Nam Chính Hắn Luôn Tuyệt Tình Như Vậy

Chương 43




Nửa canh giờ sau, Triệu Uyển lại một lần nữa bước vào chính điện của Hà Lạc điện.

Cố Nghi mặc áo khoác lông màu xanh da trời, lớp lông trắng mịn vòng quanh cổ áo, tóc đen như lụa, đôi môi tô màu son hồng phấn.

Nhìn thoáng qua thì thấy cô vô cùng dịu dàng, dường như những ngày gần đây lại càng thêm tươi tắn rạng rỡ.

Cô ấy khẽ cúi người hành lễ, nhẹ nhàng nói: “A Uyển tham kiến Tiệp dư.”

Cố Nghi phất tay: “Không cần đa lễ, Triệu Quý nhân vừa tấn phong, ta còn chưa kịp chúc mừng cô nữa!” Cô đưa cho Triệu Uyển một chiếc hộp gấm nhỏ cỡ bàn tay: “Đây là món đồ nhỏ mới được Ti bảo ti chế tạo, tặng cho Triệu Quý nhân thưởng thức.”

Triệu Uyển hai tay nâng lên đón lấy, thấy nắp hộp đã được mở sẵn, bên trong là một cây trâm bạch ngọc, đầu trâm chạm khắc hình dáng thỏ ngọc đứng trên mặt trăng.

Triệu Uyển mỉm cười nói: “Thiếp thân rất thích. Tạ ơn Tiệp dư ban thưởng.”

“Cô thích là được rồi.” Cố Nghi gật đầu hài lòng.

Triệu Uyển khép nắp hộp gấm lại, nói: “A Uyển từ khi vào Hà Lạc điện luôn được Tiệp dư quan tâm che chở, từ khi chơi đánh bóng đến cả đêm yến tiệc Vạn Thọ tối qua cũng vậy. A Uyển không có cách nào báo đáp, sau này xin Tiệp dư cứ tùy tiện sai bảo.”

Nghe vậy, trong lòng Cố Nghi không khỏi vui mừng, đây có phải là dấu hiệu cho thấy cuối cùng cô đã lấy đủ độ thiện cảm của nữ chính rồi không?

Cô mím môi cười nhạt: “Giữa ta và cô thì làm gì có chuyện sai bảo, cùng ở chung một điện thì đương nhiên nên giúp đỡ lẫn nhau.”

Triệu Uyển cụp mắt suy nghĩ một lát, nhớ lại lần đầu gặp gỡ Cố Tiệp dư: “Trước đây A Uyển và Tiệp dư từng có chút hiểu lầm, giờ ngẫm lại thì là do A Uyển đã hiểu lầm Tiệp dư…”

Cố Nghi thoáng chột dạ, chắc hẳn cô ấy đang nói đến chuyện ngọc bội thỏ trắng kia rồi.

“Chuyện cũ chớ nhắc lại nữa…” Đều là yêu cầu của tình tiết truyện thôi mà!

Triệu Uyển lại khẽ cười, nhưng rồi ngẩng đầu hỏi: “Tiệp dư hiện tại vẫn còn tò mò về miếng ngọc bội thỏ trắng ấy chăng? Thiếp thân có thể kể rõ ngọn ngành câu chuyện về ngọc bội cho Tiệp dư nghe…” Có lẽ Cố Tiệp dư có thể trở thành người mà cô ấy lợi dụng được…

Chuyện này… chắc là không cần thiết… đâu…

Mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt trong quá khứ đầy đau thương này vẫn nên dành cho nam chính thì hơn… Đã là đạo cụ then chốt thúc đẩy tình cảm, nếu nói cho cô nghe thì đâu có ích gì nữa!

Cố Nghi chậm rãi lắc đầu nói: “Ta đã quên chuyện đó từ lâu rồi… Chuyện cũ không cần nhắc lại nữa…”

Trong lòng Triệu Uyển có phần thất vọng, nhưng nét mặt vẫn nở nụ cười nhạt, khẽ gật đầu. Sau khi ngồi thêm một chén trà, cô ấy mới đứng dậy rời khỏi chính điện.

Đào Giáp gọi cung nữ vào phòng khách thu dọn tách và ấm trà.

Sau khi vài tiểu cung nữ rời đi, Cố Nghi thấy Đào Giáp đứng bên cạnh, dáng vẻ muốn nói lại thôi, bèn chủ động lên tiếng: “Ngươi có gì muốn nói thì nói thẳng ra đi!”

Đào Giáp bật cười khúc khích: “Tiệp dư anh minh, hôm nay nô tì có một thỉnh cầu đường đột, mong Tiệp dư ban ơn.”

“Ồ?” Cố Nghi khá ngạc nhiên, vì Đào Giáp bình thường ít khi có yêu cầu gì cả: “Ngươi cứ nói thử xem, nếu có thể thì ta nhất định sẽ thỏa mãn ý nguyện của ngươi!”

Đào Giáp mỉm cười, má lúm đồng tiền thoáng hiện hai bên má: “Nô tì nghe nói ngày mai Ti kế ti sẽ xuất cung mua sắm vật phẩm, nô tì nghĩ đã lâu rồi chưa về thăm nhà. Vì vậy, ngày mai nô tì muốn đi cùng Hồ Ti kế ra ngoài cung. Chỉ đi trong ngày thôi, sáng đi chiều về, nô tì có thể về thăm nhà một lát.”

Lần đầu tiên nghe Đào Giáp nhắc đến chuyện gia đình, Cố Nghi không khỏi tò mò hỏi: “Người nhà của ngươi là người ở Kinh thành à? Trong nhà còn mấy người nữa?”

Đào Giáp khẽ đáp: “Cha mẹ nô tì đã qua đời từ lâu, trong nhà chỉ còn một đệ đệ, nhỏ hơn nô tì vài tuổi.”

Cố Nghi nhớ đến lần trước Đào Giáp có kể rằng cô ấy vào cung từ khi tám tuổi, liền tưởng tượng ra cảnh cô bé nhỏ tuổi phải chịu cảnh khổ cực, vì em trai mà chấp nhận tiến cung. Cô không khỏi dịu giọng hỏi: “Vậy hiện nay đệ đệ ngươi làm gì, có đang học hành gì không?”

Đào Giáp lại mỉm cười, đáp: “Bẩm Tiệp dư, đệ đệ nô tì ngu dốt, không học hành gì, chỉ làm học việc tí nghề mọn để kiếm sống thôi ạ.”

Cố Nghi gật đầu rồi đứng dậy đi đến chiếc rương lấy ra một thỏi nguyên bảo, nghĩ thầm rằng bây giờ cô đã là người có ngàn lượng bạc rồi!

“Này là thưởng cho ngươi, có thể đổi thành mấy đồng bạc vụn hay dây tiền đồng đem về cho đệ đệ của ngươi.”

Đào Giáp vội vàng cúi đầu cảm tạ: “Tạ ơn Tiệp dư ban thưởng, nhưng nô tì cũng đã có bạc để phụ giúp, không cần đâu ạ.”

Cố Nghi kiên quyết: “Thưởng cho ngươi thì ngươi cứ cầm đi!” Đào Giáp lúc này mới rụt rè đưa hai tay ra đón lấy.

Cố Nghi đảo mắt, nói: “Ngươi xuất cung có tiện giúp ta đổi ngân phiếu không? Ta muốn đổi số bạc này thành ngân phiếu.” Như vậy khi xuất cung sẽ tiện mang theo hơn!

Đào Giáp nhíu mày, đáp: “Tiệp dư định đổi bạc thưởng trong cung ạ? Nhưng bạc thưởng trong cung đều có dấu ấn, các tiệm ngân phiếu bình thường sẽ không đổi đâu ạ.”

“Hả?” Cố Nghi ngạc nhiên, lẽ nào số bạc này chỉ có thể tự mình khiêng ra ngoài sao?

Đào Giáp sững người một lát, suy nghĩ rồi nói: “Chẳng lẽ Tiệp dư định chu cấp cho nhà họ Cố ở Phủ Châu? Nếu vậy thì… ngân phiếu quả thật sẽ tiện hơn. Tiệm ngân phiếu trong kinh quản rất chặt, nhưng ra khỏi kinh thành, có lẽ các tiệm ở nơi khác sẽ không quá khắt khe như vậy…”

Cố Nghi chỉ đành thôi: “Được rồi, ta biết rồi…” Thất vọng quá!

*

Sau giờ Dậu, hoàng hôn dần buông xuống, bầu trời tối sẫm lại.

Tề Sấm cởi bỏ bộ giáp trên người, ra khỏi cung sau khi hết giờ trực.

Tề phủ nằm về phía đông của Huyền Vũ Môn, cách chưa đầy trăm dặm. Nhà họ Tề có Tề Nhược Đường làm quan nhất phẩm, thêm vài người trong nhà làm quan nhị phẩm. Vì vậy, Tề phủ là một tòa nhà lớn, tường cao viện sâu, chính sảnh rộng rãi, năm gian chín khung. Bên ngoài phủ treo hai chiếc đèn lồng đỏ đã được thắp sáng, ánh sáng màu đỏ thẫm lung linh trong gió đêm.

Tề Sấm bước đến trước cổng gỗ sơn đỏ, chưa kịp bước qua hai bậc thềm đá thì nghe thấy từ phía sau có tiếng gọi khẽ: “Tề tiểu tướng quân.”

Tề Sấm khựng lại, tay phải chạm vào vỏ kiếm bên hông, quay đầu lại liền nhìn thấy một người đàn ông từ trong bóng tối lờ mờ dưới tường bước ra. Người này cao sáu thước, thân hình gầy guộc, râu ria xồm xoàm che kín mặt.

Tề Sấm nheo mắt, lạnh giọng hỏi: “Ngươi làm gì ở đây?”

Người đàn ông cười khẩy, hỏi ngược lại: “Ta không thể ở đây à?”

Hắn ta vừa nói vừa tiến thêm hai bước, đứng trước mặt Tề Sấm: “Chẳng lẽ Tề tiểu tướng quân muốn gọi người đến bắt ta, hay định nhân lúc trời tối báo tin cho vị đang ngồi trong cung kia?”

Tề Sấm lùi lại một bước, nói: “Bác Cổ, ngươi là đồ đệ của cha ta, vẫn còn tình nghĩa đồng môn, lần này ta sẽ không làm hại ngươi. Nhưng ngươi không nên đến đây, đã đi theo Tiêu Luật về phía nam thì không nên quay lại Kinh thành nữa.”

Bác Cổ cười lạnh: “Quay lại thì sao chứ, nếu Tiêu Diễn có bản lĩnh thì cứ giết ta đi.”

Tề Sấm nhíu mày, không kiên nhẫn nói: “Rốt cuộc ngươi đến đây làm gì?”

Bác Cổ hạ giọng: “Ta ở phía nam nghe nói rằng Tề Uy Đại tướng quân sắp từ quan về quê, không biết có thật vậy không?”

Tề Sấm cười nhạt: “Ta không có gì để nói với ngươi cả.”

Bác Cổ trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Sư phụ… vẫn còn ở trong phủ chứ?”

Tề Sấm lắc đầu, cứng giọng đáp: “Không có, dù có ở đây thì ông ấy cũng sẽ không gặp ngươi!”

Bác Cổ cúi đầu, cười nhạt một tiếng: “Nếu vậy, ta đi là được.” Hắn ta ngừng lại một lúc rồi nghiến răng nói: “Nhưng… nếu sư phụ nghĩ rằng như vậy có thể bảo toàn cho nhà họ Tề thì thật quá ngây thơ rồi! Nhà họ Tiêu kia toàn là một lũ điên!”

Tề Uy từ quan về quê là để bảo vệ nhà họ Tề, muốn rửa sạch hiềm nghi liên quan đến phe cánh của Thái tử, nhưng ơn nghĩa nhiều năm, bao nhiêu rắc rối, làm sao mà gột rửa được! Tiêu Diễn và Tiêu Luật, một người ở Bắc, một người ở Nam, thế lực ngang nhau. Quân đội của Tiêu Diễn có nhiều đến đâu thì cũng chỉ là một đám ô hợp, trong khi đó, Tiêu Luật hiện đang chiêu mộ binh mã tại Thanh Châu, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra giao tranh!

Bác Cổ cười khinh miệt, còn sắc mặt Tề Sấm thì càng thêm tối lại.

“Chuyện của nhà họ Tề không cần ngươi can thiệp, mau cút đi!” Tề Sấm quát.

Bác Cổ nhìn đôi mắt sắc lạnh của Tề Sấm, khiêu khích nói: “Tề Sấm, ngươi bây giờ cũng chỉ là con chó của Tiêu Diễn mà thôi. Bao nhiêu tình nghĩa trước kia đều đã uổng phí cả rồi!”

Tề Sấm siết chặt nắm đấm, thẳng tay đấm vào mặt Bác Cổ.

Bác Cổ lập tức né tránh, cười to mấy tiếng. Tay hắn ta nhanh như chớp, vung lên bắt lấy cổ họng yếu ớt của Tề Sấm, đẩy mạnh anh ta vào bức tường cao, bàn tay hắn ta như chiếc kìm sắt siết chặt lấy cổ Tề Sấm.

Tề Sấm mặt mày tái nhợt, tay phải định rút thanh kiếm dài bên hông ra, nhưng vừa lúc đó, Bác Cổ cất giọng nghiêm nghị: “Tiêu Diễn giờ đang nắm giữ mẹ của Tiêu Luật không chịu thả. Nếu Lưu Thái phi chết thì cần gì phải kiềm chế nữa! Chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ phải đối đầu nhau trên chiến trường, thắng bại ra sao, đến lúc đó sẽ rõ!”

Nói rồi, hắn ta thả tay ra và quay lưng bỏ đi.

Con hẻm càng trở nên im lặng, màn đêm càng dày đặc.

Tề Sấm thở gấp một hồi, thấy bóng dáng Bác Cổ đi xa, biến mất không còn thấy nữa thì anh ta mới xoay người bước vào cổng phủ. Nguy cơ của nhà họ Tề nào cần người ngoài nhắc nhở. Tề Hoắc bị giáng chức, nhà họ Tề đã phải sống trong cảnh thấp thỏm không yên từ lâu. 

Quyền thần xưa nay đều như vậy, như bước trên băng mỏng, đứng bên vực thẳm.

*

Sáng hôm sau, Bác Cổ rời khỏi quán trọ, tiếp tục lên đường về phía nam. 

Phía nam kinh thành có một con sông dài, gọi là sông Kỳ, chảy về phía đông đổ ra biển.

Bác Cổ men theo bờ sông Kỳ đi về hướng đông một lúc, đến một khu rừng xanh um tươi tốt, cây cối rậm rạp, chủ yếu là những cây thông và cây bách xanh quanh năm. Hắn ta tìm đến một cây thông cô độc cao lớn đứng giữa rừng, phía sau cây thông, trên mảnh đất bùn cắm một thanh kiếm gãy, chỉ có chuôi kiếm đính đá quý và một phần lưỡi sắt bị gỉ sét lộ ra ngoài. Trước chuôi kiếm, vài viên đá cuội trắng tinh đã được xếp thành đống, bên trên có đặt một bó hoa nhỏ còn đọng sương sớm.

Bác Cổ không nhận ra loài hoa đó. Lá xanh tựa liễu như trúc, hoa đỏ rực nở trên đầu cành, mấy cánh hoa khăng khít cạnh nhau trông giống hoa đào mà lại không phải. 

Hắn ta không tài nào hiểu nổi, ai đã đến đây dâng hoa? Đã không hiểu thì hắn ta cũng chẳng muốn suy nghĩ thêm, chỉ rút ra từ trong áo ra một vò rượu nhỏ còn ấm.

“Sáng nay ta đã nhờ tiểu nhị ở quán rượu hâm nóng một vò rượu, giờ vẫn còn ấm. Ta kính điện hạ một ly.”

Nói rồi, hắn ta uống một ngụm rượu mạnh, sau đó nhẹ nhàng rót lên chuôi kiếm theo chiều gió.

Tiêu Hoành thực ra không chôn cất ở đây. Ở đây chỉ có thanh kiếm gãy của Tiêu Hoành. Tiêu Hoành bị hàng trăm mũi tên bắn chết, xác chìm xuống nước. Bác Cổ tìm kiếm suốt ba ngày ba đêm cũng không thấy thi thể, có người nói thi thể đã bị dòng nước xiết cuốn trôi từ lâu, cũng có người bảo Tiêu Diễn đã tìm thấy xác và đem cho chim ưng nuôi trên thảo nguyên ăn. Bác Cổ đành lập nên ngôi mộ kiếm này bên bờ sông Kỳ.

Sáng sớm, gió sương cuộn lên trên mặt đất, Bác Cổ đứng lặng một lúc, uống cạn ly rượu rồi quay người rời đi.

Lúc này mới tầm giờ Tỵ, ánh sáng trắng nhợt nhạt từ mặt trời ở chân trời chỉ vừa mới lên. 

Tin tức hoàng đế sẽ đi tuần du phương Nam đã truyền khắp Lục cung. Hoàng đế đặc biệt chọn Triệu Quý nhân và Cố Tiệp dư ở Hà Lạc điện cùng đi theo.

Nữ chính theo hoàng đế nam tuần là tình tiết trong cốt truyện, nhưng việc đưa theo cô là sao nữa, hơn nữa thời gian cũng không đúng! 

Ba người đi, cứ nhất thiết phải là nam nữ chính và tôi à? Cố Nghi trong lòng dở khóc dở cười, nhưng ngoài miệng lại hỏi Cao Quý công công trong điện: “Vì sao bệ hạ không đợi đến xuân sang mới khởi hành?”

Rõ ràng cốt truyện nói mùa xuân nam tuần mà, đi vào mùa đông chẳng phải sẽ gặp lạnh muốn chết sao! Nếu như cốt truyện bị đẩy nhanh, liệu có xảy ra vấn đề gì không?

Cao Quý công công vẫn giữ nụ cười hiền lành: “Nô tài nào dám đoán bừa, Tiệp dư chi bằng sớm chuẩn bị hành trang đi. Tuy phương Nam cũng là mùa đông nhưng ấm hơn chút, đến lúc vào Nam không chừng đã sang xuân rồi.” 

Lần xuất hành vào mùa đông này của hoàng đế là đi đến Phủ Châu trước, rồi quay lại Cừ Thành, sau đó xuôi về Nam. Ý của hoàng đế là muốn tự mình nói với Tiệp dư, vì thế Cao Quý công công không dám nói thêm gì.

Còn nửa tháng nữa là khởi hành, Cố Nghi vội vàng triệu tập các cung nữ ở Hà Lạc điện, bắt đầu chuẩn bị cho chuyến đi.

Cao Quý công công quay về Thiên Lộc các, đương nhiên bẩm báo với hoàng đế.

Tiêu Diễn gật đầu, không nói gì nhiều. 

Việc thu bạc dựa trên diện tích đất đã được thực hiện ở Phủ Châu vài tháng nay, thành quả của vài nha môn ở đó cũng tạm ổn. Phủ Châu nhỏ bé, dân cư thưa thớt, Vương Tử Bá dẫn theo người của Hộ bộ đi đến Phủ Châu trước, cùng với Cố Trường Thông thực hiện chính sách đo đạc đất đai, cũng gặp ít trở ngại.

Cố Trường Thông là người khéo léo, dù chỉ làm quan ở Phủ Châu hai năm nhưng rất được các hào phú nơi đây tin tưởng, cũng được xem là quan lại có tài. 

Lần này đi xuống phía Nam, hoàng đế ghé Phủ Châu trước là để kiểm tra biện pháp cải cách thuế mới, việc đưa Cố Nghi theo cũng là để khen thưởng công lao của nhà họ Cố. 

Đến kỳ sát hạch ba năm vào năm sau, nếu mọi việc thuận lợi thì việc Cố Trường Thông tiến kinh cũng không phải là chuyện xa vời.