỉ đưa ra hai cây gậy đập chân và một lá vàng: “Mong Lục ca ca nhận cho.”
Lần trước bệ hạ bỏ Cố Mỹ nhân lại và rời đi, rõ ràng là không thích cô ta. Lục Triều không nhận, chỉ hỏi: “Thứ này là gì?”
Đào Giáp lập tức đập chân để chứng minh: “Đây là đồ đập chân. Mỹ nhân bọn ta nói rằng ngày nào công công cũng phải đứng, đập nhẹ nhàng thế này sẽ khiến chân đỡ nhức mỏi hơn.” Nói xong liền đưa cho Lục Triều: “Đây, Lục ca ca thử xem.”
Lục Triều tò mò cầm lấy, dùng đầu quấn vải dày gõ nhẹ vào chân anh ta, xem ra dùng cũng tốt…
Đào Giáp cười nói: “Mỹ nhân đặc biệt làm hai cái, một cái cho Lục ca ca và một cái cho Cao công công.”
Lục Triều nghe đến đây, trong lòng hơi dao động, nhưng lại nói: “Tâm tư của bệ hạ, kẻ làm nô tài như bọn ta cũng khó đoán. Cố Mỹ nhân có được sủng ái hay không thì rất khó nói.”
Đào Giáp nhét lá vàng vào tay anh ta: “Mong Lục ca ca có thể nói đỡ vài câu. Lần này không được thì lần sau ta lại đến!”
Lục Triều gật đầu: “Vậy được, nể tình cây chày gỗ này, cô đi trước đi.”
Đào Giáp: “Tạ đại ân của Lục ca ca!” Nói xong cô xoay người chuẩn bị rời đi.
“Đợi đã.” Lại bị Lục Triều gọi lại.
Lục Triều hạ thấp giọng, kề sát tai cô ấy nói: “Chuyện của Hoa Hòe có phải cô làm không?”
Sắc mặt Đào Giáp lập tức thay đổi, lùi lại một bước lớn: “Lục ca ca đừng nói oan cho ta!”
Lục Triều xoay lá vàng trong tay, mỉm cười nói: “Được rồi được rồi, cô đi đi…”
[1] Giấy Tuyên là một loại giấy có nguồn gốc ở Trung Quốc cổ đại, được sử dụng để viết và vẽ. Giấy Tuyên nổi tiếng mềm mại và kết cấu mịn màng, phù hợp để truyền tải biểu cảm nghệ thuật cho cả thư pháp và hội họa Trung Hoa.