Triệu Uyển nghe thấy giọng nói thì run rẩy, lập tức quay đầu lại, chỉ thấy một bóng người từ trong rừng bước ra, mặc áo giáp bạc, dáng người cao ráo.
Chiếc đèn lồng trong cung mà cô ấy đặt bên hồ không thể chiếu sáng khuôn mặt của người đang đến, chỉ cảm thấy khuôn mặt của người đó một mảng tối tăm nhưng đôi mắt của lại đang nhìn thẳng vào cô ấy.
Triệu Uyển lập tức thụp người xuống.
A Thù…
Tề Sấm cau mày nhìn khuôn mặt người đang ở trong hồ suối nước nóng, khuôn mặt bị hơi nước trắng xóa che phủ.
Nhưng A Thù không nên ở đây…
Anh ta không thể không tiến thêm một bước nữa.
Triệu Uyển vội vàng nói: “Quân sĩ xin dừng bước. Ta là A Uyển, là cung nữ hầu hạ bên cạnh Cung Tiệp dư, ta không phải là kẻ xấu!”
Tề Sấm hồi thần lại, vội vàng dời mắt nhìn đi chỗ khác, chắp tay nói: “Thì ra là người của Cung Tiệp dư. Cô nương chớ chê trách, ban nãy tại hạ đã xúc phạm cô! Mong cô nương bỏ qua cho. Tề mỗ cáo từ!” Anh ta đi được hai bước, quay lưng lại nói: “Chỉ là màn đêm sương mù dày đặc, cô nương không nên nán lại đây một mình.”
Triệu Uyển hai má nóng bừng: “Ta sẽ lập tức rời đi! Không phiền quân sĩ lo lắng!”
Tề Sấm nghe xong lập tức rời đi, sải bước hướng về Hiên Vũ các.
Khi bóng dáng của Tề Sấm chìm vào màn đêm và không còn nhìn thấy nữa, Triệu Uyển không dám chậm trễ liền đứng dậy khỏi mặt nước, vội vàng thay váy áo.
Tề Sấm nhân ban đêm đi đến gặp hoàng đế.
Cấm quân đóng quân ở phía sau biệt cung, tối nay anh ta không trực, nhưng Tiêu Diễn lại muốn gặp anh ta.
Tề Sấm đi tới Hiên Vũ các đã nhìn thấy Tiêu Diễn mặc áo giáp vàng, tay cầm trường kiếm đang đợi anh ta.
Bộ giáp vàng trên vai Tiêu Diễn đã nhuộm đầy hơi sương, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo: “Tề Sấm.”
Tề Sấm quỳ một chân xuống: “Vi thần tham kiến hoàng thượng.”
Tiêu Diễn cầm trường kiếm trong tay vỗ lên vai anh ta: “Nào, đọ kiếm với trẫm.”
Tề Sấm đứng dậy, rút kiếm ra: “Vi thần tuân lệnh.”
Kiếm đã ra khỏi vỏ, ánh sáng trên thân kiếm lóe sáng. Tiếng gió và tiếng kiếm vung vù vù, nhưng không có tiếng người.
Tiêu Diễn cuối cùng chỉ kiếm vào giữa ấn đường của Tề Sấm, mũi kiếm dừng lại ở trước trán anh ta mấy centimet.
Tề Sấm tra kiếm vào vỏ: “Vi thần thua rồi.”
Tiêu Diễn thu lại kiếm nói: “Tề Thống lĩnh đã nhường rồi.”
Tề Sấm quỳ xuống: “Xin bệ hạ trách phạt.”
Tiêu Diễn cởi bỏ vải trắng trắng quấn trong tay: “Trẫm không phạt ngươi. Trẫm gọi ngươi tới đây là muốn so tài với ngươi thôi. Đứng lên đi.”
Tề Sấm im lặng đứng dậy, thấy Tiêu Diễn quay người đi.
Hiên Vũ các trước mặt đã nhiều năm như vậy nhưng vẫn không hề thay đổi, mái hiên hếch lên trên, những chiếc đèn lồng trắng đung đưa dưới mái ngói tráng men màu vàng.
Tiêu Diễn biến mất trong màn đêm, bóng lưng cô đơn, giống hệt như hình bóng trong trí nhớ của anh ta.
A Hoành.
Sáng sớm hôm sau, Cố Nghi tỉnh dậy, vươn vai duỗi người, cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Đào Giáp thấy tâm trạng cô không tệ bèn đề nghị: “Quý nhân dù sao cũng đã tới Ô Sơn rồi, hôm nay người có muốn đi thưởng ngoạn phong cảnh không ạ?”
Cố Nghi lắc đầu: “Mang bộ quần áo hôm qua ta gói theo ra đây! Ta muốn đi suối nước nóng!”
Đào Giáp mang gói đồ tới, chu đáo nói: “Vậy nô tì sẽ chuẩn bị cho Quý nhân một ít hoa quả, Quý nhân ngâm nước chán thì có thể dùng một ít.”
Cố Nghi hưng phấn thay quần áo, gật đầu nói: “Ý hay, bảo phòng bếp đem thêm mấy cái bánh rán đến đi!”
Nếu đã xuất cung rồi, không chơi cho đã thì thật có lỗi với bản thân!
Cô cởi chiếc váy ra rồi mặc một chiếc áo yếm đã được cải tiến và chiếc quần vải mỏng vào.
Đồ bơi hai mảnh.
Suy cho cùng đang là giữa ban ngày, cô trần trụi bơi lội trước mặt cả đống cung nhân như vậy cũng không hay.
Hồ suối nước nóng ở phía sau điện đang tỏa ra những làn khói trắng, lớn hơn cô tưởng tượng.
Tuy không phải là hồ bơi có đường bơi dài năm mươi mét nhưng cũng được coi là một hồ bơi hình tròn có đường kính mười mét.
Cố Nghi búi tóc thành một búi trên đỉnh đầu, cô cẩn thận cởi áo khoác và váy rồi nhảy xuống hồ.
Ấm áp, thoải mái, sảng khoái!
Cố Nghi bơi một hồi, sau đó nằm sấp trên mép hồ ăn nho.
Cô ngước nhìn Đào Giáp đang đứng bên cạnh: “Hay là ngươi cũng xuống ngâm mình một lúc đi?”
Đào Giáp lắc đầu như trống bỏi: “Nô tì sợ nước! Quý nhân tha cho nô tì đi ạ!”
Cố Nghi lại vùi đầu xuống hồ.
Cô phải tranh thủ tận hưởng hồ suối nước nóng trước khi hoàng đế và Triệu Uyển chấm mút này kia. Đợi sau khi bọn họ chấm mút xong thì cô lại tới!
Giờ Tỵ ba khắc, Cao Quý công công cầm tấu chương được gửi đến bằng đường ngựa bất kể ngày đêm, bước vào Hiên Vũ các.
Hoàng đế vẫn đang viết.
“Hoàng thượng hãy nghỉ ngơi đi ạ, khó khăn lắm mới đến được Ô Sơn, sao hoàng thượng không ra ngoài đi dạo? Phong cảnh trên núi vào mùa thu rất đẹp!” Cao công công khay gỗ được mang từ cung đến trên giá sách, lại nói: “Nếu hoàng thượng không muốn ra ngoài, chi bằng gọi người đến chơi cờ cho đỡ buồn chán?”
Tiêu Diễn đặt bút mực xuống, hỏi: “Cố Quý nhân hiện tại đang ở đâu?”
Cao Quý vui mừng, trả lời: “Sáng sớm nay Cố Quý nhân đã đến suối nước nóng sau điện, ngâm mình trong đó hơn một canh giờ rồi, dường như thật sự rất thích!”
Tiêu Diễn cau mày: “Sáng sớm tắm suối nước nóng?”
Cao Quý gật đầu, cũng cảm thấy hơi kỳ quái, suy đoán nói: “Có lẽ tối hôm qua mệt quá nên sáng nay mới đi đó ạ.”
Tiêu Diễn nói “Ồ” một tiếng, giọng thái giám từ ngoài điện truyền đến: “Cung Tiệp dư cầu kiến.”
Tiêu Diễn ngước mắt lên, nhìn thấy Cung Tiệp dư dẫn theo cung nữ cầm theo hộp thức ăn đang đứng ngoài điện.
Có người rất siêng năng, trong khi người khác lại cực kỳ lười biếng.
Tiêu Diễn: “Truyền.”
Cung Tiệp dư mỉm cười đi vào trong các, cúi người nói: “Tham kiến bệ hạ. Thần thiếp đặc biệt làm một ít đồ ăn nhẹ dâng lên bệ hạ.”
Triệu Uyển ở phía sau cô ta cũng cúi đầu hành lễ.
Tiêu Diễn cảm thấy cung nữ này nhìn quen quen, nhưng lại không nhớ ra đã từng gặp ở đâu.
Nhưng Cao công công ở bên cạnh lại có trí nhớ rất tốt, vừa nhìn liền nhận ra Triệu Uyển là cung nữ ở vườn đào hôm nọ!
Cung Tiệp dư, ý định của người say không phải là uống rượu.
Ông ta bước tới nhận lấy hộp thức ăn từ tay cung nữ, không khỏi nhìn cô ấy thêm lần nữa.
Cung Tiệp dư cầm chiếc khăn lụa, nhẹ nhàng nói: “Thần thiếp lần đầu tiên tới Ô Sơn, cũng chưa nhìn thấy phong cảnh trên núi bao giờ, mong bệ hạ nể mặt cùng thần thiếp đi thưởng ngoạn phong cảnh.”
Tiêu Diễn nhìn thấy thời tiết bên ngoài cũng vừa đẹp, liền gật đầu nói: “Cao Quý, gọi người chuẩn bị kiệu. Đợi lát nữa Tiệp dư đi dạo mệt rồi thì có thể ngồi một lát.”
Cung Tiệp dư trên mặt lộ ra nụ cười, nhưng còn chưa kịp nói tạ ơn liền nghe Tiêu Diễn nói thêm: “Gọi thêm Cố Quý nhân nữa.”
Lúc Cao Quý công công sai cung nhân đi đến cung Tầm Tuyết điện để gọi Cố Quý nhân thì Cố Nghi đang chơi cờ năm quân với Đào Giáp.
Đào Giáp đã thắng cô hai ván.
Cố Nghi: “Ngươi có chắc đây là lần đầu tiên chơi cờ này không đó?” Cảm thấy bản thân yếu quá! Chả giống Mary Sue chút nào! Tức ghê!
Đào Giáp cười hi hi nói: “Nô tì thật sự là lần đầu tiên chơi cờ năm quân gì đấy, cũng không biết tại sao lại có thể thắng Quý nhân! Lần sau nô tì không dám nữa!”
Cố Nghi phất tay: “Ngươi không cần nhường ta, chúng ta chơi tiếp ván nữa!” Cô vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy cách Đào Giáp cầm quân cờ trông vô cùng thành thạo, liền hỏi: “Trước đây có phải ngươi đã từng chơi cờ rồi không?”
Đào Giáp sửng sốt nói: “Trước đây khi đi theo chủ tử khác, nô tì đã từng nhìn thấy chủ tử chơi cờ.”
Cố Nghi nói “Ồ” một tiếng. Được thôi, ngươi là thiên tài!
Đúng lúc này, cung nhân của Hiên Vũ các tiến vào điện, hành lễ nói: “Vấn an Quý nhân. Hoàng thượng mời Quý nhân và Tiệp dư đi thưởng ngoạn phong cảnh trên núi.”
Cố Nghi gật đầu, đứng dậy muốn đi.
Đào Giáp lập tức đặt quân cờ xuống, tìm cho cô một đôi giày da thích hợp để đi dạo trên đường.
Cố Nghi thay giày xong liền nói: “Mời công công dẫn đường.”
Đi tới bên ngoài Hiên Vũ các, Tiêu Diễn và Cung Tiệp dư cũng đã tới.
Tiêu Diễn mặc đồ đen, chỉ có cổ áo thêu hình rồng.
Cung Tiệp dư mặc một chiếc váy màu vàng sẫm, tóc búi cao, vừa nhìn liền biết đã đặc biệt trang điểm kỹ lưỡng.
Cố Nghi khuỵu gối nói: “Tham kiến hoàng thượng. Tham kiến Tiệp dư.”
Tiêu Diễn liếc nhìn cô, thấy cô đi giày da, trên người mặc áo choàng màu chàm. Có lẽ vừa mới tắm suối nước nóng xong nên hai má hồng hào, đôi mắt hình quả hạnh trong veo như nước, ẩn chứa ý cười.
Tiêu Diễn dời tầm mắt đi: “Đi thôi.”
Đoàn người lần lượt leo lên theo con đường đá trong núi.
Dẫn đầu là ba thị vệ cầm kiếm.
Cố Nghi nghển cổ lên nhìn kỹ hơn người thị vệ dẫn đầu, nước da màu đồng, trên đầu đội mũ sắt, vẻ ngoài trang nghiêm.
Cô đoán người này chính là Thống lĩnh của Cấm quân, Tề Sấm.
Nam thứ cuối cùng cũng xuất hiện rồi!
Cố Nghi lại liếc nhìn phía sau Cung Tiệp dư, cung nữ váy áo thướt tha đi theo cô ta từng bước không ai khác chính là Triệu Uyển.
Tiêu Diễn thì đang đi phía sau thị vệ.
Ôi cảnh tượng Tu La tràng đẹp đẽ [1] này.
Cố Nghi đưa mắt nhìn cây xanh tươi tốt trên núi, lắng nghe tiếng côn trùng và tiếng chim hót.
Leo núi được một lúc, Cung Tiệp dư không thể nhịn được nữa.
Vốn Cố Nghi chỉ cách Cung Tiệp dư nửa bước, lại nhìn thấy Cung Tiệp dư đột nhiên tăng tốc đuổi theo hoàng đế phía trước.
Triệu Uyển đi ngang qua cô, nói lí nhí: “Tham kiến Quý nhân.”
Cố Nghi mỉm cười gật đầu.
Đúng lúc này, Cung Tiệp dư ở phía trước hét lên “A” một tiếng, cả người lập tức lắc lư, sau đó liền ngã xuống đường núi.
Đường núi ở đây rất nguy hiểm, bên dưới có hàng trăm bậc thang dài không thấy điểm cuối.
Triệu Uyển tay chân nhanh nhẹn đón được Cung Tiệp dư, hai người lật mình rồi ngã xuống ven đường núi, không lăn xuống bên dưới.
Cốt truyện thực sự trực tuyến!
Cố Nghi nhìn thì thấy Triệu Uyển dùng cơ thể mình để bảo vệ Cung Tiệp dư, vì thế Cung Tiệp dư mới không rơi xuống bùn.
Hàng người dừng bước vì sự thay đổi đột ngột này.
Cung Tiệp dư vội vàng nói: “Bệ hạ thứ tội, thần thiếp thất lễ. Vì đường núi trơn trượt nên thần thiếp bất cẩn.” Cô ta nắm lấy cánh tay cung nhân đưa ra rồi đứng lên, góc váy phía sau của cô ta đã lấm lem bùn.
Tiêu Diễn không vui nói: “Nếu đã như vậy thì nàng ngồi kiệu xuống núi trước đi.”
Sắc mặt Cung Tiệp dư tái nhợt, năm ngón tay trong ống tay áo nắm chặt lại, chỉ có thể cúi người nói: “Thần thiếp cáo lui.”
Cô ta nói xong liền nhìn thấy Triệu Uyển ngã xuống đất không hề nhúc nhích.
Triệu Uyển ôm cổ chân, nghiến chặt răng, sắc mặt tái nhợt.
Cố Nghi ngay lập tức đến gặp Tiêu Diễn.
Trong sách, Tiêu Diễn nhìn thấy Triệu Uyển bị thương vì Cung Tiệp dư, nghĩ cô ấy hy sinh thân mình để cứu chủ, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút yêu mến.
Hắn cúi người kiểm tra vết thương của cô ấy, sau đó hai người trao đổi ánh mắt. Đúng lúc này, Tề Sấm nhảy ra nói “Thần cõng cô nương xuống núi”.
Tiêu Diễn nghe vậy liền đưa mắt nhìn Tề Sấm, ánh mắt hai người chạm nhau, trong mắt dường như có tia lửa mãnh liệt!
A, cảnh tượng Tu La tràng ngọt ngào chết tiệt này!
Lúc này, ánh mắt Tiêu Diễn chạm phải ánh mắt Cố Nghi.
Tiêu Diễn cau mày, vẻ mặt của cô rất kỳ quái, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hắn và Tề Sấm.
Cố Nghi mong đợi nhìn Tiêu Diễn, chờ hắn nói lời thoại.
Nhưng chờ hồi lâu, Tiêu Diễn cuối cùng cũng nói: “Cố Nghi, lại đây.”
[1] Tu la tràng đề cập đến những cảnh trong đó mối quan hệ giữa các cá nhân rất phức tạp và những người có mặt có nhiều mối liên hệ hoặc danh tính không bình đẳng. Được sử dụng phổ biến để mô tả các mối quan hệ yêu đương, cũng thường được sử dụng trong các mối quan hệ ở nơi làm việc.