Đoàn người chỉ nghỉ lại trạm dịch này một đêm, sáng hôm sau lại tiếp tục lên đường tiến về Cừ Thành ở phía nam.
Cố Nghi ngồi trong xe ngựa tò mò nhìn ra ngoài, lúc này đã gần đến cuối năm, trên đường chính không chỉ có đoàn của họ, nhiều người cũng đang vội vã về quê đón Tết. Phía trước là Cừ Thành, nơi được xem là thành lớn nhất trong vòng trăm dặm trở lại, do hai con sông giao nhau tại đây nên được gọi là Cừ Thành.
Trong sách, chuyến nam tuần vào mùa xuân bắt đầu từ Cừ Thành, từ đây đoàn sẽ đi thuyền dọc theo sông Lạc xuống phía Nam để đến thẳng phủ Thanh Châu.
Tiêu Diễn xuất hành với lộ trình rất kín đáo, thường xuyên thay đổi đường đi một cách bất ngờ, còn có nhiều xe ngựa đen cùng kiểu chia thành nhiều nhánh để che giấu hành tung. Mấy tên cướp thông thường không thể đến gần, nếu có ai âm mưu mờ ám thì cũng khó mà nắm bắt được đường đi của đoàn.
Trong triều đình rất ít người biết rằng Tiêu Diễn đang đi đến Phủ Châu, ngay cả Cố Nghi cũng chỉ biết vào phút cuối trước khi khởi hành, mấy người hầu cận thân thiết cũng không dám nói lung tung.
Thấy Cố Nghi im lặng không nói gì, Đào Giáp liền lên tiếng: “Khi đến Cừ Thành, Cao quản gia nói sẽ nghỉ lại vài ngày, phu nhân lúc đó có thể thoải mái nghỉ ngơi.”
Chỉ đi có mấy ngày ngắn ngủi, nhưng Đào Giáp cũng đã dần quen với vai diễn mới.
Cố Nghi gật đầu, than thở: “Có thể nghỉ vài ngày là được rồi!” Cơ thể này của cô khá yếu ớt, mỗi lần ngồi xe ngựa đều cảm thấy vô cùng khó chịu.
Khi đến Cừ Thành, việc đầu tiên Cố Nghi làm sau khi xuống xe là tắm rửa thoải mái và ngủ một giấc thật ngon.
Cô ngủ liền một mạch đến tận chiều tối, cũng không ai đến quấy rầy.
Sau khi tỉnh dậy, Cố Nghi thấy trong phòng không có ai, trên bàn chỉ có một ngọn đèn nhỏ, bên cạnh là một ấm trà và một đĩa bánh ngọt.
Đào Giáp không biết đã đi đâu…
Cố Nghi đứng dậy uống một ngụm trà, khoác lên mình chiếc áo choàng màu nâu nhạt rồi tự mình đi ra ngoài phòng, xuống tầng dưới của trạm dịch.
Chỉ thấy Triệu Uyển dẫn theo Tú Hà và hai người tùy tùng đang đứng ở cửa. Cô ấy khoác một chiếc áo choàng đỏ thẫm, trong tay cầm lò sưởi cầm tay, dường như chuẩn bị ra ngoài trạm dịch.
Triệu Uyển ngước mắt thấy Cố Nghi đang xuống lầu, liền cất tiếng gọi: “Nghi tỷ tỷ có muốn cùng bọn ta ra chợ không?”
Cố Nghi hỏi: “Chợ gì vậy?”
Triệu Uyển giải thích: “Gần đến Tết rồi, Cừ Thành xưa nay thường bày chợ bán, có thể xem đèn lồng, mua bán cũng tấp nập. Đoàn của chúng ta hiện đang nghỉ ngơi ở đây, không có việc gì làm, Nghi tỷ tỷ có muốn đi cùng A Uyển không?”
Cố Nghi nhìn quanh cũng không thấy Tiêu Diễn, đoán rằng đây chỉ là các nữ nhân ra ngoài đi dạo, nên gật đầu: “Ừ, ta sẽ đi cùng mọi người.”
Trước khi ra khỏi trạm dịch, cô không quên dặn dò người hầu còn lại: “Lát nữa nếu gặp tì nữ của ta – Đào Giáp, phiền nói với cô ấy một tiếng là ta đã ra chợ rồi.”
Ra khỏi trạm dịch, họ hướng về phía cổng thành, chợ Cừ Thành nằm trên hai con đường dài giao nhau, người qua lại tấp nập.
Hai bên đường, các thương nhân bán đủ loại hàng, từ lông thú, rau củ, hoa quả cho đến các quán nhỏ bán đồ ăn vặt.
Cố Nghi ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào của hạt dẻ rang, liền cảm thấy đói bụng.
Cô quay đầu nhìn sang thì thấy một quán nhỏ treo cờ ghi “Đường Hương Quán”, trước cửa có một chiếc chảo sắt lớn đen bóng đang bốc khói nghi ngút, trong chảo chất đầy hạt dẻ rang vàng ươm.
Thấy cô dừng chân, tùy tùng lập tức nhiệt tình bước tới mua một túi rồi đưa cho cô: “Nghi phu nhân nếm thử đi ạ, đây là món ăn vặt dân dã, ở trong cung… à, ở nhà không thường có đâu.”
Cố Nghi cười híp mắt, nhận lấy: “Đa tạ.” Rồi bắt đầu bóc vỏ ăn.
Triệu Uyển thấy cô vừa đi vừa ăn một cách thích thú, tò mò hỏi: “Hạt dẻ này ngon đến thế à?”
Cố Nghi đưa cho cô ấy một hạt: “Muội cũng thử xem, ngọt lắm đấy!”
Triệu Uyển nhận lấy, vừa cầm trong tay thì bên tai đã nghe thấy một giọng nói hơi già nua: “Phu nhân này có tướng mạo tốt quá.”
Hai vị “phu nhân” nghe tiếng liền đồng loạt quay đầu nhìn theo.
Là một ông lão bày quầy bói toán, đội mũ lông màu đen, hai mắt nhắm nghiền. Trên bàn đặt vài đồng tiền đồng rỉ sét và một cái mai rùa cũ kỹ, trông thật nghèo nàn.
Chắc là một tên lừa đảo giang hồ.
Triệu Uyển vừa định quay đi thì nghe lão thầy bói nói tiếp: “Phu nhân trời sinh mệnh phượng, tiểu nhân có thể bói cho phu nhân một quẻ, không thu tiền.”
Triệu Uyển giật mình, quay đầu nhìn về phía Cố Nghi.
Cố Nghi mỉm cười: “Ta đoán… ông ấy đang nói đến Uyển muội muội đó.” Trong lòng cô thầm nghĩ, không ngờ thầy bói này lại thần kỳ đến vậy!
Lão thầy bói khẽ cử động hai tai, tiếp tục: “Uyển phu nhân thử xem, có gì đâu mà ngại?”
Triệu Uyển chậm rãi bước tới trước bàn bói rồi dừng lại, hỏi: “Thử thế nào?”
Ông lão đẩy chiếc mai rùa trên bàn về phía trước, nói: “Phu nhân chỉ cần thả đồng tiền vào mai rùa rồi lắc nhẹ, khi đồng tiền rơi xuống bàn, lão phu sẽ giải quẻ cho phu nhân.”
Cố Nghi không khỏi tò mò, cũng ghé đầu sang nhìn. Thầy bói xem mệnh này không phải tầm thường!
Triệu Uyển nhẹ nhàng lắc mai rùa, chỉ nghe tiếng leng keng vang lên. Bốn đồng tiền lần lượt rơi xuống bàn gỗ.
Ông lão đưa tay sờ vị trí đồng tiền, vừa sờ vừa nói: “Uyển phu nhân khi còn nhỏ, mệnh được sủng ái vô cùng, ai ngờ gia cảnh đột nhiên biến đổi lớn. Nhưng nhờ tâm tính kiên định, phu nhân có thể vượt qua nguy nan, sau này càng thăng tiến không ngừng, chính là mệnh phượng tái sinh từ lửa.”
Sắc mặt Triệu Uyển khẽ thay đổi, bực mình nói: “Ăn nói hàm hồ!”
Lão thầy bói khẽ cười, lắc đầu nói: “Phu nhân nếu không tin cũng không sao. Số mệnh đã định, lão phu chỉ là người giải quẻ mà thôi.”
Triệu Uyển quay đầu nhìn Cố Nghi, thấy vẻ mặt của cô đầy tò mò, không có dấu hiệu tức giận, liền nói: “Tỷ tỷ cũng thử xem, xem ông lão này nói có đúng không?”
Cố Nghi trong lòng đã thầm tin vào thầy bói này, vì những lời lão thầy bói nói về Triệu Uyển đều hợp lý với cốt truyện. Cô tiến tới bên bàn, xoa xoa hai tay, nói: “Vậy ta cũng thử nhé?”
Ông lão làm động tác mời.
Cố Nghi đặt lại những đồng tiền vào mai rùa, vừa nhẹ nhàng lắc vừa thầm nghĩ: Có thể xuất cung và trở thành một phú bà sống hạnh phúc ngày qua ngày được không?
Đồng tiền nhanh chóng rơi xuống, phát ra vài tiếng keng..
Cố Nghi nhìn mai rùa trống rỗng rồi nói: “Gieo xong rồi.”
Ông lão một lần nữa đưa tay sờ các đồng tiền, sau một lúc, ông ấy cau mày, trên trán hiện ra một nếp nhăn sâu.
Cố Nghi lo lắng hỏi: “Đại sư, có phải có gì bất thường không?”
Ông lão lặp lại ba lần: “Lạ thật, lạ thật, lạ thật…”
Tiếp theo thì sao? Đại sư mau nói tiếp đi chứ!
Cố Nghi chờ một lúc mà vẫn chưa nghe thêm gì, cô đành phải hỏi lại: “Lạ thế nào?”
Ông lão hít một hơi sâu, khó khăn nói: “Mệnh số của phu nhân dường như có dấu hiệu yểu mệnh…” Chưa nói xong, một tên tùy tùng đứng cạnh đã lên tiếng quát: “TO gan!”
Cố Nghi nhanh chóng ngăn tùy tùng lại, quay sang thầy bói, nói: “Đại sư tiếp tục đi…”
Ông lão cau mày, thầm nghĩ mệnh số của người này đúng là có dấu hiệu yểu mệnh, nhưng xem ra cô có lai lịch không tầm thường. Ông ấy chậm rãi lắc đầu, cân nhắc rồi nói: “Để chắc chắn, phu nhân đừng trách, xin hãy gieo thêm một lần nữa!”
Cố Nghi trong lòng hoài nghi, nhưng vẫn giơ tay lắc mai rùa lần nữa.
Sau khi đồng tiền rơi xuống, ông lão lại đưa tay sờ những đồng tiền.
Lạ thật! Sao lần này quẻ tượng lại hoàn toàn thay
đổi! Ông ấy không dám sơ suất, cẩn thận sờ từng đồng. Nét mặt ông ấy thay đổi, tại sao người này cũng có mệnh phượng? Không đúng!
Thấy vẻ mặt ông lão thay đổi liên tục, Cố Nghi khẽ nói: “Đại sư…” Rốt cuộc là sao, nói một lời dứt khoát đi!
Ông lão lắc đầu, thở dài: “Lão phu bất tài, không nhìn thấu quẻ tượng của phu nhân…”
Được thôi.
Cố Nghi trong lòng có chút thất vọng, nhưng miệng vẫn nói: “Không sao đâu, chỉ là xem cho vui thôi mà…” Triệu Uyển cũng cảm thấy thất vọng, quả nhiên chỉ là một gã thầy bói lang băm, những gì ông ấy vô tình đoán đúng chắc chỉ là những lời nói bừa.
Mây mù trên bầu trời bị gió thổi tan, ánh trăng ngày càng rực rỡ.
Mọi người dạo qua con phố dài, đi đến bờ sông Lạc, đã có mấy cô gái đứng tụm năm tụm bảy ở đó thả đèn. Những chiếc đèn hoa sen, đèn thỏ với đủ hình dạng khác nhau, phản chiếu ánh sáng lấp lánh trên mặt nước, tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp.
Tùy tùng mua vài chiếc đèn hoa, cười nói: “Phu nhân cũng đi thả đèn chứ?”
Triệu Uyển chọn một chiếc đèn con thỏ, nhưng thấy Cố Nghi không có động tĩnh gì, liền hỏi: “Tỷ tỷ không đi à?”
Cố Nghi siết chặt chiếc áo choàng, lắc đầu: “Không đi đâu, ở bờ sông lạnh lắm, ta đứng đây nhìn mọi người thả.”
Triệu Uyển cũng không ép cô, dẫn theo Tú Hà đi thả đèn.
Tú Hà còn trẻ, đây là lần đầu tiên cô ấy đi xa khỏi Kinh thành, lại là lần đầu tiên thả đèn, tiếng cười đùa vang lên không ngớt.
Cố Nghi đứng yên tại chỗ, nhìn những chiếc đèn trôi trên sông một lúc, bỗng thấy một chiếc đèn hình thỏi vàng lắc lư theo dòng nước. Cô chợt nhớ đến năm trăm lượng bạc trắng cô lén mang theo trong hành lý, không biết liệu có thể tìm một cửa hiệu ở Cừ Thành để đổi thành ngân phiếu không.
Hay là ngày mai bảo Đào Giáp lén ra ngoài đi đổi?
Khi cô vẫm đang suy nghĩ miên man, đột nhiên phía sau vang lên một giọng nói: “Sao nàng lại đứng đây, không đi thả đèn à?”
Cố Nghi nghe thấy giọng nói thì giật mình, quay lại nhìn thì thấy đúng là Tiêu Diễn đang mặc áo choàng đen. Cô cười tươi nói: “Công tử đến rồi à? Từ lúc nào vậy?”
Tiêu Diễn nhìn đôi mắt sáng long lanh của cô, gương mặt trắng nõn được bao bọc trong lớp lông mềm mịn của áo choàng, từ xa trông tròn trĩnh như một quả cầu lông. Lúc nãy cô đứng yên ở đó không nhúc nhích, trông giống hệt… một cô ngốc.
Hắn không khỏi bật cười.
Cố Nghi thầm nghĩ, cảm giác như vừa bị trêu ghẹo vậy, vụ gì nữa đây?
Tiêu Diễn thấy đôi mắt cô thoáng chút bối rối, chớp mắt với vẻ mơ hồ, liền đưa tay khẽ chạm vào viền lông mịn trên mũ cô. Cảm giác mềm mại tiếp xúc với đầu ngón tay, hắn dịu dàng nói: “Ban ngày bận công vụ, về đến trạm dịch thì nghe nói mọi người đã ra ngoài nên ta đến xem thử…”
Cố Nghi gật đầu, đưa tay chỉ về phía xa: “Mọi người đang thả đèn trên sông, công tử muốn đi không?”
Tiêu Diễn liếc nhìn về phía đó, nghe thấy tiếng cười vang vọng, lắc đầu nói: “Thôi, nếu ta đến đó thì bọn họ sẽ không thoải mái.” Nói rồi, hắn đứng yên bên cạnh cô.
Cố Nghi quay đầu lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt hắn, hàng mi khẽ động, đôi mắt nâu sẫm phản chiếu ánh sáng lấp lánh của dòng sông, ánh mắt dường như đang chăm chú nhìn người thả đèn trên sông. Cố Nghi bèn dời tầm mắt đi.
Tiêu Diễn thực ra đang ngắm dòng sông Lạc.
Con sông này chảy qua Cừ Thành xuôi về phía Nam, là tuyến đường thủy quan trọng. Sông Lạc chảy qua Thanh Châu, là nguồn sống của vùng này. Chỉ khi đất nước thanh bình, dòng sông mới có thể tiếp tục là nguồn sống dồi dào.
Ngón tay phải trong tay áo của hắn khẽ co lại, ngón trỏ và ngón cái nhẹ nhàng chà xát, những vệt máu khô liền hóa thành bụi biến mất.
Trấn thủ Cừ Thành, Tiêu Luật dám để người ở đây đúng là có chút can đảm, nhưng người này lại không có lòng trung thành, muốn làm kẻ phản bội, chết là đáng.
Triệu Uyển sau khi thả xong chiếc đèn thỏ, quay lại nhìn thấy không biết từ lúc nào bên cạnh Cố Nghi đã có thêm một người – chính là hoàng đế. Cô ấy liền chỉnh trang y phục, bước về phía họ.
Khi đến gần, cô ấy mỉm cười, dịu dàng nói: “Lễ hội đèn lồng ở Cừ Thành quả là náo nhiệt, không biết công tử đến từ lúc nào, có nhìn thấy chiếc thuyền rồng vừa đi qua không?”
Tiêu Diễn lắc đầu, cười nhạt đáp: “Ta đến muộn nên không nhìn thấy. Mọi người thấy vui là được rồi.”
Cố Nghi phát hiện Tiêu Diễn luôn đối xử rất khách sáo với Triệu Uyển, thái độ thực sự có thể tính là ôn hòa và lịch sự.
Chẳng lẽ đây chính là sự áp đảo đến từ thứ bậc sao?
Triệu Uyển cúi đầu mỉm cười: “Vừa nãy Nghi tỷ tỷ và A Uyển còn đi dạo chợ nữa, cũng rất náo nhiệt. Như vậy, xem ra dưới sự cai quản của Cừ Thành, đây quả thật là một nơi tốt.”
Tiêu Diễn “Ồ” lên một tiếng, nhướng mày hỏi: “Chợ đó có gì đặc sắc không?”
Triệu Uyển cười nói: “Món ăn dân dã thì rất ngon, Nghi tỷ tỷ thích ăn hạt dẻ, đã mua một túi hạt dẻ rang.”
Tiêu Diễn khẽ cười: “Thế à…” Ánh mắt nhìn về phía Cố Nghi.
Cố Nghi gật đầu, chân thành bày tỏ: “Thật sự rất ngon.”
Tiêu Diễn buồn cười nhìn cô: “Trời đã tối rồi, nên quay về trạm dịch sớm thôi, nếu ngày mai các nàng còn muốn ra ngoài, thì cũng không muộn để đi dạo thêm.”
Trên đường trở về, Cố Nghi chú ý đến hai nhà thu đổi tiền trong thành, ghi nhớ vị trí đại khái.
Trong trạm dịch, Đào Giáp đã ở trong phòng chờ cô: “Phu nhân, nô tì ra ngoài mua một túi hương, không ngờ phu nhân đã tỉnh dậy. Ban đầu nô tì định ra ngoài tìm phu nhân, nhưng không biết mọi người đã đi đâu?”
Cố Nghi xua tay: “Không sao.” Cô hạ giọng: “Nhưng ta có một việc quan trọng cần ngươi làm vào ngày mai…”
Đào Giáp ngạc nhiên, cũng hạ giọng hỏi: “Việc gì vậy ạ?”
Cố Nghi kể lại cho Đào Giáp về việc đổi ngân phiếu và vị trí cụ thể của các nhà thu đổi tiền trong thành.
Đào Giáp nghe xong liền gật đầu: “Cũng không khó, ngày mai nô tì sẽ đi thử vận may… nhưng nếu thực sự phu nhân muốn phụ giúp nhà họ Cố thì trực tiếp đưa tiền cũng được mà…”
Cố Nghi lắc đầu, kiên quyết nói: “Không được… vẫn nên đổi thành ngân phiếu thì an toàn hơn…”
Vừa dứt lời, có tiếng gõ nhẹ cốc cốc cốc ba lần.
Cố Nghi quay lại, tim đập nhanh, không biết những gì vừa nói, người bên ngoài đã nghe được bao nhiêu. Nhưng giọng nói của cô và Đào Giáp rất nhỏ, nếu không có ý định lén nghe thì chắc sẽ không nghe thấy đâu…
Cô lớn tiếng hỏi: “Ai đấy?”
“Nghi phu nhân, là tôi, Cao quản gia.”
Đào Giáp thấy Cố Nghi gật đầu, mới đứng dậy đi mở cửa: “Cao quản gia có việc gì vậy ạ?”
Cao quản gia mỉm cười: “Công tử mời Nghi phu nhân đến phòng để trò chuyện.”