Nam Chính Hắn Luôn Tuyệt Tình Như Vậy

Chương 36




Trò chơi đánh bóng chính thức bắt đầu, Cố Nghi để đảm bảo mọi sự vẹn toàn, trước khi trao bóng cho Triệu Uyển, cô còn bảo cung nhân cân lại một lần nữa.

Cân lượng không sai lệch.

Cô lúc này mới hoàn toàn yên lòng, nhàn nhã chống gậy đứng một bên xem trận đấu.

Người lên sân đầu tiên là Đức phi nương nương của Lạc Anh cung, không hổ danh là quán quân kỳ trước, vừa mở đầu đã liên tiếp thắng năm vòng. Đến vòng thứ sáu, khi đánh cầu lên dốc thì chẳng may lỡ tay, phải để lại đánh lượt sau.

Người thứ hai lên sân là Thục phi, cô ta dường như chỉ biểu diễn cho có, chả đánh trúng được bóng nào.

Đến lượt Cố Nghi lên sân, cô đánh bừa vài cú, thế mà lại trúng được ba vòng.

Vương Tiệp dư thốt lên: “Cố muội muội bị thương mà vẫn lợi hại như vậy.”

Cố Nghi khiêm tốn đáp: “Tay mới nên ăn may thôi.”

Tiêu Diễn thầm cười, vẫn còn biết tự lượng sức mình. Hắn vừa xem cô đánh bóng, hai tay nắm gậy, lực không đều, một bên chặt một bên lỏng, đánh trúng bóng thực sự là nhờ ăn may.

Cố Nghi vừa xuống sân không lâu thì đến lượt Tiêu Diễn.

Tưởng rằng hắn sẽ theo kịch bản mà thốt ra câu “Trẫm chỉ đến xem thôi,” nhưng không ngờ hắn chẳng những đến xem mà còn thật sự lên sân, một hơi đánh trúng liền mười vòng, vươn lên dẫn đầu.

Cố Nghi: …

Trong sách đâu có viết Tiêu Diễn ra sân đâu!

Chuyện gì thế này? Nhân lúc hôm nay đông người, hắn cố ý đến trước mặt các phi tần để khoe khoang à!

Đức phi vui mừng nói: “Bệ hạ thật lợi hại! Nhanh như vậy mà đã vươn lên dẫn đầu rồi!”

Cố Nghi còn giữ chút hy vọng cuối cùng, nghĩ rằng Tiêu chó cũng không thể nào đến để kiếm tiền cược của các phi tần được, nhưng lại nghe hắn nói: “Các vị nhường rồi.”

Giấc mộng giàu sang của Cố Nghi như chỉ mành treo chuông. Cô không cam lòng, nói: “Bệ hạ quả thật lợi hại! Nhưng nếu sau này các tỷ muội cũng đánh được mười vòng thì số tiền cược này tính thế nào đây ạ?”

Tiêu Diễn mỉm cười đáp: “Tất nhiên là chia đều rồi.”

Hiện tại trên sân, người chưa chơi chỉ còn Cung Tiệp dư và Triệu Tài nhân.

Cung Tiệp dư cười nói: “Bệ hạ, Cố muội muội đánh giá thần thiếp cao quá rồi, thần thiếp nhiều nhất cũng chỉ đánh được hai vòng thôi.”

Cố Nghi tưởng cô ta chỉ khiêm tốn, nhưng hóa ra cô ta làm đúng như lời mình nói, thật sự chỉ đánh trúng hai vòng.

Người cuối cùng lên sân là Triệu Uyển.

Cố Nghi chống gậy, nín thở chờ đợi.

Trông cả vào cô đấy, nữ chính!

Tiêu Diễn nhìn thấy Cố Nghi chống gậy, mắt không rời khỏi Triệu Tài nhân, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Hắn không khỏi bật cười, quên mất rằng cô là một kẻ tham tiền. Nhưng trong cung chẳng phải lo ăn uống, cô cần nhiều bạc như thế để làm gì…

Trên sân, Triệu Uyển nhanh chóng thắng liền sáu vòng, đã cân bằng với thành tích của Đức phi.

Cô ấy đang chuẩn bị đánh vào vòng thứ bảy.

Các phi tần đều kinh ngạc!

Không ngờ Triệu Tài nhân lại là một tay chơi giỏi đến vậy!

Đức phi siết chặt khăn tay, cắn nhẹ răng. Cô ta quay sang mỉm cười nhạt với hoàng đế bên cạnh: “Triệu muội muội quả thật khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác!”

Hoàng đế nghe vậy, tán thưởng nói: “Thật sự không tệ.”

Trong lòng Đức phi càng thêm khó chịu.

Những người khác cũng không khỏi liếc nhìn Triệu Tài nhân vài lần.

Bệ hạ chắc chắn đã nhớ kỹ cô ấy rồi!

Còn Thục phi đứng phía sau hoàng đế, từ nãy đã âm thầm quan sát hắn. Cô ta biết hầu hết thời gian, Tiêu Diễn chẳng hề để mắt đến Triệu Tài nhân, dù cho cô ấy đang thể hiện vô cùng xuất sắc trên sân.

Ánh mắt hắn, một cách vô tình hay hữu ý, luôn dừng lại trên người Cố Tiệp dư.

Nhưng mấy ngày qua, rõ ràng Cố Tiệp dư bị thương ở chân, ngoài hôm cô bị tấn công ra, hoàng đế cũng chẳng đến Hà Lạc điện thăm cô lần nào nữa.

Rốt cuộc hắn thật sự không quan tâm đến Cố Tiệp dư hay vì quá quan tâm nên lại cố tình giữ khoảng cách với cô đây?

Nghĩ đến đây, việc Tiêu Luật sai người chọn Cố Tiệp dư vào cung, có lẽ thực sự không phải là vô tình mà thật sự có mắt nhìn người…

Thục phi nhìn kỹ lại Cố Tiệp dư lần nữa, thấy cô chỉ đang chăm chú theo dõi quả bóng mà không hề để ý đến ánh mắt của những người xung quanh.

Thật sự thú vị.

Thời gian một nén nhang trôi qua, cuối cùng Triệu Uyển cũng đánh trúng cả mười vòng, giành ngôi vị đầu bảng!

Cốt truyện quả nhiên không khiến tôi thất vọng!

Cố Nghi cố kìm nén nụ cười rạng rỡ sắp trào ra, cảm thán: “A Uyển thật lợi hại! Chiến thắng thật đẹp!”

Giấc mộng một đêm trở nên giàu sang đã thành hiện thực!

Triệu Uyển mặt hơi đỏ, quay sang Tiêu Diễn, khẽ nói: “Thần thiếp chẳng qua may mắn mà thôi. Không thể so với bệ hạ đánh đâu chắc đó.” Mấy vòng cuối cô ấy cũng ghi được đủ điểm.

Tiêu Diễn nở một nụ cười ôn hòa, đôi mày khẽ cong, cặp mắt hoa đào rạng rỡ: “Triệu Tài nhân không cần khiêm tốn. Nếu kỹ thuật đã cao như vậy, tất nhiên phải được thưởng.”

Mặt Triệu Uyển càng đỏ hơn, cúi đầu nói: “Tạ ơn bệ hạ.”

Cung nhân chậm rãi bưng khay bạc trắng tới, xếp thành từng chồng sáng lấp lánh. Tiêu Diễn lại nói: “Đưa phân nửa tiền thưởng này tặng cho Hà Lạc điện.”

Khoảnh khắc này, Cố Nghi và nữ chính rốt cuộc cũng “có phước cùng hưởng”, cô vội lấy khăn lụa che đi nụ cười quá lộ liễu của mình, sau đó nhanh chóng cúi đầu: “Tạ ơn bệ hạ.”

Tiêu Diễn im lặng một lát, chậm rãi nói: “Triệu Tài nhân của Hà Lạc điện tài sắc vẹn toàn, thăng làm Triệu Mỹ nhân.”

Triệu Uyển sững sờ trong chốc lát, tim đập thình thịch như trống trận. Cô ấy quỳ xuống, dài giọng nói: “Tạ ơn bệ hạ.”

Cố Nghi cũng bất ngờ đứng ngây tại chỗ.

Cốt truyện thật sự liền mạch… Triệu Uyển thật sự trở thành Mỹ nhân, đúng với cấp bậc trong sách ở trong trận đánh bóng này.

Mọi người có mặt tại đó đều không khỏi ngạc nhiên.

Triệu Tài nhân mới từ một cung nữ thăng lên Tài nhân vào tháng trước, giờ lại được thăng lên Mỹ nhân.

Chẳng phải quá nhanh rồi sao… Đúng là ân sủng vô bờ…

Tiêu Diễn theo bản năng lén nhìn biểu cảm của Cố Nghi, thấy cô chỉ ngơ ngác một lát rồi lại lộ vẻ đã hiểu rõ mọi chuyện.

Trong lòng hắn đột nhiên thấy hơi khó chịu.

“Trò đánh bóng đã chơi đủ rồi, trẫm sẽ không nán lại thêm nữa.” Hắn nói với Cao Quý: “Xuất phát đến Thiên Lộc các.”

Cao Quý công công không khỏi thắc mắc, vừa mới phong Mỹ nhân xong mà đã muốn đi rồi sao?

Gần đây, tính tình Hoàng thượng càng ngày càng khó đoán, nhưng ông ta vẫn tuân lệnh, hô lớn: “Khởi giá.”

Sau khi Tiêu Diễn rời đi, các phi tần bắt đầu giả vờ hoặc thực sự chúc mừng Triệu Uyển.

“Chúc mừng Triệu Mỹ nhân đã thắng được ngôi vị đầu bảng, lại được Hoàng thượng yêu mến!”

“Thật là khiến người khác ghen tị, Triệu Mỹ nhân không chỉ đi theo hoàng thượng đến Ô Sơn Sơn, trở về cung vẫn được sủng ái nữa, lại vừa được thăng thêm phẩm vị.”

Nụ cười trên mặt Đức phi vô cùng khó coi, suýt nữa thì không giữ được vẻ bình tĩnh: “Triệu muội muội hôm nay quả thật khiến bổn cung bất ngờ, không ngờ lại là cao thủ trong trò đánh bóng.”

Triệu Uyển cúi đầu: “Nương nương quá khen.”

Đôi bàn tay trong ống tay áo của Đức phi siết chặt. Chính là con hồ ly tinh này! Kể từ khi hoàng đế trở về từ Ô Sơn, hắn cũng chẳng buồn ghé lại Lạc Anh cung!

“Triệu Mỹ nhân quá khiêm tốn rồi, bệ hạ đã tán thưởng muội muội tài sắc vẹn toàn, sau này muội muội nhất định tiền đồ rộng mở.” Nói xong, cô ta xoay người: “Bổn cung cũng thấy mệt rồi, hôm nay đến đây thôi.”

Đức phi vừa rời đi, các phi tần khác cũng tản dần, ai về cung nấy.

Cố Nghi chống gậy đi về phía kiệu, nhưng Triệu Uyển nhanh chóng bước tới, gọi: “Tiệp dư.”

Cố Nghi quay đầu lại thì thấy là cô ấy, mỉm cười: “Sao thế?”

Triệu Uyển thấy cô bước đi vẫn còn chậm chạp, lộ vẻ lo lắng, nói: “Hôm nay Tiệp dư đứng khá lâu, chân chắc chắn không thoải mái. Thần thiếp chỉ có một câu muốn nói, nói xong sẽ không làm phiền Tiệp dư nữa.”

Cố Nghi gật đầu, ra hiệu bảo cô ấy nói.

Triệu Uyển cúi đầu hành lễ: “Hôm nay trong trận đánh bóng, A Uyển đã nhờ cậy rất nhiều vào Tiệp dư. Số tiền thưởng mà Hà Lạc điện nhận được, thần thiếp xin dâng hết cho Tiệp dư.”

Cố Nghi kinh ngạc: “Việc này… e rằng không ổn đâu…” Một nghìn lượng bạc trắng tinh, cô cũng không tham đến mức đó, chia hai tám cũng đã đủ rồi!

Triệu Uyển lại cúi đầu: “Đó là tấm lòng của A Uyển, nếu Tiệp dư không nhận, A Uyển chỉ còn cách quỳ trước cửa Hà Lạc điện.”

Cố Nghi hơi há miệng, cô tin nữ chính thật sự sẽ cứng đầu làm như vậy. Vì thế cô không từ chối nữa: “Được rồi, nếu đó là tấm lòng của cô thì ta sẽ nhận. Sau này ta sẽ tìm xem Ti bảo ti có món gì mới thì sẽ tặng cô một món.” 

Dù gì thì nữ chính cuối cùng cũng nắm cả thiên hạ trong tay, thứ gì mà không có đâu. Một nghìn lượng bạc với cô ấy chẳng khác gì muối bỏ bể, nhưng với Cố Nghi – người đang mong xuất cung làm phú bà thì đây chính là vốn khởi nghiệp quý giá!

Triệu Uyển thấy cô đã đồng ý, bèn cúi người cáo lui.

Khi Cố Nghi đã ngồi trong kiệu thì nghe thấy Đào Giáp đứng bên ngoài thì thầm: “Triệu Mỹ nhân có ý gì đây chứ, chẳng lẽ muốn gán cho Tiệp dư tội danh hà khắc để rồi đi tố cáo với hoàng thượng chăng?”

Cố Nghi chỉ cười: “Không sao, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.” Cô cũng chẳng bận tâm đến những lời vu khống vô căn cứ.

Chiều hôm đó, hoàng đế lại ban cho Triệu Mỹ nhân cả bộ gậy đánh bóng nạm ngọc. Triệu Mỹ nhân của Hà Lạc điện lập tức trở nên nổi tiếng.

Đào Giáp thấy Cố Nghi không có việc gì làm, lại nằm ở đầu giường lật sách, lo lắng nói: “Chân Tiệp dư bị thương, thậm chí cả thẻ ngọc cũng bị thu hồi. Ngày mai là đến ngày lật thẻ bài rồi, nếu như hoàng thượng lại chỉ định Triệu Mỹ nhân thì phải làm sao bây giờ!”

Cố Nghi thong thả lật sách: “Trời mưa thì mưa, mẹ lấy chồng thì mẹ cứ lấy chồng, đừng lo lắng!” Chắc chắn sẽ chỉ định Triệu Mỹ nhân thôi!

Đường tình của nam nữ chính đã bắt đầu tăng tốc được chưa.

Đào Giáp nhìn Cố Nghi vẻ mặt bình tĩnh, khó tin nói: “Tiệp dư không lo rằng nếu như hoàng thượng thật sự nhớ đến Triệu Mỹ nhân thì sẽ quên mất Tiệp dư sao? Trước đây Tiệp dư và hoàng thượng gần gũi như vậy, không khó chịu sao ạ?”

Cố Nghi đặt sách xuống, đọc một câu thoại: “Cuối cùng tình cảm cũng đã đặt nhầm chỗ…” Sau đó thở dài: “Hoàng thượng ban ân sủng, từ trước đến nay người khác đều không quyết định được. Đào Giáp, hoàng thượng đã ban cho ta vị trí Tiệp dư này, vậy ta cũng nên thấy hài lòng thôi.” Nghĩ kỹ lại thì vị trí này chắc chắn là do Tiêu Chó ban thưởng để an ủi cô.

Đào Giáp nhíu mày: “Tiệp dư… vẫn nên dưỡng thương cho khỏi đã, khi nào Tiệp dư khỏi hẳn, nô tì sẽ đi cầu xin Cao công công, xem có thể đem thẻ ngọc của Tiệp dư treo lại không…”

Cố Nghi “Ừ” một tiếng, rồi lại cúi đầu lật sách.

Buổi chiều hôm sau tại Thiên Lộc các, Hồ Y chính của Thái Y viện sau khi bắt mạch cho hoàng đế như thường lệ thì cúi mình định lui ra.

Nhưng hoàng đế gọi lại: “Hồ Y chính, hôm nay ngươi đã tới Hà Lạc điện xem qua chưa?”

Hồ Y chính đáp: “Bẩm hoàng thượng, vào giờ Tỵ, thần đã đến xem vết thương ở chân của Cố Tiệp dư rồi.”

Thấy hoàng đế im lặng, ông ta tiếp tục: “Vết thương của Cố tiệp dư đã đóng vảy, dưỡng thêm vài ngày nữa là có thể hoạt động bình thường.”

Ông ta ngẫm nghĩ một chút rồi nói thêm: “Chỉ là…”

“Chỉ là… gì?” Hoàng đế hỏi.

Hồ Y chính thành thật bẩm báo: “Chỉ là sau khi Cố tiệp dư khỏi hẳn, e rằng sẽ để lại một vết sẹo dài…” Gặp mặt hoàng thường như thế thì không được lịch sự, về sau có lẽ khó hầu hạ hoàng thượng được nữa…

Tiêu Diễn khẽ “Ù” một tiếng, lạnh nhạt nói: “Trẫm biết rồi, ngươi lui xuống đi.”

Sau khi Hồ Y chính lui ra, Tiêu Diễn lại cúi đầu đọc tấu chương tiếp.

Cao Quý công công đúng lúc nhắc nhở: “Tổng quản Kính Sự phòng đã đến bên ngoài các, hoàng thượng cho truyền không ạ?”

Tiêu Diễn dừng bút, nói: “Truyền.”

Võ công công run rẩy cầm chiếc khay ngọc bước vào. Từ lần trước hoàng đế lật đổ thẻ ngọc, ông ta vẫn chưa dám vào chầu, vì vậy hôm nay đặc biệt cẩn thận, sợ rằng mình nói gì không đúng sẽ chọc giận hoàng thượng.

Tiêu Diễn đi xuống bậc thềm bằng ngọc, nhìn thấy quả thật trong khay đã rút ngọc bài của Cố tiệp dư ở Hà Lạc điện ra.

Võ công công không dám thở mạnh, chỉ nghe thấy một tiếng “cạch” vang lên. Hoàng thượng đã lật thẻ bài.

Ông ta cúi đầu hành lễ: “Nô tài cáo lui.”

Cả đường trở ra, ông ta căng thẳng đến mức không dám ngẩng đầu nhìn, cho đến khi ra ngoài hiên mới dám ngẩng lên quan sát.

Lật thẻ bài của Triệu Mỹ nhân.

Võ công công dạo gần đây cũng nghe danh Triệu Mỹ nhân này đôi chút.

Có vẻ như cô ấy thật sự sẽ thăng tiến nhanh chóng…Nhưng ông ta hơi khó hiểu, lần trước hoàng đế cũng đã lật thẻ bài của Triệu Mỹ nhân, nhưng ông ta lại thấy bệ hạ có vẻ rất tức giận.

Haiz, tâm tư của bệ hạ thật khó đoán.