Nam Chính Hắn Luôn Tuyệt Tình Như Vậy

Chương 29




Đúng giờ Thìn, xe ngựa chậm rãi khởi hành.

Tiêu Diễn liếc nhìn ba chiếc bình sứ màu trắng được bày ngay ngắn trên chiếc bàn nhỏ trong xe.

Mơ ngâm chua.

Nhưng từ đó đến giờ hắn không thích ăn mơ chua.​

Hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, thở dài một hơi.

“Dừng lại.”​

Người đánh xe nghe vậy liền ghìm ngựa lại: “Bệ hạ có gì dặn dò?”

“Sai người mời Cố Quý nhân tới đây.”​

Cố Nghi một lần nữa được gọi lên ngồi xe ngựa cùng với Tiêu Diễn.​

Cô bước vào xe ngựa, ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Tiêu Diễn, cô hơi rụt rè, cúi rạp người xuống nói: “Thần thiếp tạ bệ hạ long ân.”

“Đứng lên đi.”

Cố Nghi ngẩng đầu nhìn Tiêu Diễn kỹ hơn, cô thấy lông mày của hắn giống như lông quạ hơi nhíu lại, cô lấy hết can đảm nói: “Có phải bệ hạ đang giận thần thiếp không?”

Tiêu Diễn nhìn cô lo lắng chớp mắt nhìn mình.

“Tại sao Cố Quý nhân lại nói như vậy?”​

Đã gọi cô là Cố Quý nhân mà còn hỏi tại sao lại như vậy nữa hả!

“Thần thiếp mặc dù ngu ngốc, nhưng mọi cử chỉ của bệ hạ, thần thiếp đều có thể nhìn ra được.” Lông mày Cố Nghi run rẩy: “Ví dụ như… giờ Thìn hôm nay, bệ hạ đã phớt lờ thần thiếp.”​

Tiêu Diễn cười khinh thường: “Vậy tại sao nàng lại rời đi trước?”

Cố Nghi khựng lại, thành thật nói: “Thần thiếp nhìn thấy Triệu Tài nhân đến, cho nên mới thức thời rời đi. Tối hôm qua Triệu Tài nhân đã nhận được ân sủng của bệ hạ, thần thiếp đoán có lẽ sáng nay người ngồi cùng xe với bệ hạ sẽ là cô ấy!”

Băng tuyết trên mặt Tiêu Diễn đã tan biến: “Cho nên nàng… đang ghen tị à?”

Cố Nghi lắc đầu phủ nhận: “Thần thiếp không có!”​

Nghĩ một đằng nói một nẻo.

Tiêu Diễn hơi nhếch khóe môi lên, vẫn lạnh lùng nói: “Cố Nghi, chính nàng đã hao tâm tốn sức đòi lợi dụng Triệu Tài nhân mà? Bây giờ lại sao thế, hối hận rồi à?”

Cố Nghi không thể giải thích cho hắn quy tắc của trò chơi cốt truyện khủng bố này được, chán nản nói: “Bệ hạ nói thế nào thì là thế đấy, thần thiếp đã biết sai rồi.”

Giọng điệu thực sự không thể gọi là cung kính, nhưng sự bực bội trong lòng Tiêu Diễn đã tiêu tan đi một chút.

Ghen tị không phải là tội gì lớn.

Hắn thậm chí còn hy vọng Cố Nghi sẽ ghen tị nữa, chứ không phải suốt ngày âm mưu, coi tấm lòng của thánh nhân là công cụ thành hay bại, âm thầm nghĩ cách để tính toán hắn.

Trong lòng Cố Nghi cảm thấy buồn bực, nhưng lại thấy vẻ mặt Tiêu Diễn đã trở nên tươi tắn hơn, còn vươn tay đưa bình sứ màu trắng cho cô: “Trong đó có ô mai chua mới ngâm.”

Cố Nghi cầm lấy, tức giận mở ra ăn một quả.

Đột nhiên răng cô tê hết cả lên.​

Tiêu chó! Hôm nay còn dùng ô mai chua để tăng gấp đôi lực sát thương!

Đợi đến khi tôi rời khỏi cung và trở thành một quý bà giàu có, xem tôi có không nuôi vài trai đẹp để thoải mái hưởng thụ không!

Tiêu Diễn nhìn thấy cô ăn ô mai chua như đang trút giận, lông mày thì nhăn lại, hắn liền bật cười.

*

Triệu Uyển ngồi trong xe ngựa, nhìn cung nữ thân cận mới của mình – Tú Hà, chỉ mới mười lăm tuổi, vốn là cung nữ ở biệt cung Ô Sơn.

Tú Hà mặc cung phục giặt đến phai màu, rụt rè nhìn cô ấy: “Lần đi đến kinh thành này, nô tì nghe nói phải mất cả ngày, Tài nhân có muốn ăn chút đồ ăn nhẹ không ạ?”

Triệu Uyển lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Không cần phiền phức như vậy, ta cũng không đói.”

Tú Hà chớp mắt: “Ma ma đã dặn dò nô tì, nói Tài nhân lần đầu được bệ hạ sủng ái, hôm nay cần phải nghỉ ngơi cho thật tốt mới được.”

Sự cay đắng trong lòng Triệu Uyển càng lan rộng.

Cô ấy không hiểu tại sao tối qua hoàng đế lại phất áo bỏ đi.

Quay trở lại hoàng cung, nơi hậu cung có đầy đủ, cô ấy phải chờ đến khi nào mới có thể gặp lại Tiêu Diễn.​

Ngồi xe hơn nửa ngày, tiếng người xôn xao bên ngoài xe ngày càng lớn.

Cung Tiệp dư vén rèm xe nhìn ra ngoài, mặt trời đang lặn, cổng thành đã ở xa xa.

Xuân Nha thở dài: “Tiệp dư ráng nhịn một chút, sắp sửa đến nơi rồi.”

Cung Tiệp dư mỉm cười: “Bệ hạ hồi cung, bỗng nhiên bên cạnh có thêm một Triệu Tài nhân xinh đẹp, không biết hậu cung sẽ xôn xao đến mức nào.”

Tuy cấp bậc của Tài nhân thấp nhưng lại được hoàng đế đích thân phong, không phải thông qua cuộc tuyển tú.

Một Cố Quý nhân thì thôi đi, bây giờ lại có thêm một Triệu Tài nhân nữa…

Cô ta hạ rèm xe xuống, thở dài: “Liễu Phiêu Phiêu chắc không thể ngồi yên được nữa đâu…”

Xuân Nha phụ họa: “Tháng 10 sắp đến rồi, Đức phi nương nương luôn yêu thích trò chơi đánh bóng, năm nay chắc cũng sẽ mời tất cả các phi tần đến chơi. Tiệp dư cần phải chăm sóc tốt mắt cá chân của mình trong khoảng thời gian này.”

Tiếng ngựa hí bên ngoài xe ngựa, đó là tiếng vó ngựa của các thị vệ đang thúc ngựa mở đường, cuối cùng thì cũng sắp vào thành.

Khi đi qua cổng cung điện, ngoại trừ xe hoàng gia, mọi người ở các xe khác đều phải xuống xe và đi bộ.

Cố Nghi xoa bắp chân, nhìn Tiêu Diễn. Nếu cứ ngồi thế này chắc chân cô không thể duỗi thẳng được nữa luôn.

Tiêu Diễn dựa vào thành xe, vẫn đang lật sách.

Cố Nghi suy nghĩ rồi nói: “Bệ hạ, sắp đến nơi rồi, tốt nhất là thần thiếp nên xuống xe thôi.”

Tiêu Diễn “Ừ” một tiếng.

Cố Nghi gọi: “Làm phiền dừng xe lại.”

Nhưng xe ngựa không dừng lại.​

Cố Nghi lúng túng nói: “Bệ hạ…”

Tiêu Diễn buông sách trong tay xuống, nói: “Dừng lại.”

Người đánh xe lập tức hét lên và siết chặt dây cương.

Cung nữ vén rèm lên, Cố Nghi cầm gậy đập chân bước xuống khỏi xe ngựa.​

Xe ngựa tiếp tục tiến về phía trước, Cố Nghi chậm rãi đi dọc theo đường cung, Đào Giáp từ phía sau đi tới.

“Quý nhân vất vả rồi. Lát nữa trở lại điện, nô tì sẽ xoa bóp cho Quý nhân!”

Cố Nghi gật đầu nói: “Đào Giáp, vẫn là ngươi đối xử với ta tốt nhất!”​

Triệu Uyển xuống xe, ngay lập tức nhìn thấy Cố Quý nhân đang đi bộ phía trước.

Được ngồi cùng một chiếc xe ngựa với hoàng đế thì thật sự rất vinh dự.

Từ giờ trở đi, cô ấy sẽ sống trong cùng cung điện với Cố Quý nhân.

Cố Nghi lê đôi chân cứng ngắc của cô trở lại Hà Lạc điện.

Khi chuẩn bị bước vào điện, cô quay lại, nhìn thấy hai chiếc đèn lồng đang soi đường ở phía sau cô.

Nhìn kỹ hơn thì thấy là Triệu Uyển đang đến sống ở điện phụ của Hà Lạc điện.​

Uyển Mỹ nhân trong sách sống ở Kiêm Hà điện, rất gần với điện phía trước, vì nằm cạnh Lạc Anh điện của Đức phi nên hai người thường xuyên tranh đấu với nhau.

Nhưng bây giờ Triệu Tài nhân phải sống trong Hà Lạc điện, sau này có thể cô sẽ phải luôn online tiếp tục sửa lại cốt truyện.​

Trong lòng Cố Nghi nặng trĩu , nhưng sự việc đã đến mức này cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể chờ đợi đến ngày ra khỏi cung, trở thành một người phụ nữ giàu có!

Lúc này cô đặt mình vào vị trí của Triệu Uyển, quyết định tối nay tạm thời sẽ không giữ nữ chính lại để nói chuyện.

Lúc trước khi cô sống ở điện phụ của Tú Di diện, cũng thường hy vọng Vương Tiệp dư sẽ để cô yên.

Cố Nghi vừa suy nghĩ vừa đi vào điện chính của Hà Lạc điện.

Triệu Uyển nhìn theo bóng lưng của cô, hơi khựng lại, sau đó tiếp tục tiến vào điện.

Tú Hà hỏi: “Tài nhân, chúng ta phải làm gì đây? Có nên đến thỉnh an Cố Quý nhân không ạ?”

Triệu Uyển ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đen kịt: “Không cần, sáng sớm mai ta đến chính điện thỉnh an là được.”

Xương cốt Cố Nghi rã rời, sau khi tắm xong, cô nằm trên giường để Đào Giáp xoa bóp cho mình.

Lực tay của Đào Giáp rất mạnh, có thể định vị các huyệt đạo cực kỳ chính xác.

Cố Nghi thoải mái hưởng thụ một hồi, sau đó có chút ngượng ngùng nói: “Được rồi, ngươi ngồi trên xe cả ngày cũng mệt mỏi, đi ngủ sớm đi!”​

Đào Giáp cười nói: “Nô tì không mệt, nô tì giúp Quý nhân xoa bóp thêm một chút nữa, ngày mai Quý nhân thức dậy không cảm thấy đau nữa.”​

Cố Nghi: “Vậy… được thôi.”​

Chưa đến giờ Thìn, Triệu Uyển ở bên điện phụ đã tỉnh dậy.

Cô ấy ngơ ngác nhìn chằm chằm vào tấm rèm giường màu trắng ngà trên đầu.​

Hà Lạc điện, hoàng đế muốn cô ấy trở thành quân cờ trong tay Cố Quý nhân.

Cô ấy không có ai để nương tựa, sự chăm sóc của Quý nhân khi cô ấy mới vào cung rất quan trọng.

Mà sự sủng ái của hoàng đế…

Triệu Uyển trở mình.

Một ngày nào đó, cô ấy sẽ nắm trong tay toàn bộ sự sủng ái của hoàng đế.

Tú Hà nghe thấy động tĩnh bên trong rèm, nhẹ giọng hỏi: “Tài nhân đã thức dậy rồi ạ?”

Triệu Uyển ngồi dậy: “Ừm, hầu hạ ta rửa mặt chải tóc đi.”

Qua một lúc, Triệu Uyển thấy Tú Hà bưng chậu nước về liền hỏi: “Cố Quý nhân ở chính điện đã dậy chưa?”

Tú Hà lắc đầu: “Lúc nô tì ra ngoài lấy nước, thấy đèn vẫn chưa thắp, cung nhân canh gác ban đêm cũng không có động tĩnh gì.”

Triệu Uyển gật đầu: “Ta biết rồi, lát nữa ngươi lại đi xem thử xem.”

Đợi mãi cho đến giờ Tỵ.

Cố Nghi cuối cùng cũng đã thức dậy.

Tối qua sau khi xoa bóp xong thật sự ngủ rất ngon giấc.

Cô duỗi người và bắt đầu rửa mặt.

Đào Giáp hỏi: “Hôm nay Quý nhân muốn ăn gì? Gần đây thời tiết trở lạnh, bữa sáng có cháo, bữa tối bảo phòng bếp nấu lẩu thì thế nào ạ?”

Cố Nghi gật đầu: “Được, được, cứ vậy đi! Cho thêm thịt cừu và củ cải trắng vào lẩu nữa.”

Đào Giáp nghiêng đầu nói: “Vẫn chưa đến tháng 10. Quý nhân, sau tháng 10 thì hãy ăn thịt cừu, lúc đó thịt dê thảo nguyên đã được đưa vào cung, như thế ăn mới ngon! Tối nay ăn lẩu thịt bò đi ạ, tìm một đầu bếp có kỹ thuật tốt, thái thật mỏng, như vậy sẽ mềm nhất.”

Cố Nghi: “Cứ làm theo lời ngươi nói đi!”​

Sau khi quyết định bữa tối xong, cảm giác cả ngày hôm nay đều có động lực.

Cố Nghi nhanh chóng tắm rửa xong, đang uống cháo thì nghe thấy trong cung có người nói Triệu Tài nhân từ bên cung đến chào hỏi.

Cố Nghi lại một lần nữa đặt mình vào vị trí của người khác, không muốn để nữ chính đợi quá lâu, dự định sẽ nhanh chóng đi ứng phó.

Tuy nhiên, Đào Giáp lại nhanh tay đưa cho cô một bát cháo khác: “Quý nhân đừng vội, cháo này được nấu ở nhiệt độ vừa phải, Quý nhân ăn thêm một bát nữa đi, củ cải muối này cũng ngon lắm!”​

Cố Nghi đặt bát cháo xuống, nghiêm túc nói: “Đối xử rộng rãi với người khác, nghiêm khắc với bản thân, Hà Lạc Điện không phải là nơi tùy tiện áp bức người khác.”

Vượt phiên tranh đấu hoàn toàn không hợp lý! Hào quang của nữ chính không thể bị phá vỡ!

Đào Giáp bĩu môi: “Nô tì biết rồi ạ, nhưng nếu Quý nhân không ra uy với Triệu Tài nhân đó, sau này nếu cô ta liên tiếp được ân sủng thì rất khó cho Quý nhân.”​

Tương lai người ta vốn sẽ liên tiếp được ân sủng, làm chủ trong cung, lục cung giải tán, sẽ đứng vững trên đỉnh hậu cung đó.

Cố Nghi thở dài: “Ta đã làm tốt hết mức có thể, còn mọi chuyện có ra sao thì không phải là điều ta nên lo lắng.”

Đào Giáp lí nhí nói: “Quý nhân…” Cũng không khuyên gì nữa.

Cố Nghi nhanh chóng đến điện chính để gặp Triệu Uyển, thấy trên đầu cô ấy cài một chiếc trâm hoa, mặc áo xanh và váy màu vàng, nhưng không hiểu sao trông cô ấy khá tiều tụy.

Triệu Uyển khuỵu gối nói: “Vấn an Quý nhân.”

Cố Nghi cười nói: “Đứng lên đi.” Cô ngồi xuống chiếc ghế gỗ hoa lê, vẫy tay: “Cô cũng ngồi đi.”

Triệu Uyển đứng lên rồi ngồi xuống chỗ bên dưới cô: “Tạ Quý nhân.”