Nghe tiếng bước chân tiến vào điện, Cố Nghi khẽ vén những sợi tóc rối trên vai.
Dù sao Thục phi cũng là đệ nhất mỹ nhân của triều Đại Mạc, cô không thể quá nhếch nhác được.
Cố Nghi ở trên giường khẽ cúi người, cúi đầu hành lễ: “Thần thiếp xin bái kiến Thục phi nương nương.” Khi người vừa đến gần, cô đã ngửi thấy một mùi hương phấn son nồng nàn.
Thục phi thấy Cố Tiệp Dư chỉ mặc một bộ áo lót trơn, đôi mắt hạnh hơi cụp xuống, sắc mặt lại không tệ, trắng hồng nhuận sắc.
Cô ta đưa tay đỡ nhẹ: “Cố Tiệp Dư đang bị thương, hà tất phải giữ mấy lễ nghi này làm gì, mau đứng dậy đi.”
Lúc này, Cố Nghi mới ngẩng đầu nhìn Thục phi trước mặt, thấy cô ta môi hồng tươi thắm, từng nét mày mi đều được kẻ kỹ, trước trán còn dán phù dung kim bạc hoa điền, trông vô cùng xinh đẹp.
Cố Nghi mỉm cười: “Thục phi nương nương đến thăm thần thiếp, thần thiếp vô cùng cảm kích.”
Thục phi cười khẽ: “Tiệp Dư thật khách sáo quá, vốn dĩ giữa tỷ muội với nhau, không cần phải quá xa lạ như vậy. Muội bị thương ở đâu, có nghiêm trọng không?”
Cố Nghi kéo chăn ra, lộ ra cẳng chân đã được băng bó, quấn mấy lớp băng trắng: “Thần thiếp bị thương ở chân, không có gì đáng ngại.”
Thục phi khẽ “Ừm” một tiếng: “Cố muội muội lần này bị tấn công, hoàng thượng nhất định đau lòng không thôi. Muội nên sớm dưỡng thương cho mau khỏi.”
Cố Nghi cảm thấy có chút kỳ lạ, vì sao Thục phi vô cớ nhắc đến hoàng đế làm gì? Nếu là Đức phi nhắc tới thì cô còn có thể hiểu là đang ghen tuông, nhưng Thục phi lại đề cập thì cô cảm thấy… hơi kỳ quặc…
Cô cười khan: “Thần thiếp nhất định sẽ nghỉ ngơi thật tốt, để sớm ngày mau khỏi.”
Thục phi thấy mặt mày cô tươi cười, liền nói: “Bổn cung chỉ đến thăm muội một lát, không nhiều lời nữa… muội hãy nghỉ ngơi cho tốt.”
Cô ta xoay người định rời đi, lại đột nhiên dừng bước: “Trong Thái Vi điện của bổn cung còn có thuốc giảm đau trị thương, lát nữa sai người mang sang cho muội, muội cũng đỡ phải chịu đau.”
Cố Nghi khẽ gật đầu: “Đa tạ nương nương.”
Sau khi Thục phi rời đi, Đào Giáp mới trở lại tẩm điện, vẻ mặt như trút được gánh nặng.
Cố Nghi không khỏi tò mò hỏi: “Trước đây Thục phi nương nương mà ngươi từng gặp có tính cách thế nào?”
Đào Giáp “hừ” một tiếng: “Thục phi nương nương vốn nổi tiếng kiêu ngạo, mọi người đều nói cô ta tính tình cao ngạo, dường như không coi ai ra gì, nhưng từ mấy lần trước nô tì gặp, Thục phi nương nương lại rất đoan trang, ít nói, trầm tĩnh.”
Nghe qua thì quả thật giống Thục phi trong sách, một thục nữ danh môn, từng nổi danh rực rỡ chốn kinh thành.
Vốn là ứng cử viên sáng giá cho ngôi vị Thái tử phi.
Đáng tiếc, Thái tử Hoành đã mất.
Haiz.
Cố Nghi không dám dính líu quá sâu với cô ta, chỉ đành cẩn thận đối phó mà thôi. Nhưng hôm nay cô ta đến, chỉ để xem vết thương trên chân cô thôi sao?
Khi Cố Nghi còn đang suy nghĩ mông lung thì bên ngoài điện lại truyền vào: “Triệu Tài nhân bên ngoài điện cầu kiến.”
Cố Nghi vẫy tay, ra lệnh cho Đào Giáp: “Cho cô ấy vào.”
Triệu Uyển bước vào tẩm điện, khẽ hành lễ: “Thần thiếp bái kiến Tiệp Dư.”
Cố Nghi mỉm cười: “Không cần đa lễ, ta đang định gọi người đi mời cô tới đây.”
Triệu Uyển hỏi: “Là vì việc của trò đánh bóng sao ạ?”
Cố Nghi gật đầu: “Chân ta bị thương, mấy ngày này còn phải trông cậy cô, làm phiền cô nhiều rồi.”
Triệu Uyển mỉm cười đáp: “Vốn dĩ là bổn phận của thần thiếp, Tiệp Dư cứ yên tâm.”
Cố Nghi bèn cùng cô ấy xem lại một lượt bản đồ của trò đánh bóng, để đảm bảo không có sơ sót nào.
Nhưng Triệu Uyển thật sự không hổ danh là nữ chính, suy nghĩ chu toàn từng khía cạnh.
“Trò đánh bóng này có nhiều phi tần tham gia, tính theo điểm số nhỏ, chỉ chơi mười lượt. Cung điện nào giành đủ mười điểm trước sẽ thắng, Tiệp dư thấy sao?”
Cố Nghi vừa nghe xong lập tức nói: “Ý hay! Cứ làm theo lời cô nói đi!”
Nữ chính Triệu Uyển trong trò đánh bóng như được buff sức mạnh, thắng cả ván đấu chỉ là chuyện trong tầm tay. Hơn nữa, trò chơi này trong cung mỗi điểm tương đương với trăm lượng bạc, mười điểm là một ngàn lượng!
Không phải lo lắng về âm mưu của Đức phi nữa, Cố Nghi đã thấy hy vọng trở nên giàu có chỉ sau một đêm ngay trước mắt rồi!
Nhìn thấy ánh mắt đầy hứng khởi của Cố Nghi, Triệu Uyển cười ngượng ngùng: “Thần thiếp mấy ngày này sẽ theo bản đồ ra ngự hoa viên để xem xét việc bố trí sân đấu, nếu có gì cần hỏi thì thần thiếp sẽ lại đến thỉnh giáo Tiệp Dư.”
Cố Nghi gật đầu, không quên dặn dò: “Cũng đừng quên gửi thiệp mời cho Đức phi nương nương ở Lạc Anh cung xem qua.”
Triệu Uyển nói vâng.
Cố Nghi suy nghĩ một lát, rồi chậm rãi nói: “Nếu cô rảnh thì mấy ngày này có thể cầm gậy luyện tập trước! Chân ta bị thương, Hà Lạc điện toàn bộ đều trông cậy vào cô rồi!” Mặc dù có hào quang nữ chính, nhưng cũng cần phải chuẩn bị kỹ lưỡng.
Trong lòng Triệu Uyển thầm kinh ngạc, hình như Cố Tiệp dư thực sự rất coi trọng trò đánh bóng này…
Từ nhỏ cô ấy đã thường chơi đánh bóng với người nhà, kỹ thuật đánh bóng cũng rất tốt.
“Tiệp Dư nói phải, mấy ngày này A Uyển sẽ cố gắng luyện tập thêm.”
“Rất tốt!” Cố Nghi phấn khởi nắm chặt tay Triệu Uyển: “Mấy ngày này nếu có gì cần, chỉ cần sai người báo cho ta một tiếng là được!”
Triệu Uyển nói vâng, ánh mắt không khỏi rơi xuống chân của cô: “Tiệp Dư, vết thương có nặng không ạ? Trò đánh bóng còn năm ngày nữa mới diễn ra, nếu Tiệp Dư thấy cần thì có thể ra lệnh cho thợ thủ công làm một cây gậy chống để tiện di chuyển hơn.”
Cố Nghi xua tay: “Không cần bận tâm, sáng nay giờ Thìn, xưởng thủ công đã phái người đến đưa bản vẽ gậy chống rồi. Thái y cũng nói ta chỉ cần vài ngày nữa là lành, hơn nữa trò đánh bóng phải cầm gậy bằng hai tay, ta sẽ liệu sức mà làm.”
Ánh mắt Triệu Uyển lóe lên một tia sắc sảo.
Cố Tiệp dư đêm qua bị thương, vậy mà hôm nay đã được thăng chức.
Xưởng thủ công sáng sớm cũng đã kịp đưa bản vẽ gậy chống đến.
Mọi người đều nói hoàng thượng phong chức cho cô là để trấn an, nhưng cô ấy cảm thấy sự việc không chỉ dừng lại ở đó.
Triệu Uyển mỉm cười: “Vậy thần thiếp cáo lui trước, Tiệp Dư nhớ dưỡng thương cho tốt.”
*
Vào ngày trò đánh bóng diễn ra, thời tiết lại đẹp ngoài mong đợi.
Gió mát dịu nhẹ, nắng ấm trên cao chiếu xuống.
Cố Nghi chống chiếc gậy làm từ gỗ hoa lê, chậm rãi di chuyển từ tẩm điện ra ngoài Hà Lạc điện.
Vết thương trên bắp chân cô đã bắt đầu đóng vảy, chỉ là đi lại có chút khập khiễng, vết sẹo ngứa đến mức khó chịu.
Chiếc kiệu đã dừng trước cửa điện, Đào Giáp đỡ cô ngồi vào kiệu, cả đoạn đường lắc lư đưa cô tới ngự hoa viên.
Khu vực trò đánh bóng đã được bố trí theo bản đồ từ trước. Ở giữa sân, hố bóng đã được đào sẵn, bên cạnh còn cắm những lá cờ màu làm dấu. Dùng bột đá trắng để vẽ đường cơ bản cho vị trí đánh bóng. Khoảng cách từ vị trí cơ bản đến hố bóng phần lớn là ba mươi bước chân, xa nhất là sáu mươi bước. Có những đường đánh thẳng đơn giản, nhưng cũng có những chỗ giữa điểm đánh và hố bóng được bày biện cây hoa làm chướng ngại. Ngoài ra, còn có những chỗ đắp đất thành dốc lên xuống.
Mỗi người có mười lượt đánh, độ khó của mỗi lượt sẽ tăng dần.
Đánh bóng vào hố là chiến thắng, thắng một lần sẽ nhận được một điểm.
Trong vườn có riêng một chiếc bàn dài bằng gỗ, bày biện đầy đủ các dụng cụ chơi đánh bóng.
Cố Nghi sau khi bước xuống kiệu thì hứng thú bước tới xem.
Trên bàn là những cây gậy đánh bóng với độ dày mỏng khác nhau, mỗi loại có hình dáng riêng biệt: gậy chọc, gậy múc, gậy phẳng, cùng với gậy cầm một tay và gậy đầu chim ưng, v.v, được thiết kế để sử dụng trên các địa hình khác nhau, đánh ra các cú bóng khác nhau.
Hiện đang là thời điểm giao mùa thu đông, gậy chơi đánh bóng được làm từ gỗ, thân gậy được gia cố bằng gân bò và keo bò, cán gậy làm từ tre. Bộ gậy đầy đủ bao gồm mười chiếc, bộ trung cấp gồm tám chiếc, bộ nhỏ thì dưới tám chiếc.
Theo quy định của trò chơi, các phi tần được phân chia gậy theo phẩm cấp trong cung. Tứ phi được nhận đủ bộ gậy, do không có tước vị Tần nên Tiệp dư chỉ được nhận bộ gậy trung cấp, còn những người có cấp bậc thấp hơn như Quý nhân, Mỹ nhân và Tài nhân thì nhận số lượng ít hơn nữa.
Muốn đánh bóng tốt thì phải có gậy tốt.
Ngay cả các phi tần cùng điện cũng không được phép mượn gậy của nhau.
Cố Nghi cảm thấy quy tắc này rõ ràng thể hiện sự phân biệt địa vị, vốn dĩ đã không công bằng, nhưng ngặt nỗi nữ chính lại có thể dùng đạo cụ đồng mà chơi ra trình độ bạch kim.
Cô thực sự bái phục!
Giàu có chỉ trong một đêm không còn là giấc mơ nữa!
Tiếng trống lệnh vang lên liên hồi.
Cung nhân hô lớn: “Hoàng thượng giá đáo!”
Mọi người đồng loạt quỳ xuống bái kiến, Cố Nghi chống gậy gỗ, cúi đầu, quỳ gối hành lễ.
“Miễn lễ.”
Cố Nghi ngẩng đầu, thấy Tiêu Diễn mặc một bộ đồ đen, không đội mũ miện, chỉ buộc tóc bằng dây lụa, thắt lưng buộc đai tím, trông rất giản dị và gọn gàng.
Đức phi đứng ngay phía sau nửa bước, trên đầu búi tóc kiểu hoa phù dung, mặc váy dài màu hồng ngả đỏ.
“Hoàng thượng, hôm nay thời tiết rất đẹp, mà khu vườn này cũng được bố trí rất chu đáo, thần thiếp chỉ mong Lạc Anh cung hôm nay lại giành đầu bảng.”
Tiêu Diễn mỉm cười không nói gì, Cung Tiệp dư bên cạnh vui vẻ phụ họa: “Nương nương năm ngoái đã giành đầu bảng rồi, năm nay chẳng phải nên nhường cho các muội muội chút hay sao?”
Đức phi che miệng cười nhẹ: “Cung muội muội thật khéo nói, năm nay có nhiều muội muội mới, chưa biết chừng lại có người tài năng ẩn giấu đấy.”
Cố Nghi thầm nghĩ: Chứ còn sao nữa!
Nhưng bên tai lại nghe thấy Thục phi cất lời: “Theo thần thiếp thấy trò đánh bóng trong vườn được sắp xếp chu đáo như thế này, chắc hẳn là nhờ tài khéo léo của Cố muội muội. Biết đâu Cố muội muội sẽ giành được đầu bảng lần này đấy.”
Thục phi cười tươi nhìn về phía Cố Nghi: “Cố muội muội nói xem?”
Cố Nghi sững lại.
Cố muội muội không muốn nói gì cả!
Tiêu Diễn vừa đưa ánh mắt dừng lại trên người Cố Nghi, đã vài ngày rồi hắn không ghé thăm cô. Thấy cô hình như gầy đi một chút, nhưng tinh thần vẫn ổn, trên mặt là nụ cười giả tạo như thường lệ.
Cố Nghi cười gượng, nói: “Thục phi nương nương thật quá khen, thiếp thân chỉ là dựa theo Hoàn Kinh mà Đức phi nương nương đưa cho để bố trí, hơn nữa chân thiếp thân đang bị thương, mấy ngày nay đều do Triệu Tài nhân trong Hà Lạc điện đích thân lo liệu trò đánh bóng này.”
Thục phi “Ồ” lên một tiếng, nhướn mày, nói: “Vậy muội muội thật sự nên thưởng cho Triệu Tài nhân mới phải.”
Cố Nghi chợt lóe lên một ý tưởng, liền nói: “Thiếp thân nghĩ thưởng thế này thì chẳng có gì thú vị. Thiếp thân xin nguyện góp thêm phần thưởng cho người thắng cuộc hôm nay, ra năm mươi lượng bạc, người thắng có thể nhận.”
Dù sao cô cũng cùng đội với nữ chính, thắng rồi thì bạc sẽ quay về tay cô thôi. Là chủ nhân của Hà Lạc điện, đến lúc đó phân chia năm năm hay tám hai thì đều do cô quyết định cả! Nếu kéo thêm vài người góp vốn thì chuyện giàu lên chỉ trong một đêm sẽ sớm thành hiện thực!
Cố Nghi nghĩ đến đây liền nở một nụ cười rạng rỡ, hỏi Thục phi: “Nương nương thấy thế nào?”
Thục phi lộ vẻ ngạc nhiên, nhẹ nhàng cười nói: “Muội muội tin chắc Triệu Tài nhân sẽ thắng đến vậy sao? Nếu đã thế thì bổn cung cũng góp thêm chút vui, ra một trăm lượng bạc, người thắng sẽ được nhận.”
Lời của Thục phi vừa dứt, các phi tần trong cung không muốn mất mặt, liền đồng loạt bày tỏ muốn thêm phần thưởng.
Tiêu Diễn nhìn thấy ánh sáng lóe lên trong mắt Cố Nghi, liền cười nói: “Vậy trẫm cũng góp thêm, năm trăm lượng bạc, người thắng sẽ được nhận.”
Trong chốc lát, người thắng không chỉ nhận được một nghìn lượng bạc vốn tương đương với mười điểm, mà còn có thêm phần thưởng lên tới một ngàn lượng nữa.
Quan trọng hơn, hoàng đế đã góp phần, điều này thể hiện thánh ý!
Cố Nghi vui sướng đến mức suýt để lộ hết cảm xúc, vội vàng dùng khăn thêu che đi khóe miệng, khẽ nói: “Tạ ơn bệ hạ.”