Nam Chính Hắn Luôn Tuyệt Tình Như Vậy

Chương 48




Cố Nghi buông một câu nói đầy lúng túng nhưng vẫn đầy lịch sự rồi quay người định rời đi.

Chu Đình Hạc bỗng nhiên đưa tay như thể muốn nắm lấy góc áo choàng của cô.

Cố Nghi giật mình, cả người run lên, trong lòng như trào dâng sóng gió, chỉ kịp né tránh ngay tức khắc.

Một ông anh không có chút chức tước nào như anh mà lại công khai níu kéo một vị phi tần, hai chúng ta có lẽ sẽ không còn toàn mạng đâu!

Cô nghiêm giọng nói: “Chu công tử, xin tự trọng!”

Chu Đình Hạc thấy cô kinh ngạc đến mức tròn xoe đôi mắt, giọng nói dường như run rẩy, anh ta đành thu tay về một cách đầy tiếc nuối.

“Phải… Tại hạ thất lễ rồi…”

Cố Nghi không muốn nấn ná thêm một giây nào nữa, lập tức buông chiếc trâm cài trong tay ra.

Chu Đình Hạc như một hố lửa nóng bỏng, cô hoàn toàn không thể nắm bắt được mối tình đầy trắc trở giữa anh ta và nguyên chủ Cố Mỹ nhân là như thế nào.

Cô liếc nhìn Triệu Uyển – người cũng đang đầy vẻ kinh ngạc, rồi giục: “Chúng ta đi thôi.”

Triệu Uyển ngẩng lên nhìn kỹ Cố Nghi, thấy cô vẻ mặt nôn nóng nhưng không hề buồn bã, không giống như vừa gặp lại tình lang xưa chia ly trong oán hận, nhưng nhìn cử chỉ của Chu Đình Hạc, rõ ràng anh ta vẫn còn lưu luyến Cố Tiệp Dư.

Triệu Uyển thu ánh mắt lại, khẽ cúi đầu, gật đầu đồng ý.

Cả nhóm người vội vã xuống lầu, ra ngoài Trân Bảo các và lên xe ngựa.

Xui xẻo thật, đi dạo phố lại gặp phải bạn trai cũ.

Hứng thú đi nghỉ dưỡng của Cố Nghi bị dội tắt gần hết. Cô ngồi trên lớp đệm mềm trong xe ngựa, không khỏi hít một hơi thật sâu.

Hôm nay tùy tùng theo ra ngoài đều là gia nhân nhà họ Cố, chắc không dám bàn chuyện lung tung, nói bậy bạ gì đâu.

Cố Nghi do dự nhìn Triệu Uyển ngồi đối diện.

Triệu Uyển hiểu ý, liền nói: “Nghi tỷ tỷ yên tâm, chuyện hôm nay thiếp thân nhất định sẽ giữ kín miệng.”

Cố Nghi lắc đầu: “Vốn dĩ không phải chuyện gì lớn lao, chỉ là một người quen cũ mà thôi, A Uyển không cần để tâm.”

Cô phải tự mình nói ra chuyện này, nếu Tiêu Diễn trước sau cũng biết thì việc cô tự thú nhận vẫn tốt hơn nhiều so với việc nghe từ miệng người khác, rồi bị thêm mắm dặm muối, dẫn đến hiểu lầm. Huống chi cô lại đường đường chính chính, không sợ điều tiếng gì. Cô thực sự không có mối liên quan đồng xu cắc bạc nào với Chu Đình Hạc cả!

Theo tính cách của Tiêu Diễn, nếu có một phi tần nào dám ngoại tình, trồng cỏ xanh mướt trên đầu hắn thì chắc chắn sẽ bị đánh chết ngay tức khắc, thậm chí có thể liên lụy cả gia tộc.

Cô đã vất vả sống sót đến giờ, tuyệt đối không thể vì một tội danh vu vơ mà rơi vào cảnh kết thúc thê thảm được.

Trong lòng Cố Nghi đã hạ quyết định.

Xe ngựa vừa về đến nhà họ Cố, Cố phu nhân nghe thấy liền vội vã chạy đến, nhanh chóng bảo người hầu lui ra ngoài, còn đích thân đóng cửa sổ chạm trổ duy nhất trong phòng.

Bà nhìn Cố Nghi muốn nói lại thôi, vẻ mặt không biết phải bắt đầu từ đâu.

Hiểu rồi, là đến để báo tin cho cô đây mà.

Cố Nghi ngồi thẳng lưng trên ghế thêu, khẽ cười: “Mẹ, có gì thì cứ nói đừng ngại.”

Biết người biết ta mới có thể sống sót đến cuối cùng.

Cố phu nhân quả nhiên thở một hơi thật dài: “Tháng trước ta nghe nói Chu Đình Hạc từ Thanh Châu trở về, đã nghĩ liệu có trùng hợp gặp con trong chuyến này hay không, không ngờ sợ điều gì thì điều đó lại đến. Hôm nay trùng hợp như vậy, thật sự đã đụng mặt rồi…” Bà lại thở dài: “Đúng là ông trời trêu ngươi…”

Mẹ tôi ơi, nói vào trọng tâm đi!

Cố Nghi thăm dò hỏi: “Chu… công tử vì sao lại từ Thanh Châu trở về …” Anh ta trước đây có quan hệ gì với tôi, bà nói thật đi!

Cố phu nhân đáp: “Trước nay nhà họ Chu đều làm ăn với Thanh Châu, giao thương rất mật thiết, nay tình hình không tốt, Chu Đình Hạc lại là con trai độc nhất, thiết nghĩ nhà họ Chu mới gọi nó trở về…”

Cố Nghi thấy Cố phu nhân ngừng lại không nói thêm, trong lòng càng gấp gáp.

Nói tiếp đi chứ!

Cố phu nhân nhìn thấy đôi mày của Cố Nghi nhíu chặt, trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng, lòng bà trầm xuống. Chẳng lẽ Tiểu Nghi vẫn còn tình cảm với Chu Đình Hạc…

Trong lòng bà không khỏi thở dài, rồi nghiêm túc khuyên nhủ: “Chu Đình Hạc tuy có vẻ ngoài khôi ngô nhưng cũng chỉ là người không có chức tước gì mà thôi. Dù nhà họ Chu có tài sản lớn thế nào thì cũng chỉ là một gia đình thương nhân hạng chót. Ngày trước chúng ta chiều chuộng con, không quản thúc con, con nhất quyết muốn gả cho Chu Đình Hạc, cha con cũng không muốn nói nhiều, còn hứa rằng nếu Chu Đình Hạc đến phủ đáp lễ thì cha con sẽ không bắt con vào Kinh để tuyển chọn nữa. Thế nhưng… ngày ấy nó đã không đến đúng hẹn. Tiểu Nghi à, chẳng lẽ con còn chưa nguôi ngoai tình cảm dành cho nó sao? Chu Đình Hạc đã phụ lòng con, mà giờ con đã được thánh sủng, nhất định phải quên nó đi!”

Quả nhiên, nguyên chủ từng yêu thầm Chu công tử! Còn muốn gả cho hắn nữa chứ! Má ơi!

Cố Nghi lại một lần nữa cảm thấy khổ sở, liền nói: “Mẹ nói đúng.” Giọng điệu kiên quyết: “Con đã quên anh ta từ lâu rồi!”

Cố phu nhân nửa tin nửa ngờ nhìn cô, khẽ nắm tay cô, nhẹ nhàng nói: “Quên được thì tốt. Hầu hạ bên cạnh vua như hầu cọp, nhất định không được để lòng mình dao động.”

Cố Nghi gật đầu: “Con biết rồi.”

Từ nay về sau tránh xa anh ta, có lẽ cả đời này cũng sẽ không gặp lại nữa!

Cố phu nhân lại âm thầm thở dài.

Thực ra bà không nỡ để Cố Nghi vào cung, vốn dĩ bà nghĩ nếu Chu Đình Hạc có tình ý, Cố Nghi gả cho nó sẽ là chính thất. Cha con bé là Tri phủ Phủ Châu, Tiểu Nghi chắc chắn có thể sống một cuộc đời vừa lòng toại ý, mắc mớ phải vào cung làm gì, nơi trăm hoa tranh sắc, phải cúi mình nhỏ bé trước thiên hạ… Nhưng Chu Đình Hạc không phải người xứng đáng, nó đã phụ lòng Tiểu Nghi…

Ánh nắng mùa đông chiếu rọi lên con phố dài của Phủ Châu.

Chu Đình Hạc khi lên xe ngựa, khuôn mặt vẫn còn cứng đờ.

Đột ngột gặp lại Cố Nghi khiến lòng anh ta lo lắng không yên.

Tiểu đồng đi theo anh ta đang ngồi yên lặng bên cạnh giữ tượng Phật ngọc trong xe. Cậu ta không thể hiểu được, tại sao tiểu thư nhà họ Cố lại trở về Phủ Châu… Liệu công tử có còn lưu luyến Cố tiểu thư hay không… Cậu ta có nên về báo lại cho lão gia hay không đây.

Nhà họ Chu tọa lạc ở phía đông thành Phủ Châu, là một khu viện có ba gian nhà, tường trắng mái đen. Tuy không phải là trạch viện rộng rãi, nhưng trước cửa nhà xây hai bậc thềm đá, đặt thêm bức bình phong khắc họa sơn thủy, trong sân cây cối tươi tốt, không hề mang khí chất phàm tục của thương nhân, ngược lại còn toát lên vẻ thanh nhã của một gia đình danh giá.

Nhà họ Chu từ nhiều năm nay làm nghề buôn trà, mấy chục năm qua buôn bán qua lại giữa Thanh Châu, Phủ Châu và Thương Châu. Nay người đứng đầu gia đình là trưởng tử của trưởng phòng- Chu Long, nhưng ông ta không có con trai nên dự định truyền lại gia nghiệp cho Chu Đình Hạc – con trai trưởng của nhị phòng.

Thận Vương đã tự xưng đế ở Thanh Châu được hai năm, tình hình càng lúc càng phức tạp. Sông Lạc chảy qua Thanh Châu và Thương Châu vốn là một tuyến đường thủy quan trọng, từ phía bắc có thể đến Phủ Châu, Cừ Thành, rồi tiếp tục đi xa hơn đến Mạc Nam, Mạc Bắc.

Đó là tuyến đường thủy buôn trà, nhưng mấy ngày gần đây, tàu thuyền trên sông Lạc không thể ra khỏi Thanh Châu.

Chu Long như ngồi trên chảo lửa, vô cùng lo lắng.

Người khách ngồi đối diện ông ta liền lên tiếng trấn an: “Ông chủ Chu cần gì phải lo lắng, sông Lạc này chắc cũng không thể phong tỏa lâu đâu. Bất luận là bên nào cũng không thể chiếm trọn một con sông mãi mà không thả ra cho đi được.”

Chu Long nhìn người đàn ông mặc áo đen đối diện, lông mày cau chặt: “Cốc huynh à, nhà huynh ở Thanh Châu cũng trồng trà, trà vụ theo mùa, nếu để trà bị cũ, bị ẩm thì một năm vất vả đều thành công cốc cả!”

Trong lúc hai người đang trò chuyện, tiểu đồng trong nhà bước vào gian nhà phía đông báo tin: “Lão gia, thiếu công tử Đình Hạc đã về rồi!”

Vừa dứt lời, Chu Đình Hạc đã vén rèm bước vào, cúi đầu chào: “Bái kiến đại bá. Đại bá, hôm nay đại bá mới về tới sao ạ?”

Chu Long bước nhanh tới đỡ Chu Đình Hạc đứng dậy, ngắm nghía từ trên xuống dưới, vui mừng nói: “Tốt, tốt, lần này rèn luyện trở về, Đình Hạc cháu ta ngày càng điềm tĩnh hơn rồi!”

Ông ta hơi nghiêng người, giới thiệu người đứng sau lưng với Chu Đình Hạc: “Đây là ông chủ Cốc, thương nhân buôn trà ở Thanh Châu. Ta ở Thanh Châu nhiều lần được Cốc huynh giúp đỡ, sau này hai người cũng phải qua lại thường xuyên đấy!”

Chu Đình Hạc ngước mắt nhìn kỹ người trước mặt, thấy người đó dáng người cao lớn nhưng không quá vạm vỡ mà lại gầy gò, trên khuôn mặt phủ đầy râu rậm.

Anh ta cúi người hành lễ: “Bái kiến ông chủ Cốc.”

Ông chủ Cốc giơ tay ra đỡ anh ta, nói: “Chu thiếu công tử thật lễ phép, Cốc mỗ chỉ là kẻ thô lỗ, khiến công tử chê cười rồi.” Giọng nói của hắn ta mạnh mẽ và trầm ấm.

Chu Đình Hạc đã đi lại nhiều ở Thanh Châu và Thương Châu nhưng chưa từng gặp qua vị thương nhân buôn trà này.

Anh ta mỉm cười hỏi: “Ông chủ Cốc trước đây thường đến Phủ Châu à?”

Ông chủ Cốc lắc đầu, cười lớn: “Trà nhà ta có sai người mang đến Phủ Châu vài lần, nhưng đây là lần đầu tiên ta đến đây.”

Chu Long cười nói: “Ông chủ Cốc đến được đây quả là một chuyện may mắn!” Ông ta lại quay sang hỏi Chu Đình Hạc: “Nghe nói cháu đã đi lấy tượng Phật ngọc mừng thọ lão phu nhân rồi, dạo gần đây mọi việc có suôn sẻ không? Ta nghe hạ nhân nói hình như có người từ bộ Hộ ở kinh thành đến đây, cháu có gặp ai không?”

Chu Đình Hạc lần lượt trả lời: “Tượng Phật ngọc của lão phu nhân đã lấy về rồi, tiệc thọ hôm nay sẽ dâng lên. Mấy ngày nay cháu bận kiểm kê kho hàng ở Phủ Châu, nhìn chung cũng ổn thỏa. Nghe nói người từ bộ Hộ đến để thực hiện chính sách đo đạc đất đai, không phải chuyện gì lớn. Người đến là Viên ngoại lang mới được thánh chỉ phong năm nay, tên là Vương Tử Bá, con trai của Hữu thị lang bộ Công – Vương Trọng Quang…”

Chu Long gật đầu: “Ta nghe gia nhân nói Vương Tử Bá là người khôn khéo, kín miệng lắm, ta đã biếu tặng lễ vài lần nhưng vẫn không nghe ngóng được gì về quy trình thu thuế theo mẫu đất… Theo luật cũ, thương nhân không có đất thì không phải lao dịch, cũng không phải chịu thu thuế.”

Chu Đình Hạc chau mày, suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Nghe ý tứ trong lời của Vương viên ngoại thì hình như là muốn tách biệt giữa nông dân và thương nhân, nhưng không rõ sẽ tách như thế nào.”

Chu Long nghe vậy, ngừng một chút, rồi quyết tâm nói: “Ngày mai cháu cùng ta đến bái kiến Cố Tri phủ, xem ông ta nói sao!”

Chu Đình Hạc khựng lại trong chốc lát, rồi từ từ gật đầu: “Vâng, cháu sẽ đi cùng đại bá.” Nhưng câu Cố Nghi đang ở Phủ Châu thì anh ta lại không nói ra.

Đã quá giờ Tuất, Tiêu Diễn và Cố Trường Thông vẫn chưa về phủ.

Nữ quyến cùng Cố Chiêu đành tự mình dùng bữa tối.

Trở về phòng, Đào Giáp đã chuẩn bị sẵn nước ấm để cô tắm rửa, nhưng trong lòng Cố Nghi vẫn còn vương vấn chuyện ban ngày gặp Chu Đình Hạc, đến giờ vẫn thấy lo lắng. Cô nói với Đào Giáp: “Tối nay không cần hầu hạ đâu, ngươi cũng đi ngủ sớm đi.”

Đào Giáp liền nói: “Phu nhân chắc mệt rồi phải không? Nô tì sẽ đi mang bát thuốc an thần đến. Từ lúc chúng ta đến Phủ Châu, loại thuốc này thật sự rất hữu dụng.”

Cố Nghi gật đầu: “Ngươi đi đi, không cần vội, để nguội một chút rồi hãy mang đến.”

Đào Giáp nghe lệnh và rời đi.

Cố Nghi rút chiếc trâm bạc cài bên tóc mai, châm thêm dầu vào ngọn đèn nến cạnh giường rồi nghiêng người lấy ra chiếc hộp đựng bảo vật bằng gỗ tử đàn giấu bên cạnh gối. Ở dưới đáy của hộp có một tờ ngân phiếu bị ép bên dưới, cô lấy ra xem kỹ.

Đó là tờ ngân phiếu có mệnh giá lớn, năm trăm lượng.

Theo cốt truyện, chuyến nam tuần của họ sẽ dừng lại ở bên ngoài phủ Thanh Châu của sông Lạc. Sau khi hồi cung, Triệu Uyển sẽ thăng tiến lên chức vị Tần, Lục cung từ đó chỉ còn như cho có mà thôi.

Sau khi nhà họ Triệu được lật lại án, Tiêu Diễn thậm chí sẽ vì Triệu Uyển mà giải tán toàn bộ Lục cung.

Hiện tại, thời gian tuyến nam tuần đã được đẩy sớm hơn, vậy liệu các sự kiện sau đó có diễn ra sớm hơn không?

Cô còn năm trăm lượng tiền mặt trong cung, cuộc sống phú bà đã bắt đầu thành hình rồi.

Bây giờ, đường làm quan của cha Cố đang rất thuận lợi, nếu sau này có khó khăn thì chắc chắn ông cũng sẽ không để cô rơi vào đường cùng.

Nhưng liệu sau này có để cô tái giá không…

Cố Nghi nghĩ đến đây, bất giác cười lắc đầu.

Chắc chắn là không, đã là nữ nhân của hoàng đế, dù có được cho phép về nhà thì cũng không ai dám cưới cô nữa.

Chỉ là hiện giờ nhà họ Cố vẫn còn ở Phủ Châu, nếu sau này cô rời cung, không có chỗ ở lại Kinh thành, có lẽ cô có thể tìm một nơi thanh bình, non xanh nước biếc ở Phủ Châu để sinh sống…

Cốc cốc cốc.

Có tiếng gõ cửa nhẹ, ba tiếng gõ khẽ vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Cố Nghi.

“Ai ở bên ngoài thế?”

“A tỷ, là đệ.” Bên ngoài là giọng nói của Cố Chiêu.