Nam Chính Hắn Luôn Tuyệt Tình Như Vậy

Chương 16




Thiệp mừng Trung thu của phi tần trong hậu cung đều được gửi ra khỏi cung. Đối với những người đang giữ chức vụ ở kinh thành thì thiệp mừng sẽ do nữ quan phụ trách văn thư của Ti ký ti gửi đến từng phủ. Những người đang làm việc bên ngoài kinh thành thì thiệp mừng sẽ dùng ngựa vận chuyển chuyển đến các trạm dịch.

Khi phủ Tri Châu ở Phủ Châu nhận được thư thì đã là Trung thu.

Cố Trường Thông tan làm, vui vẻ trở về Cố phủ, liên tục gọi Cố phu nhân: “Phu nhân, mau tới đây. Lẹ lên, đại cô nương gửi thư về nhà rồi đây này!”

Cố phu nhân đi ra, vẻ mặt đầy vui mừng: “Thật không?! Nhưng lão gia không nên gọi là đại cô nương nữa, phải gọi là Quý nhân!”

Cố Trường Thông vỗ vào chiếc mũ gạc đen trên đầu: “Xem tôi này, quên trước quên sau. Là Cố Quý nhân của Hà Lạc điện gửi thư đến!”

Cố phu nhân cầm lấy tấm thiệp rồi nhìn vào, chỉ vỏn vẹn một dòng chữ ngắn ngủn, bà đọc kỹ một lúc lâu mới nói: “Người đâu, dán tấm thiệp này vào tủ góc vuông cạnh giường trong phòng ngủ của ta mau lên, cất cho cẩn thận!”

Cố Trường Thông cởi mũ quan rồi ngồi xuống, thở dài: “Từ ngày Tiểu Nghi vào kinh thành chuẩn bị tuyển tú đến nay đã gần nửa năm rồi. Không biết bây giờ con bé ở trong cung sống có tốt không?”

Cố phu nhân trong lòng chất chứa nhiều tâm sự, cuối cùng cũng có cơ hội giãi bày: “Lão gia nói đúng, đã lâu không gặp con bé… Gần đây tôi cũng thường xuyên mơ thấy con bé, mấy ngày trước còn gặp ác mộng, nằm mơ thấy Tiểu Nghi… Mơ thấy con bé…” Sắc mặt Cố phu nhân thay đổi: “Xui xẻo! Không nhắc đến thì thôi đi! Nhưng lão gia đã làm quan ở Phủ Châu được hai năm rồi, kỳ sát hạch ba năm một lần. Năm sau là đến kỳ sát hạch, nếu lão gia có thể được danh hiệu thì có phải có thể vào Kinh tìm cách xin vào cung không?”

Cố Trường Thông thở dài: “Vào Kinh làm sao có thể dễ dàng như vậy được? Chín năm thông khảo, tổng cộng gồm ba kỳ thi viết để xác định thăng chức. Lần trước thi sát hạch, ta cũng chỉ ở mức bình thường. Mặc dù lần trước được danh hiệu, nhưng nếu năm sau cũng được danh hiệu, có thể vào Kinh hay không còn khó nói. Quan tòng ngũ phẩm trong Kinh cho dù không thăng chức thì cũng như đã thăng chức rồi!”

Hơn nữa trên người ông vẫn còn có vết nhơ, mặc dù hai năm trước ông đã tự xin được điều động rời khỏi Thanh Châu, nhưng không có gì đảm bảo rằng tân hoàng đế sẽ không nghi ngờ ông.

Nhưng… nếu Tiểu Nghi đã có thể thăng tước vị, vậy có phải đã thể hiện thái độ của hoàng đế không?

Liệu ông có thể thử một lần trước kỳ sát hạch vào năm tới không…

Cố phu nhân rất nhớ con gái: “Tính tình Tiểu Nghi luôn kiêu ngạo, không biết sau khi vào cung có kiềm chế được hay không. Tôi lo lắng không yên, nếu như lão gia có thể vào Kinh… Tôi cũng có suy nghĩ này, đợi đến khi con bé được thăng lên làm Tần, có lẽ tôi có thể gửi thiếp mời vào cung để thăm con bé… Nếu không thì.. lão gia nhờ Lại bộ, gửi lá thư thăm dò xem ý của Lại bộ thế nào?”

Cố Trường Thông trong đầu điểm qua những ứng cử viên thích hợp trong Hộ bộ: “Ta và Thẩm lang trung tham gia Lễ vi cùng năm, có thể nói là người quen cũ, nhân dịp Trung thu ta sẽ viết cho huynh ấy một bức thư…”

*

Ngày 15 tháng 8, kể từ ngày hôm đó, Cung Quý nhân của Trích Phương điện đã đứng trên mấy chiếc cọc bằng gỗ hoa mai dựng ở phía sau điện để luyện tập điệu nhảy Phi Thiên.

Điệu nhảy Phi Thiên, đúng như tên gọi, các vũ công bước lên những chiếc cột làm bằng gỗ hoa mai cao ba thước và nhảy múa, trên người mặc váy nghê thường bay phấp phới, như thể họ đang bay trên bầu trời.

Cung Quý Nhân đã luyện tập hơn một tháng, động tác của cô ta đã trở nên thành thạo, bước chân vô cùng nhẹ nhàng lướt trên chín cọc gỗ làm bằng hoa mai.

Triệu Uyển cầm chiếc váy nghê thường bước vào sân, thứ cô ấy nhìn thấy chính là tư thế nhảy múa duyên dáng của Cung Quý nhân.

Tuyệt đẹp.

Sau khi Cung Quý nhân nhảy xong một điệu cô ta nhướng mày nhìn chiếc váy trong tay Triệu Uyển, kinh ngạc nói: “A Uyển lại đây, để ta xem kỹ chiếc váy nghê thường này.”

Triệu Uyển nhanh chóng bước tới, mở chiếc váy nghê thường ra cho Cung Quý nhân xem.

Váy lụa dài cổ chéo, thắt lưng cột dây nơ, váy xếp nhiều lớp vải voan hình thoi, gấm vóc bắt sáng chuyển động khiến người mặc vô cùng nổi bật.

“Đẹp lắm!” Cung Quý nhân đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve chiếc váy nghê thường: “Để ta mặc vào thử xem.”

Một lúc sau, Cung Quý nhân mặc chiếc váy nghê thường vào, sau đó đứng lên cọc bằng gỗ hoa mai.

Xuân Nha cảm thán: “Quý nhân vô cùng xinh đẹp, giống như tiên nữ giáng trần vậy!”

Cung Quý nhân cười khúc khích, hơi nhón chân, bắt đầu nhảy điệu Phi Thiên.

Không ngờ vừa nhảy được vài bước, một cây cọc bằng gỗ hoa mai dưới chân cô ta bỗng nhiên bị gãy. Cung Quý nhân mặt mày tái mét, bước chân không vững, từ trên cọc ngã xuống.

Xuân Nha hoảng sợ: “Quý nhân!”

Cung Quý nhân ngã xuống đất, cảm thấy mắt cá chân đau nhức dữ dội, Xuân Nha và mấy cung nữ vội vàng đỡ cô ta dậy.

Cung Quý Nhân nhìn cây cọc bằng gỗ hoa mai đã gãy nát, cười khẩy nói: “Ai lại ác độc như vậy!”

Luyện tập trên mấy cọc bằng gỗ hoa mai này cả nửa tháng nay vẫn không sao, tại sao ngay trước bữa yến tiệc lại xảy ra chuyện được chứ!

Cung nữ đứng sau điện đều sửng sốt, hoàn toàn im lặng.

Xuân Nha thấp giọng nói: “Mắt cá chân của Quý nhân đã bị sưng, nô tì sẽ đi mời y chính đến!”

Trong đầu Cung Quý nhân nhanh chóng lóe lên: “Đợi đã! Hôm nay là yến tiệc Trung thu, sao có thể để tiểu nhân đắc ý được!”

Hai cung nữ nhẹ nhàng đỡ cô ta nằm lên giường trong điện rồi dùng vải bông nhúng nước lau người cho cô ta.

Cung Quý nhân: “Dùng băng gạc trắng quấn mắt cá chân lại, sau đó dùng dùng tất chân bằng lụa che lại.”

Sau khi quấn xong, Cung Quý nhân nắm tay Xuân Nha thử đứng lên. Vừa mới được hai bước, cô ta đã cảm thấy chân mình đau nhức.

Cô ta nghiến răng, lại tiến về phía trước hai bước rồi ngồi xuống ghế mềm.

Vẫn có thể đi lại, nhưng không thể múa điệu nhảy Phi Thiên nữa.

Sắc mặt Xuân Nha tái nhợt: “Quý nhân, chúng ta nên làm sao đây ạ?”

Ánh mắt của Cung Quý nhân quét qua đám đông rồi dừng lại ở Triệu Uyển, người có vóc dáng tương tự cô ta.

“A Uyển, ngươi ở lại, những người khác lui ra đi.”

Triệu Uyển đứng yên, thấy Cung Quý nhân dùng ánh mắt dò xét nhìn cô ấy từ đầu đến chân: “Tối nay ngươi sẽ đội khăn voan xanh trên đầu để nhảy thay ta, ngươi có bằng lòng không?”

Triệu Uyển sửng sốt. Điệu múa Phi Thiên rất khó. Nếu cô ấy biểu diễn điệu nhảy thì cô ấy chỉ có mấy canh giờ để luyện tập.

Cô ấy cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng, cúi người nói: “Nô tỳ bằng lòng.”

*

Trung Thu trăng rằm.

Đào Giáp đặc biệt chọn một chiếc váy có cổ màu xám đậm cho Cố Nghi, trên cổ tay áo và đường viền cổ áo có thêu hình mặt trăng. Kiểu búi tóc sang một bên, cài trâm bạc.

“Quý nhân tối nay nhất định sẽ khiến mọi người kinh ngạc.”

Haiz, đó là bởi vì ngươi chưa nhìn thấy nữ chính nhảy điệu nhảy Phi Thiên.

Cố Nghi: “Ha ha.”

Đào Giáp kể lại cuộc gặp gỡ vừa nãy với cung nữ của Tề Mỹ nhân: “Đúng rồi Quý nhân, Tề Mỹ nhân sai người đến nói rằng tối nay cô ấy muốn gặp người.”

Cố Nghi vui mừng khôn xiết, Tề tỷ tỷ lại sắp trả tiền bản quyền cho cô!

Cô lập tức gật đầu nói: “Lát nữa trong buổi yến tiệc nhớ chú ý đến Tề Mỹ nhân, nếu cô ấy rời khỏi yến tiệc giữa chừng thì hãy đến báo cho ta ngay!”

Giờ Tuất, bóng trăng dần xuất hiện.

Yến tiệc Trung thu được tổ chức bên trong ngự hoa viên, trong vườn có một đình lộng gió, cao mấy thước, gọi là Quan Nguyệt đài.

Bên dưới Quan Nguyệt đài, hoàng đế ngồi ở giữa, vì trong cung không có hoàng hậu nên vị trí bên cạnh để trống.

Ngồi bên dưới hắn đều là đại thần trong nội các.

Xa hơn một chút là tứ phi Thục phi, Đức phi, Kính phi và Đoan phi, còn vòng phía sau nữa là các Quý nhân, Mỹ nhân và Tài nhân.

Tiếp đến là người nhà của đại thần.

Mọi người ngồi vây quanh sân khấu ngoài trời hình tròn được dựng lên trong vườn.

Cố Nghi nhìn thấy sân khấu ở rất xa, từ góc độ này, cho dù Triệu Uyển có giả làm Cung Quý nhân, đội vải voan xanh trên đầu nhảy múa, cách xa như vậy cũng không thể phân biệt được là ai!

Cốt truyện đáng tin cậy!

Cô nhấp một ngụm rượu hoa, vị ngọt trong miệng, trôi xuống cổ họng thì hơi cay. Cô không dám uống nữa mà ăn một miếng bánh trung thu nhỏ nhân đậu.

Ngọt nhưng không béo, thơm ngon.

Cô vừa nhai bánh trung thu vừa đưa mắt tìm Tề Mỹ nhân, may mà Tề Mỹ nhân cách cô không xa, nhưng cô ấy đang cúi đầu xuống nên không cảm nhận được ánh mắt của cô.

Cố Nghi đưa mắt nhìn người trong hậu cung.

Trong cung không có thái hậu, chỉ có mấy thái phi, nhưng thái phi đều tự xin vào đạo quán, trong cung chỉ còn lại duy nhất có Lưu thái phi.

Tuy nhiên, cô không nhìn thấy một người phụ nữ nào mặc trang phục trong cung có tuổi và cấp bậc tương đương, nên đành phải nhìn người tứ phi trên đầu cài mười chiếc trâm cách đó không xa.

Hai vị phi là Đoan phi và Kính phi là người lớn tuổi nhất, một người họ Bạch và người kia họ Đường. Hai người họ đều không xuất thân từ gia đình quý tộc, đều là người cũ trong Vương phủ trước khi Tiêu Diễn lên ngôi. Cố Nghi chưa bao giờ tiếp xúc với họ, tạm thời không phân biệt được bóng lưng ai là ai.

Nhưng Thục phi, Cố Nghi vừa nhìn liền có thể nhận ra. Khi cô mới cuyên đến đây, cách bóng hình của ma ma dạy học, cô đã nhìn thấy Thục phi cao quý.

Cô nhìn kỹ thì thấy mày như rặng núi xa, làn da như hoa đào đang mỉm cười.

Không hổ là đệ nhất mỹ nhân của triều đại Đại Mạc.

Tiếc là… đã yêu một người lẽ ra không nên yêu, haiz.

Người ngồi gần hoàng đế nhất là Đức phi, họ Liễu, tên là Phiêu Phiêu. Cô ta là nữ chính thứ hai vô cùng nghiêm túc trong sách.

Khác với vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Thục phi, Liễu Phiêu Phiêu là một thiếu nữ xinh đẹp trong một gia đình bình thường, con một trong nhà, yêu nam chính nhưng không thể có được, cuối cùng lại bị ánh hào quang của nữ chính đàn áp.

Tại đây xin được thắp một ngọn nến cho cô ta.

Cố Nghi nhìn về phía tứ phi, ánh mắt không tránh khỏi rơi vào Tiêu Diễn. Cô nhìn thấy hắn mặc triều phục màu vàng, trên đầu đội vương miện màu đen, ánh mắt vô tình chạm phải ánh mắt của cô.

Nhắc mới nhớ, đã lâu rồi không gặp Tiêu Diễn, kể từ lần đi đến vườn đào hôm nọ. Tiêu Diễn bận tuyển chọn quan lại, nửa tháng nay cũng chưa đặt chân vào hậu cung.

Cố Nghi mỉm cười.

Hôm nay cũng là một cô gái có nụ cười giả tạo xứng đáng với chức vụ.

Tiêu Diễn thờ ơ quay mặt lại.

Hắn nhớ lại lời cung nhân nói tối nay Cố Quý nhân của Hà Lạc điện không có tài nghệ nào để biểu diễn cả.

Đúng là kém cỏi.

Tùng tùng tùng.

Sau vài nhịp trống, đào kép bắt đầu hợp tấu.

Cố Nghi bắt đầu xem tiết mục một cách vô cùng hứng thú.

Châu Mỹ nhân biểu diễn một điệu nhảy, Trần Mỹ nhân cũng biểu diễn một điệu nhảy.

Hai người bọn họ đều có vóc người cao ráo, một người mặc đồ xanh, một người mặc đồ đỏ.

Bọn họ nhảy rất giỏi nhưng Tiêu Diễn lại không nói thưởng.

Điền Quý nhân biểu diễn thư pháp trực tiếp, nét bút phong lưu phóng khoáng,  nhưng Tiêu Diễn vẫn không nói thưởng.

Vương Quý nhân mặc váy xanh, biểu diễn tài nghệ là đánh đàn. Cô ta đàn khúc Cao Sơn Lưu Thủy.

Khi kết thúc, Tiêu Diễn cuối cùng cũng nói: “Thưởng.”

Vương Quý nhân nói tạ bệ hạ long ân rồi bước xuống sân khấu. Bỗng có một cơn gió nhẹ thổi qua, vài đám mây trôi đến che khuất vầng trăng treo cao trên đầu, cắt đứt ánh trăng.

Trong ánh sáng lờ mờ, Vương Quý Nhân nhìn thấy các vũ công che mặt bằng vải voan xanh bước lên sân khấu.

Cung Quý nhân mà cũng có thể khiêu vũ à! Nực cười!

Cứ chờ cô ta tự làm xấu mặt mình đi!

Tùng, lại có tiếng trống nữa.

Chín cọc bằng gỗ hoa mai được dựng trên sân khấu.

Đến rồi!

Cố Nghi không khỏi ngồi thẳng dậy, nhìn thấy bóng người uyển chuyển nhảy lên cột gỗ trên bục tròn, ngón chân nhẹ tênh, nhảy múa xung quanh.

Chiếc váy nghê thường trên người cô ấy phản chiếu ánh trăng, ánh sáng rực rỡ.

Dưới sân khấu, Vương Quý nhân tức giận đến mức nghiến răng. Chuyện gì thế này? Cung Nguyệt Cầm vẫn có thể nhảy điệu Phi Thiên chết tiệt này nữa à?!

Vũ công trên sân khấu dùng vải voan xanh che mặt, trông nhẹ nhàng lại duyên dáng.

Mọi người đều ngạc nhiên, bốn bề hoàn toàn im lặng.

Cao Quý công công trong lòng thầm bái phục, Cung Quý nhân đúng là tài nghệ cao cường!

Sau khi nhảy xong một điệu, hoàng đế quả nhiên nói: “Thưởng.”

Triệu Uyển vội vàng bước xuống sân khấu, dưới sự hướng dẫn của Xuân Nha để tránh né đám đông, sau đó đi đến hòn non bộ mà Cung Quý nhân đã đợi ở đó từ trước, cô ta liền cởi bỏ vải voan xanh trên đầu cô ấy, sau đó mặc chiếc váy nghê thường vào, vội vã quay lại bàn tiệc.

Triệu Uyển bị bỏ lại, chỉ mặc mỗi y phục bên trong, im lặng đứng đó.

Xuân Nha để lại cho cô ấy một bộ cung phục: “Đợi lát nữa ngươi hãy lặng lẽ rời đi.”

Trên áo Triệu Uyển vẫn còn mồ hôi, chỉ có thể ngơ ngác đứng đó, trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót.