Nam Chính Hắn Luôn Tuyệt Tình Như Vậy

Chương 23




Cố Nghi quay người lại, thoáng thấy một bóng người màu vàng đứng cách đó không xa.

Tiêu Diễn thấy Cố Nghi khoác trên mình một chiếc áo choàng lụa màu nâu bước nhanh tới, tóc mái trên trán thấm đẫm hơi nước, chứng tỏ vừa mới từ hồ nước nóng ra.

Nhưng vừa rồi cô ấy dừng bước lại, là đang nhìn Tề Sấm à?

“Tham kiến bệ hạ!”

Cố Nghi khuỵu gối được một lát, cũng không nghe hoàng đế kêu đứng dậy.

Cô hơi nhướng mày lên, lúc này mới nghe Tiêu Diễn nói: “Bình thân.”

Cố Nghi nhìn thấy một đám cung nhân đi phía sau hắn: “Bệ hạ ra ngoài đi dạo à? Thần thiếp nhìn thấy lá phong trên núi đã đỏ rực, cảnh sắc rất đẹp!”

Tiêu Diễn nói: “Trẫm sắp đi đến Lạc Hà điện gặp Cung Tiệp dư.”

Cố Nghi cười nói: “Bệ hạ có tấm lòng rộng lớn, hôm qua Cung tỷ tỷ bị ngã, bệ hạ ân cần đi thăm Cung tỷ tỷ, tỷ ấy nhất định sẽ rất vui!” 

Quan trọng là anh còn có thể gặp nữ chính nữa!

Tiêu Diễn không nhìn cô nữa mà bước đi.

Đi được vài bước, hắn nghĩ thầm, tuy ngoài mặt cô ấy đang cười nhưng rõ ràng cô ấy đang chế nhạo Cung Tiệp dư vì sự thất lễ trước mặt hoàng đế ngày hôm qua.

Hắn cười thầm.

Cung Tiệp dư nghe thấy cung nữ tới báo rằng nửa giờ nữa hoàng đế sẽ đến Lạc Hà điện, lập tức nói với Xuân Nha: “Mau mang trâm cài tua rua bằng ngọc của ta đến đây!”

Xuân Nha lập tức đi lấy, lại mang theo mấy hộp son phấn đến: “Tiệp dư, hay là người thử loại son dưỡng màu sắc nhã nhặn và tinh tế này xem?”

Cung Tiệp dư nhận lấy, thoa nhẹ lên môi: “Màu sắc quả thực rất đẹp.”

Cô ta liếc nhìn tấm gương đồng, thấy có người đang đi tới phía sau mình.

Cung Tiệp dư quay người lại, cười nói: “A Uyển tới đúng lúc lắm.”

Triệu Uyển thấy cung nhân hành sự trong điện, liền hiểu đang xảy ra chuyện gì: “Chúc mừng Tiệp dư.”

Cung Tiệp dư nhẹ nhàng cười nói: “Hôm nay ngươi cứ ở trong điện hầu hạ trà nước đi.”

Trong lòng Triệu Uyển khẽ run lên, cô ấy quỳ xuống nói: “Nô tì tuân lệnh.”

Nửa phút sau, Tiêu Diễn bước vào Lạc Hà điện.

Cung Tiệp dư cúi đầu nói: “Bệ hạ kim an.” Trâm cài tua rua trên đầu cô ta hơi lắc lư.

“Bình thân.” Hắn vén áo choàng ngồi xuống, hỏi: “Hôm qua Tiệp dư bị dọa sợ hãi, hôm nay đã thấy khỏe hơn chưa?”

Cung Tiệp dư vẻ mặt xấu hổ: “Thần thiếp thật sự đã rất sợ, hôm qua thần thiếp đã thất lễ, mong bệ hạ tha thứ!”

Tiêu Diễn: “Cũng không phải chuyện gì lớn, Tiệp dư không cần hoảng sợ.”

Triệu Uyển bưng khay trà đến bên cạnh Tiêu Diễn, tim đập nhanh hơn. Cô ấy nín thở, nói năng rõ ràng: “Bệ hạ mời dùng trà.”

Ánh mắt của Tiêu Diễn quét qua khuôn mặt của cô ấy: “Ngươi là cung nữ hôm qua phải không?”

Triệu Uyển đặt chén trà xuống, quỳ xuống nói: “Bẩm hoàng thượng, chính là nô tì.”

Ánh mắt Tiêu Diễn rơi vào mắt cá chân của cô ấy, nhìn thấy dưới tất dường như vẫn còn có một vòng gạc trắng quấn lại: “Đứng dậy đi, ngươi đã lập công.” Hắn quay người nhìn về phía Cao Quý: “Thưởng năm mươi lượng.”

Triệu Uyển hành lễ: “A Uyển tạ bệ hạ long ân.”

Tiêu Diễn nhìn cô ấy kỹ hơn, nhớ lại chuyện cũ, liền nhướng mày nói: “Trẫm đã từng gặp ngươi ở Tú Di điện chưa? Ngày đó cung nữ đưa một tấm lụa đến cho Cố Quý nhân cũng chính là ngươi?”

Cung Tiệp dư chú ý đến chữ “cũng” nhẹ nhàng mỉm cười: “Bệ hạ còn gặp A Uyển ở đâu nữa ạ?”

Trong lòng Triệu Uyển trầm xuống, quỳ xuống nói: “Bẩm bệ hạ, Tiệp dư, nô tì thực sự đã từng làm việc trong Hoán y cục, từng đưa một tấm lụa đến cho Cố Quý nhân. Đêm đó trời mưa to, Cố Quý nhân thương xót nô tì nên đã ban cho nô tì y phục mới. Nô tì có phúc đã từng ở Tây điện tham kiến bệ hạ một lần. Sau đó… ở vườn đào, nô tì đã vô tình chạm mặt bệ hạ. Mong bệ hạ tha tội.” Nói xong cô ấy liền dập trán xuống đất.

Tiêu Diễn nhìn đỉnh đầu đen thui của cô ấy, đôi mắt lưu ly khẽ đảo: “Sau yến tiệc Trung thu ngày hôm đó, cũng chính là ngươi… đã đưa canh giải rượu đến cho trẫm?”

Triệu Uyển lí nhí trả lời: “Đúng là nô tì.”

Tiêu Diễn cười khinh thường: “Nếu ngươi đã lập được công thì có thể lấy công chuộc tội, đứng lên đi.”

Cung Tiệp dư cầm chiếc khăn thêu, cười khúc khích hai tiếng: “Xem ra A Uyển rất có cơ duyên với bệ hạ.”

Triệu Uyển không đoán được Cung Tiệp dư đang nghĩ gì, sắc mặt tái nhợt, đứng cúi thấp đầu.

Tiêu Diễn đột nhiên cảm thấy chán. Uống trà xong, hắn đứng dậy nói: “Trẫm còn việc triều chính, Tiệp dư nghỉ ngơi đi.”

Khóe môi Cung Tiệp dư khẽ động. Bệ hạ đi nhanh như vậy à? Không ở lại dùng bữa sao?

Cô ta vừa định nói liền nghe thấy tiếng sấm vang vọng khắp trời.

Tiêu Diễn nhìn ra ngoài điện, mây đen đang tụ lại, sắp đổ cơn mưa lớn.

“Đi thôi. Trước khi trời đổ mưa thì tranh thủ quay về Hiên Vũ các.”

Cung Tiệp dư không còn cách nào để khuyên được nữa, cô ta liếc nhìn Triệu Uyển nói: “A Uyển, ngươi chuẩn bị một chiếc ô đi theo tiễn bệ hạ đi.”

Cao Quý không chuẩn bị ô, lập tức nói: “Làm phiền cô nương.”

Triệu Uyển lấy một chiếc ô giấy dầu màu xanh đậm từ trong điện, đi theo hoàng đế và đoàn tùy tùng ra khỏi điện.

Vừa bước ra khỏi điện, những hạt mưa lớn rơi thành từng chùm, rơi xuống mặt đất kèm theo tiếng lộp độp.

Triệu Uyển mở chiếc ô giấy ra, bước nhanh đi theo Tiêu Diễn, cầm chiếc ô giấy dầu trong tay để che mưa cho hắn.

Mưa càng lúc càng lớn, gió mạnh từ dưới đất thổi lên, mưa xối xả xối thẳng vào mặt mọi người.

Triệu Uyển nhìn thấy phía trước của Tiêu Diễn đã dính đầy nước mưa, lí nhí nói: “Bệ hạ… tha tội, do nô tì ngu ngốc.”

Tiêu Diễn quay người liếc nhìn cô ấy, thấy cả người cô ấy đang tắm trong mưa. Mưa phùn như len lỏi, tụ lại thành từng sợi nhỏ liên tục trượt xuống má cô ấy, khiến cô ấy ướt nhẹp như chuột lột.

Hắn liếc nhìn lầu các trước mặt.

“Đến Tầm Tuyết điện trú mưa.” Nói xong, hắn bước đi càng lúc càng nhanh.

Triệu Uyển lê bàn chân bị thương cố gắng theo kịp.

Cao Quý công công bước nhanh đến Tầm Tuyết điện, truyền nói: “Hoàng đế giá đáo.”

Bên trong Tầm Tuyết điện, Đào Giáp đang lau tóc cho Cố Nghi nghe thấy vậy liền khựng lại, nói: “Quý nhân, nhanh lên, nô tì búi tóc cho người.”

Cố Nghi nhìn bóng mưa ngoài cửa sổ nói: “Không kịp đâu.”

Cô đứng dậy, lấy một chiếc ô giấy dầu từ trong điện rồi bước ra ngoài.

Vừa bước ra đã nhìn thấy Tiêu Diễn đang sải bước về phía mình, trên đầu hắn đã có sẵn ô giấy dầu mà cung nữ ở phía sau cầm che mưa cho.

Cô nhìn kỹ hơn thì thấy người cầm ô không ai khác chính là Triệu Uyển!

Thảo nào, cô mới thắc mắc tại sao đột nhiên trời lại mưa to như vậy!

Thì ra là vậy!

Tiêu Diễn bước lên bậc thang, có cung nhân lanh lợi đã trải khăn lụa lên từ lâu, hắn ngước mắt nhìn Cố Nghi đang cầm ô đứng dưới mái hiên, ngơ ngác nhìn mình: “Nàng đứng ngơ ra đó làm gì? Còn không mau vào điện!” Đứng ở đây chờ gió thổi à!?

Cố Nghi “Ồ” một tiếng, lập tức đi theo bước chân của hắn, không quên dặn dò cung nhân: “Làm phiền chuẩn bị một chiếc khăn cho cung nữ bị mắc mưa lau người, lại bảo người mang trà nóng đến đây.”

Triệu Uyển cầm lấy chiếc khăn cung nhân đưa tới, liếc nhìn bóng lưng Tiêu Diễn tiến vào điện với vẻ mặt phức tạp.

Bệ hạ khi đối xử với Cố Quý nhân và Cung Tiệp dư dường như hoàn toàn là hai người khác nhau.

Cố Nghi nhìn Tiêu Diễn cởi áo choàng bên ngoài ra rồi ngồi xuống, dùng khăn lau mặt: “Tóc bệ hạ có ướt không? Bệ hạ tháo mũ xuống trước đi.” Cô nói xong liền đi đến trước mặt Tiêu Diễn, đưa tay cởi mũ của hắn xuống

Tiêu Diễn thấy cô chưa búi tóc lên, mái tóc đen dài như thác nước, mềm mại rũ xuống sau lưng, hắn không khỏi đưa tay vuốt ve một lúc.

Mái tóc mượt mà rơi vào lòng bàn tay hắn, tỏa hương thơm ngào ngạt.

Cố Nghi đảo mắt nhìn Triệu Uyển ở ngoài điện: “Hay là thần thiếp gọi người vào lau tóc cho bệ hạ nhé?”

Tiêu Diễn đưa chiếc khăn lụa trong tay cho cô: “Nàng làm đi.”

Được thôi.

Cố Nghi ngoan ngoãn nhận lấy chiếc khăn lụa, xoay người ra phía sau hắn, lau mái tóc ướt ở hai bên thái dương cho hắn.

Sắc trời dần tối, sấm sét không ngừng giáng xuống, đèn lồng trong Tầm Tuyết điện lần lượt được thắp sáng, ánh nến chiếu sáng khắp nơi.

Mưa không ngừng rơi, gió thổi vào trong điện, bây giờ đã vào thu nên không khí se lạnh.

Cố Nghi nhìn thấy tóc của Tiêu Diễn đã khô: “Bệ hạ có lạnh không? Uống một ngụm trà nóng hay gọi người mang trà gừng tới đây ạ?”

Tiêu Diễn quay đầu nhìn cô: “Trà gừng…” Sau đó lại nói: “Suối nước nóng tuy tốt nhưng không thể ngày nào cũng đến đó được.”

Được thôi.

Cố Nghi: “Thần thiếp xin nghe theo lời căn dặn của bệ hạ.”

Cô xoay người đi đến cửa điện, thấy y phục của Triệu Uyển đều ướt hết cả, bèn nói với cung nhân của Tầm Tuyết điện: “Tìm y phục mới để A Uyển thay.”

Sau đó lại nói với Triệu Uyển: “Sau khi thay y phục mới xong, ngươi đi đến nhà bếp mang một bình trà gừng đến đây.”

Trở lại trong điện, Tiêu Diễn đã đứng dậy đi đến bàn cờ nhìn vào nước cờ đen trắng trên bàn cờ.

Tiêu Diễn cau mày nói: “Đây là loại cờ gì?”

Cố Nghi giải thích: “Là cờ năm quân, ai nối được năm quân cờ trước sẽ thắng.”

Tiêu Diễn nhìn năm quân trắng trên bàn cờ, hỏi cô: “Nàng cầm quân đen à?”

Cảm ơn nha, tôi thấy bị xúc phạm rồi đấy.

Nhưng Cố Nghi vẫn thành thật nói: “Đúng vậy.”

Tiêu Diễn cười: “Cùng trẫm đánh một ván, nàng cầm quân đen.”

Cố Nghi ranh mãnh nói: “Quân đen đi trước.” Anh cứ đợi đó!

Không có gì ngạc nhiên khi Cố Nghi đã thắng ván đầu tiên. Người chơi cờ trước sẽ có cơ hội chiến thắng cao hơn.

Cuối cùng cũng cảm nhận được niềm vui khi giết tay chơi mới.

“Bệ hạ đã nhường rồi!”

Cô khẽ mỉm cười, người giỏi thường giấu tài.

Tiểu nhân đắc ý.

Tiêu Diễn nhìn cô bằng đôi mắt lưu ly màu nâu sẫm, mang theo ý cười rõ ràng: “Thêm ván nữa.”

Ván thứ hai, Tiêu Diễn thắng.

Cố Nghi: …

Thực sự chẳng giống Mary Sue chút nào, tức ghê!

Triệu Uyển bưng khay chờ ở ngoài điện một lúc, cuối cùng cô ấy cũng tìm được cơ hội mở miệng nói: “Bệ hạ, Quý nhân, trà gừng đã chuẩn bị xong rồi.”

Cố Nghi đi xuống bậc thang nói: “Bệ hạ uống trà trước đi, sức khỏe bệ hạ quan trọng, cờ năm quân này đừng chơi nữa.”

Sau đó cô quay người về phía Triệu Uyển gọi lớn: “Vào điện đi!”

Triệu Uyển đã thay một bộ y phục trong cung màu vàng, phía dưới mặc một chiếc váy hoa nguyệt, bước đi như ánh trăng đang đung đưa.

Cô ấy bước đi chậm rãi, tuy lông mày và lông mi hơi rủ xuống nhưng trông cô ấy vẫn rất xinh đẹp.

Cố Nghi vội vàng quay đầu nhìn Tiêu Diễn, cố gắng nhìn ra tia kinh ngạc trong mắt hắn.

Nhưng ánh mắt của Tiêu Diễn vẫn dán chặt vào bàn cờ.

Còn không quên nhận xét cô: “Nàng quá thiếu kiên nhẫn, không biết rào trước đón sau nên mới thua cuộc.”

Tôi cám ơn anh nhiều!

Cố Nghi giả vờ ho khan: “Bệ hạ uống trà trước đi. Trà gừng để nguội sẽ đắng đó.”

Triệu Uyển đang nhìn thì lấy làm kinh ngạc.

Khi A Diễn ở chung với cung phi hóa ra lại như thế này…

Cô ấy châm trà, nhẹ nhàng đẩy chén trà tới trước mặt Tiêu Diễn: “Bệ hạ mời dùng trà.”

Tiêu Diễn chỉ ngước mắt lên nhìn cô ấy một cái, không nói gì.

Hắn quay lại nhìn Cố Nghi chỉ cầm cốc mà không uống, ánh mắt lại nhìn thẳng vào cung nữ đó.

“Cố Quý nhân, trà gừng nên uống khi còn nóng, để nguội sẽ đắng đó.”

Tiêu chó, có phải anh lại đang chế giễu tôi nữa không?

Cố Nghi cười ha ha, nhấp một ngụm trà, không khỏi nhìn về phía Triệu Uyển: “Sao lại ngọt thế này?”

Triệu Uyển cúi người trả lời: “Bẩm Quý nhân, nước dùng để pha trà gừng có chứa hoa quế và táo ngọt nên mới có vị ngọt ạ.”

Cố Nghi gật đầu: “Thì ra là thế, ngươi có suy nghĩ tinh tế thật.” Cô quay đầu nhìn Tiêu Diễn: “Bệ hạ, có phải nên thưởng không ạ?”

Tiêu Diễn lại liếc nhìn cung nữ, trong lòng càng cảm thấy khó hiểu.

Cung Tiệp dư đã đẩy cung nữ này đến trước mặt hắn để mưu cầu sự sủng ái.

Mà Cố Nghi lại cứ năm lần bảy lượt thế này là có ý gì?

Là vì ghen tị với vẻ ngoài của cô ấy ư?

Cố Nghi tràn đầy mong đợi nhìn Tiêu Diễn, mà Tiêu Diễn cuối cùng cũng liếc mắt nhìn Triệu Uyển, nói: “Thưởng cho ngươi năm mươi lượng. Sau khi ra khỏi điện thì đi tìm Cao Quý.”