Nam Chính Hắn Luôn Tuyệt Tình Như Vậy

Chương 5




Giờ Thân ba khắc, Võ công công – tổng quản của Kính sự phòng [1] đang cầm ngọc bài đợi ở Thiên Lộc các.

Cao công công bước ra, liếc nhìn mấy tấm ngọc bài trên đĩa. Mấy thẻ đầu là bốn vị phi: Đoan phi, Kính phi, Đức phi và Thục phi. Vì trong cung chưa có Tần, cũng chưa có Tiệp dư, nên theo sau là Cung Quý nhân, Điền Quý nhân và Vương Quý nhân.

Cao công công đưa tay dời tấm ngọc bài của Vương Quý nhân lên trước Điền Quý nhân.

Hàng thứ hai là những Mỹ nhân mới vào.

Cao công công đã dời Cố Mỹ nhân của Tú Di điện đến vị trí đầu tiên.

“Được rồi, ngươi vào đi.”

Võ công công nhíu mày, cúi đầu không nói một lời, cầm ngọc bài tiến vào trong phòng.

Nhưng chỉ được một lát liền lui ra.

Anh ta lắc đầu với Cao công công.

Quả nhiên hôm nay không lật thẻ bài.

Cao công công: “Vậy ngày mai ngươi hãy đến.”

Sáng sớm hôm sau, mặc dù Vương Quý nhân không cho gọi hai vị Mỹ nhân vào điện ăn sáng, nhưng theo quy định, hai người bọn họ sau khi ăn sáng xong vẫn phải đến chính điện thỉnh an Vương Quý nhân – chủ nhân của một điện.

Tiếc là hôm nay hai vị Mỹ nhân ngồi ở trên ghế dài chờ đợi khoảng một canh giờ, cung nữ mới đến nói Vương Quý nhân không khỏe nên không ra gặp bọn họ.

Cố Nghi trong lòng lo lắng, hôm nay vốn cô muốn hàn huyên với Vương Quý nhân vài câu, thuận tiện nghĩ xem tối mai nên làm gì, nhưng tiếc là Vương Quý nhân không ra gặp cô.

Cố Nghi ôm một bụng lo lắng rời đi, trên mặt lộ ra vẻ lo âu.

Trở lại Tây điện, sau khi đã bình tĩnh lại, Cố Nghi dựa vào hai lần trải nghiệm trước đó để xem xét lại chi tiết cốt truyện một lần nữa.

Lần đầu tiên cô đưa tấm vải lụa cho một cung nữ nên nữ chính không đến Tú Di điện, vì thế không gặp được nam chính.

Lần thứ hai cô không cướp ngọc, nữ chính đã tới Tú Di điện đưa vải sớm hơn, vì thế không gặp được nam chính.

Lần thứ ba cô cũng không cướp ngọc, chỉ là muốn tăng thêm độ hảo cảm, nữ chính đã tới Tú Di điện đưa vải sớm hơn, vì thế không gặp được nam chính.

Lần này nếu nữ chính đến đưa vải như đã định, liệu cô ấy có thật sự phải đứng dưới cơn mưa tầm tã mới có thể gặp hoàng đế không?

Nếu như khi hoàng đế đến, cô sai Triệu Uyển đưa vải lụa đến chính điện, chưa nói đến việc Triệu Uyển có thể vào gặp hoàng đế hay không, nếu thật sự đi vào, một nữ nhân xinh đẹp như vậy được dâng lên hoàng đế thì rất có thể ngày hôm sau Vương Quý nhân sẽ giết chết cô luôn.

Sao mà khó khăn quá, thời gian để lại cho cô cũng không còn nhiều.

Hoàng đế có thể gặp nữ chính ở nơi khác không? Ví dụ như ngự hoa viên?

Cô nhớ nữ chính đã từng nói sau khi làm việc xong thường thích đi dạo ở đó, lần trước hoàng đế cũng đi qua hoa viên, mặc dù cách một hồ nước nhưng cũng không phải là không thể.

Trong truyện, nam nữ chính không phải tình cờ gặp nhau rất nhiều lần à!

Nghĩ tới đây, Cố Nghi cảm thấy mình có thể làm lại lần nữa.

Trời tối, cô quay lại con đường mòn bao quanh nữ chính lần trước.

Nhưng lần này cô đợi đến khi trăng sáng, nữ chính cũng không xuất hiện, xung quanh vô cùng yên ắng.

Cố Nghi cầm chiếc đèn lồng giấy trắng đi đến cuối đường đá, nhìn về phía cổng cung điện phía xa.

Thế nếu cô tìm cách… bỏ chạy thì sao?

Bước chân của cô vô thức hướng về phía cổng cung điện. Trèo tường thì chắc chắn là không thể, nhưng bây giờ cứ xem xét phương hướng trước đã, ngày mai nghĩ cách tính tiếp?

Lúc này màn đêm dần tối, thị vệ đi tuần tra từng nhóm một, Cố Nghi không dám đến quá gần.

Thôi dẹp đi, đành tưởng tượng thôi vậy.

Việc xuất cung vào lúc này chắc chắn là không thể.

Cô đang định quay người lại thì nhìn thấy một bóng người đang đi đến con hẻm trước cổng cung điện, đám thị vệ đều tản ra nhường đường.

Giữa tòa nhà đồ sộ có một con hẻm dài.

Cố Nghi chỉ nhìn thấy người này đi một mình đến, mặc trường bào màu xanh, trước ngực là bổ tử [2] cá bay.

Gian thần đầu tiên của triều đại Đại Mạc – Cao Quý công công.

Cố Nghi xách đèn lồng trốn ở góc đường hẹp của cung điện, phía sau cô là con đường đá dẫn vào hoa viên.

Cô không dám nói chuyện với Cao công công một cách đột ngột như vậy.

Nhưng cung cấm ra vào lúc khuya, cô phải quay về trước khi Cung chính ti bàn giao chìa khóa.

Nếu không nói chuyện với ông ta bây giờ thì sẽ không có cơ hội nào nữa.

Liều luôn! Dù sao chết thì cũng sống lại thôi!

Cố Nghi đứng yên tại chỗ chờ đợi.

Người đến càng lúc càng đến gần, đầu đội mũ có rèm che, tấm vải đen che cả khuôn mặt.

Thân hình thẳng tắp, bước đi không nhanh cũng không chậm, trước ngực có vật tổ cá bay, mắt rồng tròn xoe, trông vô cùng uy nghiêm.

Cố Nghi có hơi sợ sệt, lui về phía sau mấy bước.

Những cành cây khô trên mặt đất bị cô giẫm lên phát ra tiếng kêu răng rắc, nghe đặc biệt giòn tan trong sự hoảng loạn và im lặng của màn đêm.

Tiêu Diễn vừa quẹo qua góc đường, đảo mắt nhìn quanh liền nhìn thấy một cung nữ đang cầm đèn lồng đứng ở góc hoa viên.

Hắn ngước mắt lên liếc nhìn trâm cài đầu của cô, không phải là cung nữ, nhưng hắn không nhớ được cấp bậc cụ thể.

Cố Nghi vội vàng quỳ xuống nói: “Vấn an Cao công công.” Tòng nhất phẩm, từ Mỹ nhân trở lên.

Tiêu Diễn im lặng, hắn chưa từng nhìn thấy nữ nhân này bao giờ, đoán chắc là Mỹ nhân mới vào.

Nhưng tranh vẽ khác xa với người thật, hắn chưa nhìn thấy Mỹ nhân mới trong cung, không biết tròn méo ra sao, họ Trương hay họ Vương.

Nhìn thấy Cao công công trước mặt im lặng, Cố Nghi dừng bước chân lại, lập tức nói: “Ta là Cố Mỹ nhân của Tú Di điện.” Chờ một lúc, cô trầm giọng nói thêm: “Chính là người đã đưa hạt đậu bằng vàng.”

Tiêu Diễn biết rõ đạo đức làm người của Cao Quý, nên sau khi nghe thấy vậy liền khinh thường một tiếng.

Cố Mỹ nhân đã đưa hạt đậu bằng vàng.

Hắn nhấc chân rời đi.

Lúc đi ngang qua Cố Nghi, cô lập tức quỳ gối nói: “Cung tiễn Cao công công!”

Cô vội vàng quỳ xuống nên ngọn đèn lay động trong gió, chân nến ở giữa nghiêng đi làm cháy lớp giấy bạc che bên ngoài.

“A… cái này…”

Cố Nghi sợ bị lửa lan lên người, vô thức ném đèn lồng ra xa.

Ánh lửa bắn tung tóe, một tia lửa nhỏ bay vào tấm vải mỏng màu đen, làm bén lửa lên chiếc mũ có rèm của Cao Quý công công trước mặt.

Tự làm tự chịu…

Tiêu Diễn cẩn thận cởi chiếc mũ có rèm che xuống, dùng đôi ủng da giẫm lên tia lửa đang cháy và chiếc đèn lồng tròn vừa lăn xuống.

Xung quanh đột nhiên trở nên tối tăm.

Nhưng Cố Nghi vẫn có thể nhìn rõ khuôn mặt của Cao Quý công công trước mặt. Trong đêm tối, đôi mắt của hắn sáng như sao băng, lông mày hơi cau lại, ẩn chứa sự mạnh mẽ.

Gian thần đầu tiên của triều đại Đại Mạc mà lại đẹp trai như vậy… Có chút không đáng tin…

Cố Nghi chỉ dám nhìn hắn như vậy, sau đó vội vàng cúi đầu: “Cao… Cao công công, ta không phải cố ý. Công công không sao chứ?”

Tiêu Diễn dâng lên ý nghĩ muốn giết người, con dao ngắn trong tay hắn đã rơi từ cổ tay áo xuống lòng bàn tay, giấu dưới ống tay áo choàng rộng.

Cố Nghi cúi đầu run rẩy lấy từ trong tay áo ra một chiếc khăn tay màu trắng: “Cao công công, mặt người dính đầy bụi đen, không nhìn rõ mặt, sao người không lau đi?”

Tiêu Diễn suy nghĩ hồi lâu, sau đó thu hồi dao găm, nhấc chân rời đi.

Cố Nghi nhìn thấy hắn bước đi, hai chân cô nhũn ra ngồi trên mặt đất, lưng đổ mồ hôi lạnh.

Người đó chắc chắn không phải Cao Quý.

Cao Quý trong sách là một người đàn ông trung niên có khuôn mặt trắng trẻo bóng loáng, đôi mắt hẹp dài.

Người đàn ông vừa rồi là một thanh niên có đôi mắt hoa đào, hơn nữa trên trán còn có một vết sẹo nông.

Trong sách có một chương nói về việc Tiêu Diễn cải trang thành Cao Quý để giết người.

Tuy rằng không phải phần mở đầu, nhưng Tiêu Diễn nhất định có khả năng cải trang thành Cao Quý.

Từ đây Cố Nghi đoán được người này chính là hoàng đế tàn nhẫn Tiêu Diễn.

Cố Nghi ngồi một lúc mới bình tĩnh lại được.

Vẫn nên trở về tắm rửa rồi đi ngủ thôi.

Sáng sớm ngày thứ ba, Cố Nghi dậy sớm.

Ánh sáng ban mai ở phía chân trời có màu cam đỏ tuyệt đẹp, khiến bầu trời một màu đỏ rực.

Cố Nghi như thường lệ đi tới chính điện ngồi trên ghế chờ một lúc, sau đó lại quay về phía tây điện để vẽ bảng kê.

Đào Giáp đứng ở bên cạnh mài mực, nhìn thấy Cố Nghi đang vẽ vô số ô vuông đầy trang giấy, còn điền vào đó một số ký hiệu kỳ lạ.

“Mỹ nhân đang vẽ gì vậy ạ?”

Cố Nghi xắn tay áo lên: “Ta vẽ đại thôi.”

Đây là đang tổng kết đấy.

Cô đối chiếu từng nhân vật, thời gian và địa điểm trong cung mà cô đã biết trong ba ngày ba mươi sáu canh giờ này, đánh dấu các lựa chọn ngẫu nhiên và các sự kiện không thể tránh khỏi.

Ví dụ vào ngày đầu tiên, Đào Giáp sẽ đi hoặc không đi đút lót cho học trò của Cao công công.

Vương Quý nhân chắc chắn sẽ thưởng cho cô vải lụa.

Cô chắc chắn sẽ gặp nữ chính vào một thời điểm nào đó.

Cung Quý nhân chắc chắn sẽ xuất hiện ở đâu đó trong hoa viên.

Ngày thứ hai, nữ chính có thể đến đưa vải hoặc không.

Nữ chính khó có thể đi ngang qua hoa viên được.

Liệu hoàng đế có khi nào luôn cải trang thành Cao Quý đi ngang qua ngự hoa viên ở cổng cung điện không?

Ngày thứ ba, hoàng đế sẽ đi ngang qua hồ nước, nhất định sẽ đến Tú Di điện.

Cô phải tìm ra logic nguyên nhân kết quả trong đó.

Nhưng cô sống ở một góc nhỏ của Tú Di điện, dù cô có thần thông đến đâu cũng không có gì đảm bảo nam nữ nhất định sẽ gặp nhau.

Hơn nữa, việc đảm bảo rằng cô có thể sống sót trong ba ngày sau khi nam chính và nữ chính gặp nhau cũng là một giả thiết rất lớn.

Cố Nghi nhìn chằm chằm vào bảng Excel đơn giản hóa này, cảm thấy sao mà bản thân khổ quá khổ.

Đúng giờ Ngọ, Võ công công – tổng quản của Kính Sự phòng lại căng thẳng cầm ngọc bài đến Thiên Lộc các.

Giọng nói của hoàng đế từ trong phòng truyền ra: “Vào đi.”

Võ công công nâng chiếc khay trong tay lên cao, bước từng bước nhỏ vững vàng đưa ngọc bài đến trước mặt Tiêu Diễn.

Tiêu Diễn nhìn mấy tấm ngọc bài trên đĩa, mấy thẻ bài của Đoan phi, Kính phi, Đức Phi ở đầu, Thục phi ở sát phía sau, vẫn treo thẻ đỏ như cũ.

Sau đó là Cung Quý nhân, Vương Quý nhân và các Quý nhân khác.

Tiêu Diễn hỏi: “Lần trước là ai?”

Võ công công: “Lần trước là Cung Quý nhân trong Trích Phương điện.”

Đến lượt Vương Quý nhân rồi, Tiêu Diễn duỗi ngón tay hướng về phía Vương Quý nhân của Tú Di điện.

Tú Di điện…

Hắn dừng tay lại, liếc nhìn hàng Mỹ nhân mới được phong ở bên dưới.

Cố Mỹ nhân của Tú Di điện xếp ở vị trí thứ hai.

Tối qua cô đáng lý ra đã nhìn rõ mặt của hắn, nhưng lại giả vờ như không nhìn thấy.

Tuy rằng có chút ngu ngốc, nhưng dường như cũng ngốc có mức độ.

“Cố gia hình như là Tri Châu [3] của Phủ Châu?”

Ông ta không biết chuyện này…

Ánh mắt cầu cứu của Võ công công lập tức hướng về phía Cao công công đang đứng làm cột ở một bên.

Cao Quý công công: “Bệ hạ quả nhiên có trí nhớ tốt. Cha của Cố Mỹ nhân là Tri Châu của Phủ Châu, tòng ngũ phẩm… vốn là Thống phán Phủ nha của Thanh Châu, hai năm trước đã được điều đến Phủ Châu.”

Tiêu Diễn cười nhẹ, nói: “Vậy à…” Nói xong liền lật mặt sau tấm ngọc bài của Cố Mỹ nhân ở Tú Di điện lại.

Cố Mỹ nhân này là người đầu tiên trong số những Mỹ nhân mới phong được lật thẻ bài.

Võ công công cầm ngọc bài lui ra, lập tức thông báo tên hiệu của Cố Mỹ nhân ở Tú Di điện cho Thượng nghi cục [4].

Đến giờ Mùi, ở Tây điện của Tú Di điện, nha hoàn và ma ma của Thượng nghi cục đi vào tấp nập.

Cố Nghi ngơ ra, Đào Giáp vui vẻ nói: “Chúc mừng Mỹ nhân, chúc mừng Mỹ nhân.”

Ma ma đưa cuộn lụa trong khay cho hai cung nữ.

Cố Nghi nhìn thấy cung nữ cầm một đầu cuộn lụa, một bức vẽ sống động về sinh lý sức khỏe vệ sinh từ từ hiện ra trước mắt cô.

Im lặng hồi lâu, nụ cười trên mặt ma ma vừa phải, thêm tí tục tĩu, bớt tí lạnh lùng: “Cố Mỹ nhân xem hiểu chưa?”

Cố Nghi mở miệng, lại không nói ra được một chữ nào. Hai cung nữ xung quanh giúp cô cởi y phục, tắm rửa cho cô nhiều lần trong bồn tắm.

Bồn tắm tràn ngập cánh hoa, Cố Nghi vì hương thơm quá nồng của hoa mà hắt hơi liền tù tì mấy cái.

Hoàng đế đây là lật thẻ bài của cô rồi à? Tại… Tại sao lại vậy?

Bởi vì tình cờ gặp gỡ vào tối hôm qua?

Như vậy nữ chính có phải sẽ có thể gặp được hoàng đế ở đây không?

Đào Giáp thấy cô thất thần, tưởng cô đang lo lắng nên khuyên: “Chủ tử, đây là chuyện có một không hai trong số những mỹ nhân mới được phong, sau này chủ tử sẽ rất may mắn đó!”

Cố Nghi nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của cô ấy, không đành lòng tạt gáo nước lạnh vào người cô ấy.

Có thể sống sót qua đêm nay rồi nói tiếp.

Vì được lật thẻ bài nên Cố Nghi không ăn tối, sợ ăn nhiều sẽ không đứng đắn.

Cô ăn mặc đẹp đẽ, bụng đói cồn cào, chỉ mong nữ chính bước vào ngay lúc này.

[1]: Kính Sự phòng là một đơn vị trong Hoàng cung (Tử Cấm Thành) vào thời nhà Minh và nhà Thanh, trực thuộc phủ Nội vụ, chịu trách nhiệm quản lý việc khen thưởng và trừng phạt các thái giám và cung nữ trong cung.

[2]: Bổ tử là miếng vải vuông vuông trước ngực của quan phục.

[3]: Tri Châu là một chức quan trong hệ thống quan chế các triều đình phong kiến Trung Quốc và Việt Nam. Tri châu là người đứng đầu một châu, có quyền hạn cao nhất cả về dân sự lẫn quân sự trong địa hạt.

[4]: Thượng nghi cục nắm giữ lễ nghi trong cung.