Nam Chính Hắn Luôn Tuyệt Tình Như Vậy

Chương 18




Sau giờ Ngọ, Cung Quý nhân của Trích Phương điện và Vương Quý nhân của Tú Di điện đều nhận được thánh chỉ thăng làm Cung Tiệp dư và Vương Tiệp dư.

Tất nhiên có người vui, có người buồn.

Cung Tiệp dư thưởng lớn cho cung nữ của Trích Phương điện, đặc biệt gọi Triệu Uyển đến: “A Uyển có công lớn, ta sẽ ghi nhớ trong lòng.”

Triệu Uyển cúi người: “Tạ Tiệp dư.”

Cung Tiệp dư thưởng cho cô ấy một cây trâm màu trắng: “Ngươi thông minh lanh lợi, chỉ trong một ngày đã có thể nhảy hoàn hảo điệu múa Phi Thiên. Tương lai sau này cũng khó nói đấy.”

Triệu Uyển đưa tay nhận lấy cây trâm màu trắng, nói: “Tiệp dư quá khen.”

Mọi người trên đời này đều muốn một thứ gì đó, điều mà Cung Tiệp dư nhìn thấy trong mắt Triệu Uyển là cô ấy cũng có thứ mình muốn.

Đôi môi đỏ mọng của Cung Tiệp dư hơi cong lên: “Sau này bệ hạ đến thăm Trích Phương điện thì A Uyển sẽ đến bên cạnh hầu hạ.”

Triệu Uyển tim đập thình thịch, cúi đầu nói “Vâng.”

Sau khi Triệu Uyển rời đi, Xuân Nha khó hiểu hỏi: “Tại sao Tiệp dư lại nâng đỡ cô ấy vậy ạ?”

Cung Tiệp dư: “Cô ấy có năng lực và tham vọng, sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ có được thứ mà cô ấy muốn. Ta chỉ thuận nước đẩy thuyền mà thôi.”

Xuân Nha cau mày: “Tiệp dư không sợ bệ hạ sẽ thực sự để mắt đến cô ấy sao ạ?”

Cung Tiệp dư cười nhẹ: “Bệ hạ chưa từng để mắt đến ai, thứ mà bệ hạ thật sự để ý chính là bối cảnh gia đình đằng sau cung phi. Ta là thế, Vương Tú cũng thế. Thục phi nương nương số khổ, lại mang họ Tề.”

Tú Di điện tất nhiên ai nấy cũng vô cùng vui vẻ.

Hoàng Li phân phát lá vàng cho đám cung nữ, sau đó quay lại tìm Vương Tiệp dư: “Tiệp dư đại hỷ!”

Vương Tiệp dư “Ừm” một tiếng: “Tiếc là Cung Nguyệt Cầm cũng đạt được ý nguyện, nhưng… thôi bỏ đi… tương lai còn dài, cứ chờ xem.”

Hoàng Li gật đầu: “Mặc dù đêm qua bệ hạ ở lại Hà Lạc điện, nhưng Cố Quý nhân lại không nhận được gì!”

Vương Tiệp dư cười khinh thường: “Chỉ là món đồ chơi mà thôi, tước vị có thể cao đến đâu chứ? Quý nhân đã là cao lắm rồi.”

Hoàng Li mỉm cười, thấp giọng nói: “Nô tì vừa đi ngang qua Lạc Anh điện, nhìn thấy cung nữ của Đức phi nương nương đang quỳ ở trước sân.”

Vương Tiệp dư đầu tiên thở dài, sau đó lại mỉm cười: “Đức phi nương nương muốn làm Quý phi nhưng lại không được. Liễu gia tiền triều cứ một hai bắt bệ hạ phải lập Liễu thị làm hoàng hậu, buồn cười chết mất.”

Hoàng Li thì thầm vào tai cô ta: “Vị trí hoàng hậu sau này nhất định sẽ thuộc về nương nương.”

Vương Tiệp dư cười lớn: “Miệng ngươi dẻo thật đấy. Ta sẽ thưởng cho câu nói đùa này của ngươi.” Nói xong, cô ta lấy một chiếc trâm bằng vàng từ trong hộp đựng báu vật ra rồi đưa cho Hoàng Li.

Hoàng Li cúi người: “Tạ nương nương.”

Cố Nghi cũng không có gì ngạc nhiên, dù sao đây đều là cốt truyện cả.

Đào Giáp rất thất vọng, nhưng lại khuyên Cố Nghi: “Quý nhân không cần vội, đến yến tiệc Trung thu năm sau nhất định người sẽ được thăng làm Tiệp dư. Huống chi Quý nhân được sủng ái nhất lục cung, những người khác không thể so sánh được.”

Cố Nghi nhấp một ngụm trà: “Ta biết rồi.”

Suy cho cùng trong hậu cung của Tiêu Diễn, việc thăng cấp tước vị chủ yếu dựa vào cha chứ không phải nhờ vào sự sủng ái.

Cung danh của Cố Trường Thông không rõ, việc cô có thể thăng từ Mỹ nhân thành Quý nhân thực sự đã là… may mắn.

Vì Vương Tiệp dư và Cung Tiệp dư đều là Tiệp dư, vậy thì xem ra việc đề bạt cho quan lại tiền triều coi như đã được quyết định xong.

*

Cuối tháng tám, danh sách đề bạt được công bố rộng rãi, không có người nào trên tứ phẩm, dưới tứ phẩm có Lục bộ viên ngoại lang được thêm vào, tổng cộng có mười hai người. Tòng ngũ phẩm bao gồm Lại bộ và Hộ bộ có sáu người, quần thần ai nấy đều xôn xao.

Tả Thừa tướng Tề Nhược Đường dẫn đầu chư thần khuyên ngăn, thuyết phục hoàng đế lập lại danh sách.

“Trong số mười hai người này, có sáu người không xuất thân từ hàn lâm, e rằng không được mọi người tín phục. Hơn nữa quan viên thi sát hạch, thuế đất sắp được cải cách, Lại bộ và Hộ bộ không thể để xảy ra sai sót nào được. Xin bệ hạ hãy suy nghĩ lại!”

Tiêu Diễn: “Tề khanh nói đúng, quan viên thi sát hạch, tính đất thu tiền là việc quan trọng. Đây chính là lý do đề bạt quan chức. Hy vọng quan viên của Lại bộ và Hộ bộ sẽ thực hiện tốt nhiệm vụ của mình, năm tới có thể nhìn thấy kết quả rõ ràng.”

 

Mấy ngày sau, ngày nào Tề Nhược Đường cũng dẫn đầu quần thần khuyên ngăn.

Hoàng đế liền mượn cớ nắng nóng, muốn đi đến biệt cung ở Ô Sơn để tránh nóng.

Tháng chín, thời tiết đã mát mẻ hơn một chút nhưng hoàng đế cứ muốn đến Ô Sơn tránh nóng.

Mọi người đều hiểu rằng đây là cách lùi để tiến, bệ hạ không muốn dây dưa với Tề Tướng nữa.

Cung Tiệp dư của Trích Phương điện và Cố Quý nhân của Hà Lạc điện được chọn làm người đi cùng hoàng đế đến biệt cung ở Ô Sơn.

Cố Nghi bối rối, Cung Tiệp dư đi cùng là một phần của cốt truyện, bởi vì Cung Chính Hải có công trong việc tuyển chọn quan lại.

Còn cô thì sao? Là tại sao thế?

Nhưng rất nhanh cô đã biết được, vì Tiêu Diễn đã nói với cô.

“Cố Trường Thông – Tri châu của Phủ Châu lần này tự trình lên chính sách tính đất thu tiền ở Phủ Châu, làm gương cho nha môn của một số châu cải cách chính sách.”

Cố Nghi kinh ngạc, chuyện này có ghi trong sách đâu.

Cha Cố có chí tiến thủ như vậy ư?

Đây là muốn thử biến chiếc xe đạp thành xe máy à?

Tiêu Diễn nhìn Cố Nghi vẻ mặt đầy kinh ngạc, đương nhiên hoàn toàn không biết chuyện này.

Cố Trường Thông đã nhờ vào mối quan hệ với Thẩm Húc ở Lại bộ, biết được sự thay đổi quan viên lần này và chính sách cải cách thuế thu tiền trước.

Kỳ thi sát hạch ba năm sắp đến, ông muốn lập công nên đã viết thư thỉnh cầu.

Xem ra Cố Trường Thông muốn vào Kinh nhậm chức.

Mãi cho đến khi Cố Nghi ngồi lên chiếc xe ngựa lắc lư, cô vẫn chưa thể tỉnh táo lại.

Nhưng mà người đi cùng thì cũng được thôi, đi đến Ô Sơn tránh nóng có cốt truyện quan trọng, cô có thể duy trì cốt truyện trực tuyến!

Xe ngựa của hoàng đế rộng hơn xe ngựa của Quý nhân rất nhiều, nhưng dọc đường thỉnh thoảng vẫn gập ghềnh.

Cố Nghi lắc lư ước chừng khoảng ba canh giờ, sắc mặt tái nhợt, có hơi buồn nôn.

“Bệ hạ, thần thiếp vẫn nên quay lại xe ngựa của mình thôi.”

Tiêu Diễn nhìn sắc mặt của cô, liền đưa cho cô một quả ô mai chua đựng trong bình sứ.

Cố Nghi ngậm quả ô mai chua vào miệng, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu!

Tiêu Diễn: “Dừng xe.”

Người đánh xe hô lên một tiếng, cỗ xe ngựa dừng lại, hàng dài người lập tức cũng dừng lại theo.

Tiêu Diễn: “Ra ngoài xe đi dạo một lát đi.”

Đã có cung nhân vén rèm xe lên từ lâu.

Cố Nghi nắm tay cung nhân bước xuống xe, cảm giác tức ngực đã đỡ hơn.

Một mỹ nhân váy xanh từ phía sau đội ngũ bước tới, chính là Cung Tiệp dư, người đỡ cô ta là Triệu Uyển.

Quả nhiên nữ chính cũng ở đây!

Khi bọn họ đến gần hơn, Cố Nghi chắp tay nói: “Tham kiến Tiệp dư.”

Cung Tiệp dư thấy sắc mặt Cố Nghi tái nhợt: “Vất vả cho muội rồi.” Sau đó quay về phía cỗ xe đang dừng lại nói: “Tham kiến bệ hạ.”

“Lần sau nếu muội ngồi xe ngựa một mình thì có thể uống một ít thuốc an thần trước, như vậy khi ngồi xe sẽ không thấy choáng váng nữa.”

Cố Nghi gật đầu: “Ý hay.”

Cung Tiệp dư lại nói thêm: “Muội đã khó chịu thế này, hay là quay lại xe ngủ một giấc đi.”

Cố Nghi thật sự muốn rời đi, cô quay đầu lại hỏi: “Bệ hạ, thần thiếp có thể trở lại xe của mình không?”

Tiêu Diễn nghe thấy giọng điệu đáng thương của cô, cách rèm xe nói: “Nàng đi đi.”

Cố Nghi như được ân xá. Lúc nãy ngồi cùng xe với Tiêu Diễn, thấy hắn ngồi ngay ngắn, cô cũng phải chú ý đến hành vi của mình, chắc chắn không thoải mái bằng ngồi xe một mình.

“Tạ bệ hạ. Thần thiếp cáo lui.”

Cung Tiệp dư trong lòng cảm thấy vui vẻ: “Bệ hạ, vậy thần thiếp có thể ngồi cùng bệ hạ để đỡ buồn chán được không?”

Sau một lúc im lặng, mới nghe thấy hoàng đế nói: “Lên đây đi.”

Cung Tiệp dư nắm tay Triệu Uyển và lên xe.

Rèm xe mở ra, Triệu Uyển thoáng nhìn thấy Tiêu Diễn trong xe mặc quần áo màu xanh, mũ cao dựng thẳng, khuôn mặt bình tĩnh, đôi mắt nhìn xa xăm.

Mắt cô ấy vô tình chạm phải mắt hắn.

Triệu Uyển hai má nóng bừng, lập tức dời ánh mắt đi.

Rèm xe lại từ từ buông xuống.

Tiêu Diễn nói: “Di chuyển tiếp đi.”

Cố Nghi vừa bước vào xe ngựa liền ngã người xuống chiếc ghế dài mềm mại.

Đào Giáp cầm trong tay một hũ ô mai chua: “Quý nhân, hơn một canh giờ nữa chúng ta sẽ đến Ô Sơn. Quý nhân hãy ráng nhịn! Quý nhân có muốn ăn một quả ô mai chua không?”

Cố Nghi xua tay. Cô đã ăn không dưới mười quả ô mai chua rồi, miệng giờ vừa chua vừa chát.

“Ta chợp mắt một lát là được rồi.”

Cố Nghi lấy ra một chiếc khăn lụa che mắt lại, lắc lư một hồi rồi mơ màng ngủ thiếp đi.

Đào Giáp cẩn thận vén rèm xe nhìn ra bên ngoài, đội ngũ đi đầu là cấm quân trong cung.

Người đứng đầu đội mũ sắt gắn lông vũ màu trắng, là thống lĩnh của cấm quân, Tề Sấm.

Đào Giáp lại nhẹ nhàng hạ rèm xe xuống.

Biệt cung Ô Sơn có bốn cung điện, đứng đầu và đồ sộ nhất là Hiên Vũ các, nơi hoàng đế ở và tiếp khách.

Sau đó là ba điện Lạc Hà điện, Phi Hồng điện và Tầm Tuyết điện.

Phía sau ba điện có một hồ nước trong vắt dẫn vào suối nước nóng trên núi, quanh năm luôn ấm áp.

Cung Tiệp dư ở Lạc Hà điện lớn hơn một chút, Cố Quý nhân thì ởTầm Tuyết điện.

Cố Nghi bị Đào Giáp đánh thức, phát hiện xe ngựa đã dừng lại.

Cuối cùng cũng đến!

Ngoài xe tối đen như mực, bóng núi mờ ảo, gió đêm thổi qua càng tăng thêm vẻ hoang vắng.

Cố Nghi khoác áo choàng bằng gấm xuống xe, bốn cung nữ cầm đèn lồng dẫn cô đi vào Tầm Tuyết điện.

Bên trong điện đã được dọn dẹp như mới, có kích thước tương đương với Hà Lạc điện, gồm tẩm điện, thư phòng và phòng khách.

Cô cảm thấy chóng mặt, xương cốt trên người rã rời. “Chuẩn bị nước tắm.”

Đào Giáp đảo mắt, đề nghị: “Quý nhân, phía sau điện này có một hồ suối nước nóng. Chẳng phải tắm ở đó sẽ tốt hơn sao ạ?”

“Thôi.” Cố Nghi kiên quyết từ chối.

Đó là một địa điểm quan trọng của cốt truyện, cô không thể tham gia vào cuộc vui được. Lỡ như khiến cốt truyện đi lệch thì phải làm sao?!

Nếu muốn ngâm mình trong suối nước nóng thì sáng mai đến đó là được.

Cố Nghi: “Đi chuẩn bị nước nóng đi, ta mệt quá rồi.”

Cố Nghi tắm xong, quấn mình trong chăn lụa thơm ngát rồi ngủ thiếp đi.

Lạc Hà điện vẫn thắp sáng đèn.

Cung Tiệp dư lần đầu tiên được tháp tùng hoàng đế, lại còn ngồi cùng xe ngựa với hoàng đế. Cô ta rất mong chờ hoàng đế có thể đến Lạc Hà điện, vì thế không muốn đi ngủ sớm.

Trống báo canh hai vang lên.

Triệu Uyển khuyên: “Tiệp dư ngồi xe vất vả, vẫn nên nghỉ ngơi sớm đi ạ.”

Cung Tiệp dư thở dài, gật đầu: “Hầu hạ ta tắm rửa.”

Lúc Cung Tiệp dư bước lên giường thì đã gần đến canh ba.

Triệu Uyển xách thùng nước ra ngoài Lạc Hà điện, đi đến cái giếng phía sau điện.

Trên núi vốn đã mát mẻ, nhưng sau khi màn đêm buông xuống, gió trên núi thổi phần phật khiến tay chân cô ấy lạnh buốt, cô ấy quấn chặt người trong chiếc áo khoác cộc tay bằng vải bông.

Đi đường cả ngày, bàn chân của cô ấy đã cứng hết lại, chỉ có thể bước đi chậm chạp.

Nước trong giếng lạnh thấu xương.

Triệu Uyển vừa chạm vào liền rút tay lại.

Có lẽ nếu để một thời gian thì sẽ không lạnh như vậy nữa.

Cô ấy xách thùng nước vào phòng tạp dịch, lại thấy một làn sương trắng bay lên trong khu rừng phía sau điện, mù mịt như khói.

Có phải là suối nước nóng trên núi không?

Triệu Uyển tò mò đi về phía làn khói trắng, càng bước tới thì độ nóng càng cao.

Cơ thể cô ấy dần trở nên ấm áp hơn.

Một cái hồ khổng lồ xuất hiện trước mặt cô ấy, khói trắng bốc lên, Triệu Uyển nghiêng người chạm vào mặt nước trong hồ.

Thật sự rất ấm áp.

Lúc này màn đêm đã buông xuống, xung quanh không có ai, ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng cú kêu trong núi.

Triệu Uyển lặng lẽ cởi y phục, bước vào bể suối nước nóng.

Nước suối ấm áp lập tức sưởi ấm cơ thể, Triệu Uyển không khỏi thở dài, trong màn đêm âm u có thể nghe thấy rõ ràng.

“Ai đó?” Một giọng nam đột nhiên vang lên.