Nam Chính Hắn Luôn Tuyệt Tình Như Vậy

Chương 22




Trời sáng.

Không có Cao Quý công công nhắc nhở thời gian lên triều, Cố Nghi ngủ thẳng cẳng, đến lúc tỉnh lại thì đã gần giữa trưa.

Vị trí bên cạnh cô đã không thấy bóng dáng Tiêu Diễn từ lâu.

Cô dụi mắt, vừa quay người lại thì Đào Giáp đang đứng ngoài màn trướng nói: “Quý nhân tỉnh rồi ạ?”

Cố Nghi “Ừm” một tiếng, nói: “Mặc quần áo vào, chúng ta quay lại Tầm Tuyết điện.” Đường đường ở trong Hiên Vũ các mà cô lại dám ngủ nướng, cô cũng to gan ghê!

Đào Giáp gật đầu nói: “Nô tì đã chuẩn bị xong quần áo mới rồi, Quý nhân uống xong canh an thần rồi hãy thay.”

Cố Nghi nghĩ tới vị đắng, uể oải nói: “Mau mang tới đây, đánh nhanh thắng nhanh!”

Đào Giáp đưa bát thuốc còn nóng hổi cho cô, Cố Nghi nhấp một ngụm, khiến cô rùng mình.

“Đi thôi.”

Trong lúc Đào Giáp theo Cố Nghi trở lại Tầm Tuyết điện, cô ấy mở miệng hỏi: “Sinh thần của Quý nhân sắp đến rồi, hôm đó Quý nhân muốn tổ chức thế nào ạ?”

Sinh thần? Là ngày nào? Đương nhiên trong sách không đề cập đến sinh thần của bia đỡ đạn Cố Mỹ nhân.

Cố Nghi đảo mắt, hỏi Đào Giáp: “Ngươi thấy thế nào?”

Đào Giáp nghiêng đầu, cười nhe răng: “Biệt cung Ô Sơn là nơi yên tĩnh, ban đêm ngắm sao thưởng trăng là tuyệt nhất. Phía sau Hiên Vũ các có một cái đài ngoài trời. Nếu Quý nhân báo trước với Cao công công một tiếng thì có lẽ có thể mời bệ hạ cùng uống rượu dưới ánh trăng, chúc mừng sinh thần của Quý nhân, đẹp tuyệt!”

Tiêu Diễn hôm qua chê cô thiếu chu đáo, cho nên ba ngày sau tổ chức yến tiệc đêm cũng coi như là cách lấy công chuộc tội.

Cố Nghi vừa nghĩ tới đây, liền ra lệnh cho Đào Giáp: “Vậy ngươi đi nói một tiếng với Cao Quý công công đi.”

Chỉ là không biết lần này sẽ ở lại Ô Sơn bao lâu, hiện tại vẫn chưa hoàn thành cốt truyện quan trọng, phiền ghê!

Nhưng Tiêu Diễn gặp Triệu Uyển vào đêm nào đây chứ?

Cô đã suy nghĩ rất lâu nhưng không có kết quả.

Thôi tạm thời không nghĩ tới chuyện này nữa, nếu biết sẽ có ngày này thì lúc đầu cô nhất định sẽ đọc thuộc lòng toàn bộ câu chuyện “Hoàng đế tàn nhẫn phải lòng tôi”.

Đào Giáp nhận lệnh đi đến Hiên Vũ các để tìm Cao Quý công công. Trên đường đi, cô ấy gặp một đám cung nữ lạ mặt, tất cả đều là cung nữ của biệt cung Ô Sơn.

Điều kỳ lạ là họ không búi hai búi tóc như những cung nữ bình thường mà bắt chước kiểu búi một búi mà Cố Quý nhân đã búi gần đây khi cô tắm ở hồ suối nước nóng.

Cố Quý nhân chê nặng, không thích đeo phụ kiện rườm rà nên chỉ cài hoa vào tóc.

Đám cung nữ này cũng cài hoa!

Thậm chí còn có rất nhiều cung nữ mặc váy hoa nguyệt!

Kể từ khi đến biệt cung Ô Sơn, Cố Quý nhân là người duy nhất ở lại Hiên Vũ các.

Đám cung nữ này liền có suy nghĩ không an phận.

Đào Giáp chuyển ánh mắt, cười khinh thường: “Bắt chước chả giống ai!”

Cô ấy bước nhanh ra ngoài Hiên Vũ các, cô ấy nhìn thấy Cao Quý đang đứng bên ngoài điện: “Cao công công!”

Cao Quý nhận ra cô ấy là cung nữ bên cạnh Cố Quý nhân, liền hỏi: “Quý nhân của ngươi đã trở về Tầm Tuyết điện rồi à?”

Buổi sáng hoàng thượng thức dậy luyện kiếm, khi trở về thì thấy Cố Quý nhân đã không còn ở trong điện nữa.

Cao Quý thầm nghĩ, cô ấy cứ như vậy rời đi à? Đây có phải là một cách để giành được sự sủng ái không? Hay đây là chiêu lạt mềm buộc chặt?

Đào Giáp trả lời: “Bẩm công công, đúng vậy, Quý nhân nô tì đã trở về điện thay quần áo, sau đó đi đến suối nước nóng ngâm mình rồi.”

Cao Quý cười ha ha: “Quý nhân chắc thích hồ nước đó lắm…”

Đào Giáp cảm nhận được trong giọng nói của ông ta có ý trêu chọc, nhưng không hiểu tại sao, cô ấy cười nói: “Cao công công nói đúng… Nhưng hôm nay Quý nhân phái nô tì tới đây là muốn hỏi xem ba ngày sau bệ hạ có thể đến ăn tối cùng Quý nhân không?”

Ba ngày sau…

Cao Quý trong đầu đếm từng ngày, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, ba ngày sau có lẽ không được rồi…

Ông ta đè nén những cảm xúc phức tạp trong lồng ngực, nhướng mày hỏi: “Ồ, sao ba ngày nữa Cố Quý nhân lại tổ chức tiệc vậy?”

Đào Giáp lại cười nói: “Công công có thể không biết, ba ngày nữa là sinh thần của Quý nhân. Quý nhân hy vọng có thể mượn ngày sinh thần của mình để uống rượu với bệ hạ dưới trăng trên đài phía sau Hiên Vũ các.”

Cao Quý nghe vậy liền cười, nhưng không nói gì.

Đào Giáp tiến lên một bước nhỏ, thấp giọng nói: “Gần đây Quý nhân không xoay sở ngân lượng được, đợi đến khi về cung sẽ bù cho Cao công công sau.”

Cao Quý cười nói: “Được rồi, lão nô hiểu ý của Quý nhân rồi. Ngươi cứ đi đi.”

Đào Giáp mỉm cười cáo lui.

Không lâu sau khi cô ấy rời đi, Xuân Nha – người hầu bên cạnh Cung Tiệp dư lại đến.

Xuân Nha cung kính đưa ra một hộp gấm bằng gỗ lê: “Tiệp dư mới thêu một chiếc khăn lụa muốn dâng lên hoàng thượng, làm phiền Cao công công chuyển giúp.”

Cao Quý liếc nhìn hộp gấm, nói: “Cung Tiệp dư có lòng rồi.”

Xuân Nha đưa một túi tiền có vẻ nặng: “Làm phiền Cao công công.”

Cao Quý cầm lấy túi tiền, mỉm cười nói: “Cung Tiệp dư khách sáo rồi.”

Sau khi Xuân Nha rời đi, Cao Quý ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.

Mặt trời treo trên đầu.

Ông ta xoay người đi đến khoảng sân dưới hiên, chỉnh trang y phục, sau đó đưa tay đẩy cửa điện ra, liền nhìn thấy hoàng đế đang ngồi trước bàn viết thư.

Cao Quý nói: “Hoàng thượng, đã đến giờ ăn trưa rồi.”

Tiêu Diễn ngẩng đầu, nhìn thấy hộp gấm trong tay ông ta.

“Trên tay ngươi là thứ gì thế?”

Cao Quý công công bước nhanh về phía trước: “Cung Tiệp dư đã đặc biệt thêu chiếc khăn lụa cho hoàng thượng.”

Hôm qua đã bị mất mặt nên hôm nay không thể không chuộc lỗi.

Cao Quý công công nhìn thấy Tiêu Diễn nhướng mày, ông ta liền mở nắp hộp ra, bên trong có một chiếc khăn tay bằng lụa trơn thêu những cành cẩm lai màu hồng, chỉ có một hai cây, trông rất trang nhã.

Cao Quý công công lấy tiền của người khác nên phải có trách nhiệm, mỉm cười nói: “Tay nghề thêu thùa của Tiệp dư trông có vẻ đã tiến bộ hơn rồi.”

Tiêu Diễn liếc ông ta: “Cất đi.”

Cao Quý công công lại đóng hộp gấm lại, ngập ngừng nói: “Bệ hạ, hay là đến Lạc Hà điện ngồi một lát?”

Tiêu Diễn trầm ngâm: “Bữa tối truyền Cung Tiệp dư đến Hiên Vũ các.”

“Vâng.” Cao Quý khựng lại, chậm rãi nói: “Nói đến bữa tối, nghe nói ba ngày sau là sinh thần của Cố Quý nhân, cô ấy đã phái cung nữ đến hỏi xem hoàng thượng có bằng lòng cùng cô ấy ngồi uống rượu ngắm trăng trong đài ngoài trời ở phía sau Hiên Vũ các không?”

Ba ngày sau… Sinh thần của Cố Nghi?

Tiêu Diễn buông bút mực xuống, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Cố Quý nhân còn nói gì nữa không?”

Cao Quý thấy vẻ mặt của hắn, thấp giọng đáp: “Cũng không nói gì khác…” Ông ta suy nghĩ một chút, lại nói: “Hôm nay sau khi Cố Quý nhân rời khỏi Hiên Vũ các thì đã đi tắm suối nước nóng.”

Tại sao người này luôn tắm suối nước nóng vào ban ngày?

Trong đầu Tiêu Diễn đột nhiên xuất hiện vài vết bớt màu đỏ trên chiếc cổ trắng như tuyết của cô, lập tức đổi ý: “Sai người đặt vài chiếc đèn trời trên đài ngoài trời phía sau đi.”

Nếu đã là sinh nhật thì thành toàn cho cô vậy.

“Trẫm sẽ không đi… Hầu hạ Quý nhân cho tốt là được…”

Quả nhiên không được.

Cao Quý công công gật đầu bảo vâng, vốn muốn cúi người lui ra khỏi các, nhưng lại nghiến răng, hạ quyết tâm khuyên: “Bệ hạ… Cố Quý nhân là người suy nghĩ tinh tế, tính tình trong sáng. Nếu bệ hạ từ chối đón sinh thần với cô ấy, vậy thì không phải sẽ làm tổn thương Quý nhân sao ạ? Hơn nữa, sinh thần mỗi năm chỉ có một lần, Quý nhân lại háo hức cầu xin, sao bệ hạ không uống với cô ấy một ly? Dù muộn một chút cũng không sao.” Trên mặt Cao Quý hiếm hoi hiện lên vẻ cầu xin: “Bệ hạ cũng có thể thư giãn…”

Nhìn thấy vẻ mặt của ông ta, Tiêu Diễn sửng sốt một lát, cuối cùng nói: “Chuyện này nói sau đi, để trẫm suy nghĩ.”

Cao Quý lui ra bên ngoài Hiên Vũ các với tâm trạng nặng nề.

*

Lại nói ở bên này, khi Xuân Nha đưa khăn tay lụa xong liền vội vàng quay trở lại Lạc Hà điện.

Cung Tiệp dư đang đợi cô ấy: “Đã gặp bệ hạ chưa?”

Xuân Nha quỳ xuống nói: “Bẩm Tiệp dư, cửa Hiên Vũ các đóng lại, không thấy bệ hạ, nô tì đã đưa hộp gấm cho Cao công công.”

Cung Tiệp dư lo lắng nói: “Thế Cố Quý nhân còn ở Hiên Vũ các không?”

Xuân Nha lắc đầu: “Mặc dù Cố Quý nhân đã ở lại qua đêm, nhưng nghe nói rằng cô ấy đã trở lại Tầm Tuyết điện từ sớm, cung nữ còn nói đã nhìn thấy cô ấy đến hồ nước nóng để chơi đùa rồi.”

Cung Tiệp dư cắn nhẹ đôi môi hồng hào: “Nhìn không ra cô ta lại là một con hồ ly tinh! Cứ thích giả vờ ngoan ngoãn”

Xuân Nha: “Hai ngày nay, trên dưới biệt cung Ô Sơn cung có rất nhiều người đổ xô đi tới nịnh nọt Cố Quý nhân, bọn họ luôn tụ tập ở Tầm Tuyết điện!”

Cung Tiệp dư cười khinh thường: “Đám người này có nịnh nọt cô ta đến mấy thì cô ta cũng không thể đưa bọn họ hồi kinh được! Đúng là tốn công vô ích!”

Xuân Nha gật đầu: “Đúng thế. Cố Quý nhân lúc này chẳng qua chỉ là thứ mới lạ. Khi sự yêu thích cái mới qua đi rồi, thì ai mà thèm nhớ đến cô ấy chứ. Chiếc khăn lụa mà Tiệp dư thêu lần này có kỹ năng siêu phàm, nhất định có thể gây ấn tượng.”

Cung Tiệp dư mỉm cười, hỏi: “Chân A Uyển đã đỡ hơn chưa?”

“Lúc nô tì đến lấy chiếc khăn lụa đã gặp A Uyển, chân cô ấy đã đỡ nhiều rồi ạ.”

Chân của Triệu Uyển quả thực đã đỡ hơn ngày hôm qua rất nhiều, nhờ lọ thuốc mà Tề Sấm để lại.

Triệu Uyển cầm chiếc bình sứ trắng còn hơn một nửa trong tay, bước ra ngoài.

Cấm quân dường như đóng quân ở phía sau biệt cung.

Triệu Uyển bước đi chậm rãi, trên tay cầm một hộp thức ăn, trong đó có chiếc bánh hoa quế thơm ngọt do chính tay cô ấy thức dậy làm sáng nay.

Đúng lúc này, ba quân sĩ tuần tra đi tới, dẫn đầu là Tề Sấm.

Triệu Uyển nói: “Tề Đô lĩnh.”

Tề Sấm nhìn thấy cô liền dừng lại, nói với thị vệ phía sau: “Các ngươi đi trước đi, ta sẽ đến ngay.”

Anh ta nhìn Triệu Uyển: “A Uyển cô nương có chuyện gì vậy?”

Triệu Uyển đưa lại bình sứ trắng trong tay cho anh ta: “Tạ thuốc trị thương của Tề Đô lĩnh.”

Tề Sấm không nhận: “Cô nương cứ giữ đi, chỉ là một lọ thuốc trị thương thôi mà.”

Triệu Uyển cũng không miễn cưỡng nữa, đôi môi đỏ mọng khẽ mím lại: “Đa tạ.” Cô ấy đưa hộp thức ăn trong tay về phía trước: “Có qua có lại, đây là đồ ăn nhẹ ta làm để bày tỏ lòng biết ơn. Hy vọng Tề Đô lĩnh không chê.”

Tề Sấm vốn không muốn nhận, nhưng khi nghe từ “chê” trong miệng cô lại có chút chói tai.

Anh ta nhìn cô ấy thật kỹ, thấy khuôn mặt cô ấy trắng bệch, đôi tay vươn ra đang run rẩy.

Tề Sấm nhận lấy hộp thức ăn, nói: “Đa tạ cô nương.”

Triệu Uyển mỉm cười, để lộ lúm đồng điếu trên má: “A Uyển cáo từ.”

Cố Nghi ở đằng xa dừng bước, nhìn Triệu Uyển và Tề Sấm ai đi đường nấy.

Nữ chính và nam thứ chia tay đầy lưu luyến.

Cốt truyện đang trực tuyến.

Cô vừa ra khỏi hồ suối nước nóng, vừa đi bộ không xa thì gặp phải cảnh tượng trước mặt.

Đương nhiên, cô không thể làm phiền nên chỉ có thể đứng yên.

Đám cung nữ đi theo phía sau cũng đột nhiên dừng lại.

Khi Triệu Uyển đã đi xa về hướng Lạc Hà điện, cô mới nhấc chân tiếp tục đi về phía trước.

Tề Sấm đi về phía Hiên Vũ các, đang đi thì gặp cô trên một con đường hẹp.

Nhìn thấy Cố Nghi, anh ta chắp tay: “Tham kiến Cố Quý nhân.”

Cố Nghi cười: “Tề Đô lĩnh không cần đa lễ.”

Tề Sấm đứng yên, chờ cô đi ngang qua rồi mới đi tiếp.

Cố Nghi quay người lại, liếc nhìn bóng lưng của anh ta. Lưng rộng eo nhỏ, bước đi mạnh mẽ.

Tề Sấm, anh phải cố gắng lên! Tình tiết Tu La tràng sau này hoàn toàn phụ thuộc vào anh đó!

Tuy nhiên, thành thật mà nói thì tình cảm của Tề Sấm dành cho Triệu Uyển trong sách hơi ngoài ý muốn, khó giải thích được, nhưng dù sao đó cũng là hào quang của nữ chính mà.

Dựa vào mối quan hệ tay ba này, Triệu Uyển trong sách lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan mấy chục chương liền! Điều này càng thúc đẩy thêm tuyến tình cảm chính giữa nam và nữ chính.

Cố lên Tề Sấm!