Triệu Uyển trong lòng ngập tràn kinh ngạc, ánh mắt đầy vẻ hoang mang nhìn về phía Cố Nghi. Sao cô… lại biết được điều này? Thật sự là do cung nhân của Ti chế ti kể lại cho cô ư?
Còn Cung Tiệp dư vì quá hoảng loạn liền lên tiếng biện minh: “Bệ hạ, yến tiệc Trung thu cũng đã trôi qua mấy tháng rồi, thần thiếp… thần thiếp làm sao có thể nhớ rõ được chứ?”
Vương Tiệp dư đương nhiên không bỏ lỡ cơ hội hiếm có này, cô ta khẽ cười, liền hỏi ngay: “Triệu Mỹ nhân, cô còn nhớ không?”
Triệu Uyển cúi người, dập đầu thưa: “Thần thiếp còn nhớ…” Vừa nãy thấy sắc mặt lạnh nhạt của hoàng đế, cô ấy không dám nói ra sợ làm hắn phật ý, nhưng giờ thì mũi tên đã rời dây, không thể không lên tiếng được.
Cung Tiệp dư đỏ mặt xấu hổ, nắm chặt hai nắm tay lại thành quyền sau tà váy.
Tiện nhân!
Thục phi khẽ cười, quay đầu nhìn hoàng đế rồi nhẹ giọng nói: “Bệ hạ, điệu múa Phi Thiên vũ lần này quả thật còn đặc sắc hơn cả hôm Trung thu nữa. Bệ hạ thấy thế nào?”
Tiêu Diễn nghe cô ta hỏi nhưng không trả lời, chỉ lạnh lùng quét mắt qua Cung Tiệp dư rồi dừng lại nhìn Triệu Uyển đang quỳ gối.
“Ban giấy bút cho Cung Tiệp dư và Triệu Mỹ nhân, hai người viết lại hoa văn đồng trên cọc hoa mai hôm ấy.” Sau đó, hắn tiếp tục ra lệnh: “Cao Quý, ngươi đích thân đến Ti chế ti hỏi cung nhân phụ trách đẩy cọc hoa mai hôm yến tiệc Trung thu, mang về ngay bản vẽ chi tiết.”
Cao Quý công công lập tức vâng lệnh rời đi.
Việc này do chính Cao Quý xử lý, dù hai người có muốn giở trò cũng không còn cách nào nữa!
Cốt truyện đã trở lại đúng hướng.
Cố Nghi cố gắng thu mình xuống mức thấp nhất có thể, hoàn toàn phớt lờ ánh mắt đầy oán hận của Cung Tiệp dư.
Hào quang nữ chính, mấy người không thể nào đánh bại được đâu.
Cô lại nhấc lên nửa trái quýt đang ăn dở, nhưng bên tai đột nhiên nghe giọng Tiêu Diễn từ tốn vang lên: “Cố Tiệp dư, đến cả cả chi tiết nhỏ như cọc hoa mai này mà nàng cũng có thể nắm rõ, vậy trong cung còn có chuyện gì có thể qua được mắt nàng nữa đây?”
Lại châm chọc mình nữa rồi! Cố Nghi cúi đầu trả lời: “Thần thiếp chỉ tình cờ nghe thấy thôi, bệ hạ quá khen!”
Tiêu Diễn chuyển ánh nhìn, trong lòng lại cảm thấy bực bội. Hắn không thích việc Cố Nghi học theo những mưu mô đấu đá trong hậu cung, càng không thích việc cô luôn bênh vực Triệu Mỹ nhân. Cứ như thể cô đang cố tình đưa Triệu Uyển lên vị trí cao hơn. Hắn có thể làm như thế, nhưng Cố Nghi thì không được.
Trong lúc đó, Triệu Mỹ nhân và Cung Tiệp dư đã viết xong, cung nhân lập tức dâng hai tờ giấy viết lên đài cao để Tiêu Diễn xem xét.
Ngay lúc đó, Cao Quý công công cũng nhanh chóng quay về Bảo Hoa điện. Ti chế ti vốn cách không xa, dù cọc hoa mai đã được dùng vào việc khác nhưng bản phác thảo vẫn còn được lưu giữ. Chỉ trong chốc lát, cung nhân đã tìm thấy và mang tới.
Cao Quý công công tay nâng cuộn tranh vẽ bản phác thảo, bước nhanh về phía trước.
Mọi ánh mắt trong sảnh đều nhìn chằm chằm Cao công công.
Tiêu Diễn tiếp nhận cuộn tranh, từ từ trải ra, sau đó cười khinh thường: “Cung thị to gan!”
Cung Tiệp dư lập tức từ ghế quỳ xuống đất, đầu dán chặt xuống sàn. Chuyện đã đến mức này, cô ta không còn gì để biện bạch, chỉ có thể cầu xin: “Xin bệ hạ tha tội!”
Trong Bảo Hoa điện im lặng như tờ, chỉ có ngọn đèn phát ra vài tiếng nổ nhỏ.
Bên dưới mũ miện tua ngọc, biểu cảm của Tiêu Diễn không có nhiều thay đổi, như nói chuyện thường ngày: “Cung thị tâm không ngay thẳng, phạt ba tháng bổng lộc, giáng làm Quý nhân.”
Hình phạt này không thể nói là không nặng.
Cung Tiệp dư khẽ run, chỉ có thể cúi lạy lần nữa: “Tạ ơn bệ hạ.”
Tiêu Diễn quay sang nhìn Triệu Uyển đang quỳ trong sảnh, nói từng chữ: “Triệu Mỹ nhân đã chịu khổ rồi. Ngày ấy điệu múa Phi Thiên đã khiến người kinh ngạc, hôm nay cũng vậy. Trẫm vô cùng hài lòng, hôm nay sắc phong Triệu thị thăng làm Quý nhân.”
Trong chốc lát, Triệu thị và Cung thị đều là
Quý nhân, ngang hàng nhau, những người trong sảnh không khỏi kinh ngạc.
Phải biết rằng Triệu Uyển từ Tài nhân thăng làm Mỹ nhân, chỉ mới là chuyện nửa tháng trước, khi diễn ra trận đánh bóng.
Sủng ái này đến quá nhanh, quả thực là ân huệ bao la.
Triệu Uyển tim đập nhanh như trống đánh, lại cúi lạy lần nữa: “Tạ ơn bệ hạ.”
Cung Tiệp dư quỳ dưới đất, trong lòng căm hận đến cay đắng, nắm chặt khăn lụa trong tay.
Sau khi phẩm cấp một người tăng, một người giảm, nhạc công lại tiếp tục tấu nhạc, lập tức cảnh ca hát nhảy múa lại rộn ràng, như thể trò hề vừa rồi chưa từng xảy ra.
Vương Tiệp dư mỉm cười, nâng chén đưa đến trước mặt Cố Nghi: “Nào, Cố muội muội, tỷ tỷ kính muội một ly.”
Cố Nghi không thật sự muốn uống ly rượu này, nhưng chỉ có thể nâng chén, chạm nhẹ với cô ta, cười khan một tiếng.
Muốn làm người tốt sao mà khó thế!
Thục Phi hạ mắt xuống, nghe Đức Phi bên cạnh nói một cách nhàn nhạt: “Tề tỷ tỷ hôm nay thật kỳ lạ, nhất định phải đứng ra thay mặt cho Triệu thị!”
Tề Hoắc bị trách tội, bị phạt đóng cửa tự kiểm điểm, nhưng hôm nay Thục Phi vẫn không lộ vẻ thất bại nào.
Thục Phi mím môi cười nhẹ: “Thay mặt gì chứ, chỉ là công bằng mà thôi.”
Trong lòng Đức Phi thầm oán hận, cô ta vốn định xử lý Triệu Uyển, không ngờ Thục Phi lại chen ngang.
Đức Phi từ nhỏ đã sống trong cái bóng của Thục Phi.
Tề Thù, mỹ nhân nổi tiếng Kinh thành, từ nhỏ đã có danh tiếng tài hoa, sau khi đến tuổi cập kê, cô ta là ứng cử viên sáng giá cho vị trí Thái tử phi.
Nhà họ Liễu và nhà họ Tề nổi danh ngang nhau, hai người tuổi tác tương đương, gia thế tương tự, thế gian lại thích so sánh cô ta với Tề Thù. Nói cô ta không đẹp bằng Tề Thù, tài hoa cũng không bằng Tề Thù, chuyện gì cũng không bằng Tề Thù.
Nhưng Thái tử Hoành đã chết, Tề Thù thì sao chứ? Rốt cuộc chẳng phải cũng là đứng ngang hàng với cô ta ư! Ai có thể vượt ai? Hơn nữa, hoàng thượng cũng không thích cô ta!
Nghĩ đến đây, sắc mặt Đức Phi dịu lại, quay đầu nhìn về phía Tiêu Diễn. Nhưng cô lại thấy ánh mắt của hắn đang dừng lại trên người Triệu Uyển.
Hồ ly tinh!
Tiêu Diễn phái người điều tra về xuất thân của Triệu Uyển trước mặt, nhưng kết quả lại khiến hắn khá ngạc nhiên.
Cô ấy vào cung làm cung nữ, khai báo quê quán tại Phủ Châu, nhưng sau khi tra cứu thì không có người nào như vậy.
Thật sự… thú vị.
Một cung nữ của Hoán y cục, rốt cuộc là được ai che chở, mà dám mạo danh vào cung?
Hắn dời ánh mắt đi, vô thức nhìn sang Cố Nghi, chỉ thấy hai gò má cô đã có chút ửng đỏ, đôi mắt hạnh ngập nước. Mà bên cạnh, Vương Tiệp dư lại vừa uống thêm một chén với cô nữa…
Tiêu Diễn khẽ nhíu đôi mày dài, gần như không thể nhận ra.
Thật quá hồ đồ.
Đúng giờ Hợi, tuyết bay đầy trời.
Khúc nhạc cuối cùng trong Bảo Hoa điện kết thúc, yến tiệc cũng xong.
Đào Giáp thấy ánh mắt Cố Nghi mờ mịt, liền nhanh chóng khoác cho cô một chiếc áo choàng dày màu màu vàng cam, rồi cẩn thận cột chặt dải lụa giữ ấm của lò sưởi cầm tay quanh cổ cô: “Tiệp dư quấn chặt áo choàng, cầm lấy lò sưởi cầm tay, bên ngoài đang có tuyết rơi lạnh lắm, nô tì sẽ dìu Tiệp dư từ từ đi về.”
Cố Nghi ôm lấy lò sưởi ấm áp, toàn thân được bao bọc trong chiếc áo choàng mịn màng, cảm thán: “Đào Giáp, ngươi tốt với ta nhất! Ta sẽ đưa ngươi xuất cung!” Trở thành phú bà cùng với tôi nha!
Đào Giáp ngẩn người: “Xuất cung? Tiệp dư say rồi, nô tì không xuất cung, nô tì đưa Tiệp dư về Hà Lạc điện.”
Đào Giáp vừa dìu Cố Nghi bước ra khỏi tiền sảnh Bảo Hoa điện, vòng qua cửa hình vòm rồi cùng nhau đi về phía Hà Lạc điện.
Hai bên hành lang, tường đỏ cao ngất, những viên gạch xanh dưới chân đã phủ một lớp tuyết mịn dày.
Cố Nghi giẫm lên tuyết, lạnh đến mức dậm chân vài cái.
Cô bỗng dừng bước, ngẩng đầu nhìn trời. Những bông tuyết trắng bay lả tả khắp bầu trời rồi nhẹ nhàng rơi xuống đậu lên mi mắt và trán của nàng, ngưng tụ thành từng giọt nước nhỏ trong suốt.
Cố Nghi không khỏi thở dài: “Đẹp thật đấy…” Cô khẽ cười: “Nhưng… không đẹp bằng tuyết ở Tây Sơn…”
“Thật sao?” Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, là tiếng của Tiêu Diễn.
Cố Nghi quay đầu lại thì thấy Tiêu Diễn mặc long bào đen thẫm bước ra từ trong tuyết, nơi chân mày dường như mang theo ý cười.
Cô cúi người hành lễ: “Tham kiến bệ hạ.”
Tiêu Diễn thấy cô cúi người không vững liền đưa tay đỡ lấy, cúi xuống nhìn đôi giày thêu của cô đã thấm đầy tuyết.
Cố Nghi cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, chưa kịp phản ứng đã bị Tiêu Diễn bế ngang lên, sau đó đi về phía Hà Lạc điện.
Cố Nghi đầu óc mơ màng, cho đến khi trở về trong Hà Lạc điện mới ngơ ngác nói: “Tạ ơn bệ hạ.”
Tiêu Diễn quay đầu nhìn Cao Quý và Đào Giáp vẫn còn đứng trong điện, phất tay ra hiệu cho họ lui xuống, sau đó trực tiếp ôm Cố Nghi vào tẩm điện.
Cố Nghi ngồi xuống giường thì thấy Tiêu Diễn cúi người tháo giày cho cô, còn chạm vào đôi chân lạnh như băng của cô.
Cô chớp mắt, kinh ngạc thốt lên: “Bệ hạ còn biết hầu hạ người khác nữa sao?”
Tiêu Diễn nhìn ánh mắt cô long lanh như nước, hai má ửng hồng, cả cổ cũng hơi đỏ lên, quả thật là say lắm rồi.
Hắn tự mình tháo mũ miện rồi ngồi xuống bên cạnh Cố Nghi, lấy đi lò sưởi treo trên cổ cô, sau đó giúp cô tháo áo choàng. Nhìn thấy cô theo thói quen đưa chân ra, đôi chân được bọc trong đôi tất lụa trắng tinh, nhẹ nhàng đặt lên nắp lò sưởi bằng đồng mạ vàng chạm trổ tinh xảo.
Hắn bật cười: “Không nóng à?”
Cố Nghi lập tức lắc đầu: “Không nóng.”
Sau khi say rượu, các giác quan dường như thực sự trở nên chậm chạp hơn nhiều.
Tiêu Diễn nhẹ nhàng dời chân cô khỏi nắp lò sưởi, nhẹ trách: “Không đúng phép tắc.”
Không ngờ Cố Nghi lúc này lại hừ lạnh một tiếng: “Bệ hạ đến đây làm gì, không phải đã thu ngọc bài của thần thiếp rồi à?”
Tiêu Diễn thấy cô nói năng to gan thì càng thấy thú vị: “Trẫm là vua, trẫm muốn làm gì thì làm, muốn đi đâu thì đi.”
Cố Nghi chớp p mắt, suy nghĩ một lát, lại hỏi: “Vậy sau này thần thiếp còn được uống canh an thần không? Không có ngọc bài thì có phải không được uống nữa không?”
Tiêu Diễn nghe vậy thì hơi khựng lại, hỏi cô: “Nàng muốn uống canh an thần à?”
Cố Nghi không chút do dự gật đầu: “Muốn uống…” Rồi lại lí nhí nói nhỏ: “Thần thiếp sợ…”
Tiêu Diễn cau mày hỏi: “Sợ gì?”
Cố Nghi nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, rồi cười nói: “Thần thiếp sợ… không an được thần…”
Tiêu Diễn: …
Tại sao hắn lại phải nói chuyện nghiêm túc với một người đang say thế này…
Cố Nghi ngồi cạnh lò sưởi một lát, cảm thấy cả người nóng lên bèn đưa tay muốn tháo dải buộc trước ngực để cởi áo khoác ra.
Ánh mắt Tiêu Diễn trở nên tối lại, đưa tay giúp cô tháo dây buộc, nhanh chóng cởi bỏ áo khoác dày của cô.
Nhưng đột nhiên, Cố Nghi ngừng động tác, kéo chặt cổ áo lót, nói: “Bệ hạ làm gì vậy… thần thiếp không biết múa đâu!”
Tiêu Diễn khẽ cười, vòng tay ôm lấy eo cô, kéo cô ngồi lên đùi mình.
Cố Nghi vừa ngồi xuống là như bị bỏng, vội bật dậy.
Tiêu Diễn mạnh mẽ giữ chặt eo cô, ghé sát tai cô nói: “Khanh khanh không biết múa… trẫm sẽ dạy nàng…”
Cố Nghi: …
*
Giờ Mão chưa đến.
Cố Nghi đang mơ màng ngủ, chỉ cảm thấy một cơn gió lướt qua tai. Cô hé mắt ra nhìn thì thấy Tiêu Diễn đã mặc y phục chỉnh tề. Hắn khẽ nói: “Trẫm đi đây…”
Cô ngẩng đầu nhìn qua cửa sổ gỗ chạm trổ, chỉ thấy bên ngoài vẫn là một màn đen kịt. Vì vậy, Cố Nghi lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Khi cô tỉnh giấc, Đào Giáp đã đứng bên cạnh giường, lên tiếng hỏi: “Tiệp dư tỉnh chưa ạ? Nô tì bảo người mang canh thuốc lên nhé?”
Cố Nghi vì say rượu đêm qua nên đầu còn hơi đau, giọng khàn khàn đáp: “Ừm, mang lên đi.”
Cố Nghi nhận lấy chén thuốc, uống ừng ực. Đào Giáp vui mừng nói: “Bệ hạ không quên Tiệp dư, thật là tốt quá!”
Đợi Cố Nghi uống xong, Đào Giáp cầm lấy chén không rồi nói tiếp: “Sáng sớm nay nô tì đã đi qua cửa của Ti kế ti, thấy mấy vị công công hầu hạ ở ngự tiền đang nhận vài dụng cụ dùng khi xuất hành, giống như lần chuẩn bị đi đến biệt cung Ô Sơn trước đây vậy. Nô tì đoán có phải bệ hạ sắp xuất cung nữa không?”
Tiêu Diễn xuất cung?
Cố Nghi nhớ lại cốt truyện một lượt, nghĩ đến chuyến nam tuần [1]vào mùa xuân, nhưng rõ ràng bây giờ vẫn còn là mùa đông, có lẽ việc chuẩn bị cho chuyến nam tuần đã bắt đầu rồi chăng?
“Mấy chuyện của ngự tiền, ngươi không cần tìm hiểu quá nhiều. Nếu thật sự có xuất hành, đến lúc đó chúng ta cũng sẽ biết thôi.”
Đào Giáp gật đầu: “Nô tì biết rồi…” Cô ấy dừng lại một chút rồi nói thêm: “Đúng rồi, khi nãy Tiệp dư còn đang ngủ, Triệu Quý nhân đã đến thỉnh an, nói khi Tiệp dư tỉnh dậy thì cô ta sẽ đến đến cảm tạ. Tiệp dư có muốn gọi cô ta vào không?”
Sau yến tiệc Vạn Thọ, cốt truyện lại một lần nữa được điều chỉnh, quá trình thăng cấp của nữ chính đang diễn ra. Từ Tài nhân lên Mỹ nhân, giờ là Quý nhân và sau chuyến nam tuần mùa xuân, cô ấy sẽ tiếp tục thăng liền hai cấp lên thành Uyển Tần. Mặc dù hiện tại tước hiệu “Uyển” vẫn chưa được ban, nhưng không biết liệu đến lúc đó có phải chỉnh sửa theo đúng nguyên tác hay không.
Cố Nghi suy nghĩ một lúc rồi quyết định: “Để ta rửa mặt chải tóc trước đã, đến giờ Ngọ hãy gọi cô ấy đến.”
Đào Giáp ngơ ra, ngập ngừng nói: “Nhưng… Tiệp dư, giờ đã là giờ Mùi rồi…”
Cố Nghi: …
Cô ho khan một tiếng: “Hầu hạ ta rửa mặt chải tóc đi.”
*
[1] Nam tuần là thuật ngữ dùng để chỉ việc một vị vua hoặc hoàng đế đi tuần tra, thăm viếng, hoặc du hành về các khu vực phía Nam của đất nước.