Chưa đến giờ Dậu, ánh nắng ấm áp cuối cùng của ngày đông đã lặn về phía tây.
Tại đồn điền trà bên ngoài thành của Chu thị, đèn hoa vừa được thắp lên, gió đêm lạnh lẽo thổi qua, những chiếc đèn lồng treo ở bốn góc nhà gỗ khẽ đung đưa.
Chu Long nhân lúc này, mở lời: “Nếu các vị không chê thì mời dùng bữa tại nhà gỗ trong đồn điền trà này. Trong trang đã chuẩn bị đầy đủ đồ tết, hiếm khi có khách quý đến, hôm nay có thể bảo nhà bếp nướng một con cừu để đãi khách…”
Cố Trường Thông liếc nhìn Tiêu Diễn, thấy hắn gật đầu, liền cười nói: “Nếu đã vậy, chúng tôi cung kính không bằng tuân lệnh.”
Bên trong nhà gỗ, gia nhân nhà họ Chu lần lượt bày các món ăn lên bàn.
Trước nhà, một lò nướng treo trên giàn lửa, hai đầu bếp lực lưỡng bắt đầu chậm rãi xoay bánh xe sắt đang treo con cừu. Chẳng mấy chốc, tiếng nước mỡ rơi xuống lửa kêu tí tách đã vang lên, mùi thơm bắt đầu lan tỏa.
Chu Long cười lớn: “Thịt cừu nướng sao có thể thiếu rượu được! Người đâu, mang rượu lên!”
Mấy hũ rượu ủ được mở nắp rồi đặt lên bàn, mùi rượu thơm nồng nàn xộc vào mũi.
Chu Long hào sảng uống trước một bát lớn: “Chu mỗ xin kính Vương đại nhân, Cố đại nhân và Hoàng đại nhân một chén trước!”
Ông ta uống xong, Chu Đình Hạc cũng giơ chén rượu lên, uống cạn một hơi.
Rượu ủ lâu năm cay nồng chảy qua cổ họng, nhưng Chu Đình Hạc vẫn bình tĩnh như Chu Long, mặt không hề biến sắc.
Tiêu Diễn ngạc nhiên nói: “Chu thiếu công tử nhìn có vẻ nho nhã, vậy mà tửu lượng cũng không tồi.” Vừa nói, hắn cũng nâng chén lên rồi uống cạn.
Sau vài vòng nâng chén mời rượu giữa mấy vị khách, thịt cừu nướng cuối cùng cũng được mang lên bàn.
Chu Long chia phần thịt cừu, đĩa đầu tiên được đưa cho Tiêu Diễn: “Hoàng công tử lần đầu đến Phủ Châu, mời nếm thử món cừu vàng của Phủ Châu này.”
Tiêu Diễn thấy Chu Long bỏ qua Cố Trường Thông và Vương Tử Bá mà đưa thịt cừu cho mình, trên mặt không hề lộ cảm xúc gì.
Chu Long đã làm thương nhân nhiều năm, nếu không có sự tinh ý này thì làm sao có thể khéo léo xoay xở giữa mấy châu như vậy được.
Tiêu Diễn nhận lấy đĩa bạc: “Làm phiền Chu chưởng quỹ rồi.”
Chu Long trong lòng đoán người này hẳn là cấp trên của Vương Tử Bá, có thể là một viên quan thuộc hàng Thị lang của bộ Hộ. Ông ta cười nói: “Hoàng công tử khách sáo quá.”
Mọi người vừa ăn thịt cừu vừa uống rượu, nói chuyện rất vui vẻ.
Chu Long từng trải và hiểu biết rộng, mấy khúc quanh co và các chi tiết nhỏ nhặt trên con đường buôn bán được ông ta kể lại một cách vô cùng thú vị.
Tiêu Diễn liếc mắt thấy Chu Đình Hạc ngồi bên từ tốn uống hết ly này đến ly khác, vẫn giữ im lặng, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Hắn hỏi: “Chu thiếu công tử đã từng đến Thanh Châu chưa?”
Chu Đình Hạc ngước nhìn vào đôi mắt màu nâu sẫm của Tiêu Diễn, thấy trong ánh mắt có ý cười, nhưng lông mày lại sắc sảo, bên tóc mai có một vết sẹo mờ.
Trong lòng anh ta trĩu xuống, từ tốn đáp: “Năm ngoái tại hạ… đã đến Thanh Châu…”
Tiêu Diễn khẽ cười: “Ồ? Chu thiếu công tử thấy Thanh Châu thế nào?”
Chu Đình Hạc suy nghĩ một lát, cau mày đáp: “Phủ Thanh Châu vốn có núi non tươi đẹp, nhưng nay cường hào nổi lên, Thận Vương chiêu binh mã, khắp nơi đầy khói lửa loạn lạc.”
Anh ta vừa dứt lời, cả phòng lập tức im bặt, Cố Trường Thông và Vương Tử Bá cùng đặt ly xuống.
Tiêu Diễn bật cười lớn, chuyển hướng câu chuyện: “Chu thiếu công tử đã từng tham gia khoa cử chưa? Có ý định ra làm quan không?”
Chu Đình Hạc chậm rãi lắc đầu: “Tại hạ tự biết tài học nông cạn, không giỏi văn chương, vẫn nên… làm một thương nhân tự do thoải mái hơn.”
Tiêu Diễn chỉ cười nhẹ, không nói thêm gì. Chu Long liền đứng dậy rót rượu cho mọi người: “Nào, mang thêm rượu lên, tối nay chúng ta nhất định phải vui hết mình!”
Đến giờ Hợi.
Lúc này mọi người đã ngà ngà say, Chu Long vỗ vai Cố Trường Thông ngồi bên cạnh, khoác vai nói: “Cố đại nhân, lâu rồi không gặp, xa cách đã lâu, hơn nửa năm qua hai nhà chúng ta không qua lại… Đều trách… trách Chu mỗ này…”
Cố Trường Thông dù đã uống khá nhiều, cảm thấy choáng váng, nhưng đầu óc vẫn còn chút tỉnh táo. Nghe thấy câu nói này của Chu Long, trong lòng ông lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo, vội vã đổi chủ đề: “Chu chưởng quỹ nói quá rồi, quan và dân vốn dĩ một lòng, về sau việc cải cách thuế má của Phủ Châu còn phải nhờ Chu chưởng quỹ làm tấm gương cho phủ nha môn…” Ông liền nói thêm vài câu xã giao để lấp liếm câu chuyện ban nãy.
Chu Long đã uống nhiều, trong lòng chỉ muốn nói ra mấy câu tình cảm, ông ta xua tay nói: “Việc của Cố đại nhân giao phó, Chu mỗ nhất định sẽ toàn lực giúp đỡ!” Nói xong, ông ta cũng đứng dậy, cầm bát rượu lên, nhưng bất ngờ cúi đầu hành lễ với Cố Trường Thông: “Chuyện trước đây, Chu thị có nhiều điều mạo phạm, mong Cố đại nhân rộng lòng bỏ qua…”
Cố Trường Thông nghe thấy thế thì tim đập nhanh hơn, cũng vội đứng dậy, đưa tay ra đỡ Chu Long: “Chu chưởng quỹ… những lời này thật là…”
Chưa kịp nói hết câu, Chu Long đã vội vàng cúi đầu: “Cố đại nhân! Tất cả đều là lỗi của nhà họ Chu! Là do Đình Hạc phúc mỏng… không xứng với tiểu thư nhà họ Cố! Đã phụ lòng sự giúp đỡ của Cố đại nhân, cũng phụ cả… tấm chân tình đã gửi gắm qua những lá thư của tiểu thư nhà họ Cố… Chu mỗ thay mặt nó xin lỗi Cố đại nhân…”
Ông ta còn chưa nói xong thì đã bị Chu Đình Hạc lớn tiếng ngắt lời: “Đại bá!”
Chu Đình Hạc lập tức đứng dậy đỡ lấy thân hình lảo đảo của Chu Long, cúi người hành lễ: “Cố đại nhân, các vị đại nhân thứ lỗi, đại bá của ta say rồi!”
Cố Trường Thông nghe vậy, cơn say của ông bỗng dưng tỉnh phân nửa, trán bắt đầu rịn ra những giọt mồ hôi mỏng. Tiêu Diễn đang ngồi ngay bên cạnh ông, nhưng ông thậm chí không dám quay đầu lại nhìn hắn.
Ông nuốt khan, cười gượng vài tiếng: “Chu chưởng quỹ đã say rồi… chi bằng về nghỉ ngơi sớm thì hơn…”
Vương Tử Bá liếc mắt nhìn Tiêu Diễn, thấy trên gương mặt hắn vẫn giữ nụ cười hiền lành như trước, nhưng nếu nhìn kỹ mới phát hiện ra đó chỉ là một lớp mặt nạ mỏng, trong ánh mắt không hề có niềm vui.
Vương Tử Bá không dám nhìn lâu thêm, lúc này mới nghe Tiêu Diễn cất tiếng cười khẽ, chậm rãi hỏi: “Chu thiếu công tử và tiểu thư nhà họ Cố là người quen cũ?”
Chu Đình Hạc biết lúc này không thể nói dối, cũng không thể quanh co, liền gật đầu: “Đúng vậy, trước đây có may mắn gặp mặt vài lần.”
Tiêu Diễn lại cười một tiếng, tay chống cằm, ngón trỏ khẽ vuốt nhẹ quai hàm, nhìn thẳng vào Chu Đình Hạc không chớp mắt, rồi cười hỏi: “Lời Chu chưởng quỹ vừa nói về tấm chân tình đã gửi gắm qua những lá thư có thật không?”
Chu Đình Hạc chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng đã đoán được gần hết thân phận của người đối diện, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Tiêu Diễn thu lại nụ cười, quay đầu hỏi Chu Long: “Chu chưởng quỹ nói xem?”
Dù Chu Long đang say nhưng cũng nhận ra bầu không khí lúc này có chút bất thường. Ông ta lắc lư đầu, né tránh trọng tâm mà đáp: “Chỉ là mấy lời nói bông đùa thuở thiếu thời mà thôi… Công tử không cần để tâm…”
“Lời nói bông đùa?” Tiêu Diễn nhìn về phía Chu Đình Hạc: “Chu thiếu công tử còn nhớ những lời nói bông đùa đó không?”
Hai tay của Chu Đình Hạc giấu trong ống tay áo nắm chặt lại.
Nhớ chứ, anh ta tất nhiên là nhớ.
Sậy lau khô héo úa tàn,
Sương sa trắng xóa phủ ngàn đồng hoang.
Ngược dòng tìm bóng người thương,
Đường đi trắc trở, muôn phần gian nan.
Những tình cảm chân thành mà Cố Nghi gửi gắm qua bài thơ “Lau sậy”, tình ý ngày xưa của Cố Nghi, anh ta chưa bao giờ quên.
Tiêu Diễn thấy anh ta im lặng, trên gương mặt lộ ra nét hoài niệm và tiếc nuối, trong lòng bùng lên một cơn giận dữ khó kìm nén.
Cố Nghi đã từng yêu người này, từng gửi gắm tình cảm qua thư từ cho anh ta. Nhưng trớ trêu thay, hoa rơi có ý, nước chảy vô tình nên Cố Nghi… mới vào cung…
Sự tức giận vì bị xem thường, sự buồn cười khi nhận ra bản thân đã tự mình đa tình và cơn ghen tuông khi nhìn thấy Chu Đình Hạc ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi, tất cả cuộn trào trong lồng ngực Tiêu Diễn.
Hắn khẽ nhắm mắt lại rồi mở ra, im lặng một lúc lâu, sau đó lạnh lùng nói: “Đêm nay đến đây thôi.” Sau đó lập tức đứng dậy rời đi.
Trong lòng hắn đã nảy sinh ý muốn giết người, vì hắn sợ nếu ở lại thêm, có thể hắn sẽ giết Chu Đình Hạc trong cơn tức giận. Nhưng người nhà họ Chu, lúc này không thể giết được.
Cố Trường Thông như được đại xá, lập tức đứng dậy đi theo. Cả đoàn người vội vàng trở về nhà họ Cố.
Trên đường đi, Tiêu Diễn im lặng, không thể đoán được cảm xúc.
Cố Trường Thông trong lòng hoảng sợ, chỉ muốn linh hồn rời khỏi thân xác, bay trước về nhà để báo cho Cố Nghi biết tình hình.
Trong xe yên tĩnh lạ thường, ông muốn lên tiếng khuyên nhủ vài câu, giải tỏa không khí căng thẳng, nhưng lại không dám.
Ông đánh bạo ngước mắt nhìn kỹ sắc mặt hoàng đế, dường như có giận nhưng không phải là cơn giận dữ gì lớn. Suốt mấy ngày qua, hoàng đế luôn tỏ ra ôn hòa, đối đãi với người khác rất khoan dung.
Cố Trường Thông tự trấn an trong lòng rằng đây chỉ là một mối tình thoáng qua thời trẻ, giờ Cố Nghi đã là phi tần trong cung, có lẽ hoàng đế sẽ không để tâm nhiều…
Trăng sáng đã lên đến giữa trời.
Cố Nghi liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, khung cảnh yên tĩnh đến mức không một tiếng động, cô cũng không rõ liệu đã qua giờ Tý hay chưa.
Cố Trường Thông đã cho một tiểu lại về báo rằng họ sẽ dùng bữa bên ngoài, nên không cần chờ, nhưng Cố Nghi đã dành cả buổi chiều làm món bánh ngọt hoa hạnh, khó khăn lắm mới làm được một đĩa bánh vừa ngon vừa đẹp mắt, cô không cam lòng để mọi việc trôi qua như vậy.
Thôi thì… đợi thêm một lát nữa vậy…
Trên đĩa bạc xếp bốn chiếc bánh hoa hạnh trắng muốt, phía trên được điểm xuyết bằng năm cánh hoa nhỏ xíu làm từ đậu đỏ.
Cố Nghi đã luyện tập hàng chục lần, bốn chiếc bánh này là những cái tròn trịa và đẹp mắt nhất.
Đĩa bạc được đặt trên bếp than, bên trên là chiếc lò sưởi nhỏ mà Cố Chiêu mang tới, đang giữ mấy chiếc bánh cho nóng.
Cố Nghi chạm nhẹ vào, cảm giác vẫn còn ấm nóng.
Cô buồn chán nghịch lò sưởi, sợi dây bạc lắc lư, phát ra những âm thanh leng keng nhẹ nhàng.
Cuối cùng, từ ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân. Cố Nghi vui mừng đứng dậy, vội vàng bước nhanh ra mở cửa.
Hai gia đinh cầm đèn lồng trắng dẫn đường, cô nhìn kỹ, người đi sau họ chính là Cố Trường Thông và Tiêu Diễn. Cả hai đều mang giày da, khoác áo choàng đen.
Cố Trường Thông hai má ửng đỏ, trông như vừa uống rượu, nhưng sắc mặt của Tiêu Diễn lại tái nhợt.
Cố Nghi cúi người hành lễ, nói: “Công tử đã về…”
Nhưng Tiêu Diễn không đáp lời.
Cố Trường Thông cười gượng vài tiếng: “Hôm nay đường đi xa, đêm cũng đã khuya, công tử nên nghỉ ngơi sớm.”
Vừa nói, ánh mắt ông lại chăm chú nhìn về phía Cố Nghi.
Cố Nghi hoàn toàn không nhận ra, cô chỉ mải nhìn chằm chằm vào Tiêu Diễn, hoàn toàn không để ý đến sự lo lắng của Cố Trường Thông, nên cũng không hiểu ánh mắt của ông.
Cô hơi dịch người, mời Tiêu Diễn vào trong phòng.
Hắn vừa bước từ bên ngoài gió lạnh vào, áo choàng phủ đầy sương giá lạnh lẽo. Khi lướt qua cô, như thể có một cơn gió lạnh thổi qua.
Cố Nghi thấy hắn đã vào phòng, liền đóng cửa lại, quay người cười vui vẻ: “Hôm nay chắc hẳn công tử đã mệt rồi, thiếp thân buổi chiều có làm ít bánh hoa hạnh, vẫn còn để trên lò, hiện giờ vẫn còn ấm. Công tử có muốn nếm thử không?”
Tiêu Diễn liếc nhìn đĩa bạc, quả nhiên thấy mấy chiếc bánh, nhưng hắn chẳng có chút thèm ăn nào, cũng không hề có hứng thú. Hắn chỉ lặng lẽ đưa tay tự cởi áo choàng, tùy ý ném nó xuống bên cạnh giường.
Dù Cố Nghi có chậm hiểu đến đâu, nhưng đến lúc này khi thấy hắn cứ im lặng mãi, cô cũng cảm nhận được sự khác thường.
Cô nở một nụ cười nịnh nọt, khẽ hỏi: “Bệ hạ, có chuyện gì vậy?” Trong lúc căng thẳng, cô quên cả việc đổi cách xưng hô, rồi lại đoán: “Có phải hôm nay gặp phải chuyện gì không vui không?”
Đây là lời giải thích duy nhất mà cô có thể nghĩ ra!
Tối qua Tiêu Diễn vẫn còn rất vui vẻ mà!
Tiêu Diễn thấy cô có vẻ dè dặt, bỗng bật cười lớn: “Hôm nay trẫm đi đến một đồn điền trà bên ngoài thành, cùng uống rượu với ông chủ và thiếu công tử của đồn điền trà đó, nghe được một câu chuyện rất thú vị.”