Nam Chính Hắn Luôn Tuyệt Tình Như Vậy

Chương 44




Tin tức về việc đi theo hoàng đế nam tuần truyền đến, Thái Vi điện lập tức bị bao phủ trong một bầu không khí u ám. 

Cung Quý nhân chỉ trong một đêm đã từ cấp bậc Tiệp dư bị giáng xuống Quý nhân. Trong lòng cô ta vốn đã ngầm hận Triệu Uyển, nay lại nghe tin Triệu Uyển sẽ theo hầu giá, trong lòng chẳng khác nào rơi vào chảo dầu sôi, lửa bắn tung tóe, phát ra tiếng xèo xèo!

Cô ta thật sự rất không cam tâm!

Xuân Nha thấy chủ nhân tức giận đến nỗi mặt mày trắng bệch, vội vàng dâng lên một chén trà hoa quả: “Chủ tử đừng làm tổn hại sức khỏe, uống ngụm trà cho nhuận giọng.”

Cung Quý nhân uống một ngụm trà nóng, nhưng vẫn không thể bình tĩnh lại: “Theo ta đến Lạc Anh cung bái kiến Đức phi nương nương.”

Tối qua, cô ta đã nhận ra Đức phi không thích Triệu Uyển. Lần đi nam tuần này có lẽ sẽ có cơ hội xoay chuyển tình thế.

Tại Lạc Anh cung, Đức phi nghe tin về danh sách những người theo hầu giá trong chuyến đi nam tuần xong thì tức giận đến mức ném vỡ hai cái chén sứ. Các cung nữ hầu hạ trong điện đều không dám thở mạnh.

“Hà Lạc điện… Ha ha…”

Cô ta từng nghĩ hoàng đế chẳng qua là không thích những chuyện phong hoa tuyết nguyệt, lại còn kiêng nể gia tộc họ Liễu của cô ta. Vì thế, cô ta thường tự an ủi mình rằng trong lòng hoàng đế vẫn còn có mình. Nhưng giờ đây, dường như sự thật là hắn… thật sự không thích cô ta chút nào…

Đức phi trong cơn tức giận đã ném đồ đạc loạn xạ, tiếng ngọc vàng rơi xuống đất, ngay cả khi đứng ngoài hành lang của Lạc Anh cung cũng có thể nghe rõ mồn một.

Xuân Nha ghé tai nói nhỏ với Cung Quý nhân: “Quý nhân, hình như nương nương đang nổi giận…”

Thì phải nổi giận mới được chứ…

Cung Quý nhân khẽ nhếch môi cười, Đức phi không giống như bọn họ. Trước giờ điều Đức phi ganh tỵ chưa bao giờ là quyền lực cả.

Cung Quý nhân đứng trong hành lang chờ đợi hồi lâu, cuối cùng mới thấy một cung nữ mặc áo hồng từ trong Lạc Anh cung bước ra: “Nương nương mời Quý nhân vào điện.”

Cung Quý nhân chỉnh lại xiêm y, từ tốn bước vào.

“Vấn an nương nương.”

Đức phi thấy người đến, nghĩ đến việc cô ta cũng là kẻ bại dưới tay Hà Lạc điện, liền lạnh giọng hỏi: “Cung Quý nhân hôm nay sao lại có nhã hứng đến Lạc Anh cung thế?”

Cung Quý nhân nghe giọng điệu chế giễu của cô ta, không nhanh không chậm nói: “Thiếp thân có lỗi, lẽ ra phải thường xuyên đến Lạc Anh cung thỉnh an nương nương.”

Đức phi hừ lạnh một tiếng, không đáp.

Cung Quý nhân lại nói: “Hoàng thượng sắp đi nam tuần, thiếp thân đặc biệt đến đây để san sẻ ưu phiền với nương nương…”

Đức phi nhíu chặt đôi mày liễu: “Ngươi đến để san sẻ ưu phiền với bổn cung ư… Ngươi còn khó giữ nổi bản thân, sao dám nói san sẻ ưu phiền với bổn cung chứ, đúng là trò cười!”

Cung Quý nhân nghe vậy không hề tức giận, từ tốn đáp: “Thiếp thân nguyện tận sức hầu hạ nương nương, chỉ mong được nương nương che chở.”

Đức phi tỉ mỉ quan sát Cung Quý nhân một lúc. Đây là muốn báo thù mối hận đêm qua? Dù có cam lòng làm tay sai cho cô ta thì cũng là để rửa hận, báo thù thôi ư?

Đức phi khẽ cười một tiếng: “Cô muốn làm gì thì bổn cung không rõ. Nhưng nếu cô làm bổn cung hài lòng thì tất nhiên sẽ được bổn cung che chở.”

Cung Quý nhân trong lòng yên tâm, cúi người hành lễ: “Nếu vậy thì thiếp thân xin cáo lui trước.” Đức phi khẽ gật đầu, cứ để mặc cô ta vậy!

Trời dần tối, mùa đông lại thêm lạnh buốt, những hạt tuyết nhỏ li ti bắt đầu rơi xuống.

Tú Hà cầm dù bằng giấy dầu đi sau Triệu Uyển, miệng khuyên: “Quý nhân đi chậm một chút, ngoài trời tuyết rơi, đường đá trơn trượt, cẩn thận mới được.”

Triệu Uyển vẫn không đi chậm lại, cô ấy phải nhanh chóng đến Thái y viện trước khi Y chính hết giờ trực.

Vội vã đi cả đoạn đường, cánh cửa sơn đỏ của Thái Y viện lờ mờ hiện ra. Tú Hà tròn mắt, nhìn thấy một người từ chỗ ánh đèn mờ bước ra, liền gọi: “Đào Giáp tỷ tỷ.”

Triệu Uyển nhìn kỹ, người bước ra từ cổng Thái Y viện quả nhiên là Đào Giáp, người hầu bên cạnh Cố Tiệp dư.

Đào Giáp chắp hai tay thu vào tay áo rộng, cúi người hành lễ: “Vấn an Triệu Quý nhân.”

Triệu Uyển nói: “Đứng lên đi.” Rồi hỏi: “Ngươi đến Thái Y viện làm gì, chẳng lẽ vết thương của Tiệp dư chưa khỏi?”

Đào Giáp lắc đầu: “Quý nhân đừng lo, vết thương của Tiệp dư đã ổn rồi. Nô tì đến đây là để lấy một ít thảo dược an thần giúp ngủ ngon. Trên đường nam tuần, e là Tiệp dư sẽ khó ngủ.”

Triệu Uyển gật đầu: “Ra là vậy.”

Đào Giáp cúi người, mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Không dám làm lỡ việc của Quý nhân, nô tì xin cáo lui trước.”

Triệu Uyển đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng Đào Giáp rời đi, sau đó mới bước vào Thái Y viện. Trong sân có hai nữ y quan mặc áo xanh đang thu dọn thảo dược trải ra ban ngày. Nhìn thấy Triệu Uyển, họ liền cúi đầu hành lễ: “Vấn an Quý nhân. Quý nhân có việc gì thế ạ?”

Triệu Uyển hỏi: “Từ Viện phán của Thái Y viện có ở trong viện không?”

Hai nữ y quan nhìn nhau, im lặng một lúc, một người đáp: “Có lẽ Quý nhân chưa biết, mấy tháng trước Chung Viện sử đã cử Từ Viện phán làm việc tại kho thuốc của Dược cục bên ngoài cung. Không biết Quý nhân tìm Từ Viện phán có việc gì không?”

Trong lòng Triệu Uyển thắt lại, lo lắng dâng tràn: “Hai người có biết vì sao Từ Viện phán bị điều ra ngoài Dược cục không?”

Hai nữ y quan đồng loạt lắc đầu: “Cụ thể lý do thì chúng nô tì không rõ. Từ Viện phán làm việc trong Thái Y viện nhiều năm, có lẽ ông ấy tự xin một chỗ yên tĩnh cũng nên.”

Triệu Uyển gượng cười nói: “Ta biết rồi, cảm ơn hai người các ngươi đã báo tin.” Nói xong, cô ấy liền rời khỏi Thái Y viện.

Tú Hà che ô bước theo sát phía sau, nghi hoặc hỏi: “Quý nhân tìm vị Từ Viện phán đó là muốn lấy thuốc sao ạ? Hay là khám bệnh? Tìm các Y chính khác không được sao ạ?”

Triệu Uyển suy nghĩ một lúc, chỉ đáp: “Trước đây Từ Viện phán từng kê đơn cho ta, hôm nay tiện đường hỏi thăm một chút, ngày khác sẽ tìm người khác.”

Tú Hà gật đầu hỏi: “Hay để ngày mai nô tì đi hỏi thử, giống Đào Giáp tỷ tỷ lấy ít thuốc an thần hỗ trợ ngủ ngon để Quý nhân dùng khi đi nam tuần?”

Triệu Uyển thờ ơ đáp một tiếng “Ừm”.

Chủ tớ hai người đi về hướng Hà Lạc điện.

Hoàng cung đã chìm trong bóng tối, tuyết bay lả tả trên không trung, ngày càng dày đặc. 

Tú Hà chỉ nghe thấy tiếng gió phía sau, quay đầu nhìn lại, nơi cuối con đường đá đen ngòm, dường như có một bóng đen lướt qua.

Cô ấy lập tức nhớ đến chuyện cách đây không lâu, khi Cố Tiệp dư bị ám sát trong ngự hoa viên, thế là sợ hãi thốt lên: “Quý nhân, nô tì vừa thấy hình như có người theo sau chúng ta!”

Triệu Uyển nhìn lại phía sau, dưới ánh đèn loe lói, bóng của hòn non bộ lờ mờ hiện ra, không nhìn rõ gì cả.

Cô ấy vội giục Tú Hà: “Đi nhanh lên! Đi về phía trước!”

Bước đi của hai người ngày càng vội vã, con đường đá đã phủ đầy sương tuyết. Khi vội vã quẹo qua góc, Triệu Uyển đột nhiên trượt chân ngã về phía trước, nhưng lại bất ngờ rơi vào một vòng tay rộng lớn.

Trán cô ấy chạm vào áo giáp lạnh buốt trên ngực người đó. Cô ấy ngẩng đầu nhìn lên, không ngờ đó lại là Tề Sấm.

Tề Sấm đỡ lấy hai cánh tay của cô ấy, nhẹ nhàng nâng cô ấy dậy: “Quý nhân không sao chứ?”

Triệu Uyển ngước mắt nhìn anh ta, chỉ thấy vẻ mặt anh ta lộ vẻ cung kính.

“Cảm ơn Tề Đô thống, vừa rồi do ta bất cẩn.”

Nhưng Tú Hà lại lo lắng nói: “Tề Đô thống, phía sau dường như có người theo dõi nô tì và Quý nhân!”

Tề Sấm nhíu mày, quay sang dặn dò thị vệ phía sau: “Các ngươi mau đi kiểm tra!”

Hai thị vệ mang đao lập tức chạy về phía trước.

Triệu Uyển thở phào nhẹ nhõm, nói: “Cảm ơn Tề Đô thống.”

Tề Sấm đang định rời đi, nhưng lại nghe cô ấy hỏi: “Chuyến nam tuần lần này, không biết Tề Đô thống có đi theo hộ giá không?”

Tề Sấm ngẩn ra một lúc, rồi thành thật đáp: “Vi thần cũng sẽ hộ giá.” Nói xong, anh ta chắp tay cáo lui.

Triệu Uyển nhìn theo bóng lưng anh ta rời xa, sau đó mới quay lại, nói: “Đi thôi, tốt hơn là nên tranh thủ trở về điện.”

Nửa tháng trôi qua trong bình yên. Tại Hà Lạc điện, mọi thứ đều đang đóng gói rương hòm và hành lý để chuẩn bị cho chuyến nam tuần.

Vào ngày khởi hành, tuyết đã rơi lác đác mấy ngày nay đột nhiên ngừng lại.

Sau trận tuyết, trời hửng sáng, một vầng thái dương ấm áp ló ra khỏi mây mù.

Cố Nghi lại ngồi lên xe ngựa một lần nữa.

Chỉ đến khi cô lên xe mới nghe nói rằng điểm dừng chân đầu tiên trong chuyến nam tuần này lại là Phủ Châu.

Phủ Châu? Có phải là Phủ Châu mà cô biết không? Phủ Châu nơi gia đình nhà họ Cố sinh sống sao?

Nguy cơ lộ tẩy chẳng phải đang gần ngay trước mắt hả?

Cố Nghi kinh ngạc, đôi môi khẽ hé mở, cả người sững sờ. Trong khi đó, Đào Giáp vẫn vui vẻ tiếp tục nói: “Cao công công còn nói vinh dự về quê thăm nhà này trước nay chưa từng có. Tiệp dư vào kinh đã lâu rồi, lần này có thể về thăm nhà, quả là vinh hạnh hiếm có… Nghe nói đã có người phi ngựa đến Phủ Châu báo tin cho Cố đại nhân từ sớm rồi… Cố đại nhân và Cố phu nhân gặp được Tiệp dư thì nhất định sẽ vui lắm… Trong nhà Tiệp dư còn có anh chị em nào nữa không? Chắc hẳn họ cũng sẽ vui mừng lắm!”

Cố Nghi không dám trả lời tùy tiện trả lời những câu hỏi bế tắc mà trong sách không hề nhắc đến này.

Cô cố giữ vẻ mặt vừa kinh ngạc, vừa mơ hồ, vừa vui sướng, lại vừa lúng túng.

Đào Giáp quả nhiên nói: “Trong lòng Tiệp dư chắc chắn cũng rất vui mừng!”

Cố Nghi cười gượng: “Đúng vậy đó!” Ai đó tới cứu bé với!

May mà đường đến Phủ Châu không gần, phải mất hơn nửa tháng xe ngựa mới đến nơi.

Trước khi đến Phủ Châu, cô nhất định phải chuẩn bị kỹ càng kế sách mới được.

Cô suy nghĩ một hồi, trong cả đoàn nam tuần, những người hiểu rõ về nhà họ Cố nhất chẳng ai khác ngoài Tiêu Diễn và Cao công công. Nhưng Tiêu Diễn vốn nổi tiếng đa nghi, tính toán mưu mô không khác gì biển sâu, cô sợ rằng không những không lấy được thông tin mà còn tự chuốc họa hại thân. Người duy nhất mà cô có thể liều lĩnh thử dò hỏi chính là Cao công công.

Cố Nghi nghĩ đến đây, trong lòng dần an tâm hơn.

Lần xuất hành này, đoàn xe cải trang thành đoàn thương buôn, Tiêu Diễn tự xưng là Hoàng công tử, còn cô và Triệu Uyển lần lượt đóng vai Nghi phu nhân và Uyển phu nhân.

Đoàn xe dừng lại ở trạm dịch đầu tiên trên đường đi về phía Nam, nghỉ ngơi một lát.

Sau khi tắm rửa xong, Cố Nghi thay áo khoác màu xanh lá và váy ngắn màu tím, không vấn tóc theo kiểu phức tạp của cung đình mà chỉ búi một kiểu tóc đơn giản.

Cô sốt ruột đi tìm Cao công công.

Cao công công cũng đã thay một bộ áo dài màu xanh thường thấy của quản gia, không biết từ đâu tìm được vài quyển sổ nhỏ, ngồi trong phòng giả vờ kiểm kê rương hòm, mặc dù mấy việc lặt vặt này vốn chẳng cần đến ông ta làm. Nhưng Cố Nghi cảm thấy Cao công công làm việc gì cũng tận tâm, không hổ danh là thái giám đứng đầu triều Đại Mạc!

Cô đứng ở cửa phòng, khẽ ho một tiếng rồi lên tiếng gọi: “Cao quản gia.”

Cao công công nghe thấy, mắt sáng lên, ngẩng đầu nhìn thấy người đến liền cười rạng rỡ: “Nghi phu nhân.”

Cố Nghi bước vào phòng, ngồi xuống rồi nói: “Ta đến là muốn hỏi Cao quản gia, sau khi đến Phủ Châu thì lịch trình như thế nào, gia đình tiếp đãi chúng ta đã sắp xếp ra sao?”

Cao Quý nhìn Cố Nghi đầy khen ngợi, thầm nghĩ quả không hổ danh là Cố Tiệp dư, diễn xuất rất tài tình, đúng là một nhân tài!

“Nghi phu nhân không cần lo lắng, lần này đến Phủ Châu, gia đình tiếp đãi công tử của chúng ta tuy không giàu có nhưng cũng là người hiểu lễ nghi, chắc chắn sẽ không dám lơ là công tử của chúng ta.”

Cố Nghi thầm nghĩ đúng là nói thừa! Mang cả cái đầu trên cổ đi làm việc, ai mà dám lơ là chứ!

Cô cân nhắc một lúc, lại hỏi tiếp: “Chúng ta lần này đi rất đông, bao gồm cả người hầu và tùy tùng, không biết gia đình tiếp đãi có chuẩn bị đủ chỗ chưa?”

Cao Quý cười thầm, biết ngay cô đang tìm cách dò hỏi thông tin trong nhà, liền đáp: “Gia đình ở Phủ Châu có đủ không gian để tiếp đãi công tử và hai vị phu nhân, còn người hầu và tùy tùng có thể bố trí ở những nhà gần đó. Gia đình này do lão gia và phu nhân làm chủ, cô cả không có nhà, còn cậu công tử thì đang đi học, đâu có chuyện không sắp xếp được chỗ ở cho chúng ta chứ…”

Quả nhiên còn có một người em trai… Dù không biết tên là gì, nhưng đã gọi một tiếng em trai thì chẳng lẽ cậu ấy không dám không nhận ư?!

Cố Nghi sợ lộ sơ hở, không dám hỏi quá nhiều trong một lần, định tiếp cận từ từ, vì vậy cô khen: “Cao quản gia đúng là chu đáo.”

Cao Quý cười ha ha.