Nam Chính Hắn Luôn Tuyệt Tình Như Vậy

Chương 12




Tiểu Lý Tử bước ra khỏi điện, Cao Quý công công đang đứng một bên đưa cho Tiêu Diễn một tách trà nóng, thấy hắn vẫn tiếp tục đọc tấu chương, nhưng đọc rất lâu cũng không thấy lật trang.

Một lúc sau, ngoài cửa vang lên giọng nói của nữ nhân.

“Đây là món canh mà chủ tử của bọn ta đặc biệt nấu cho bệ hạ. Phiền công công cho qua.”

Tiêu Diễn buông cuốn sách trong tay xuống.

Cố Mỹ nhân này dường như cũng không quá ngốc nghếch.

Biết thế nào là nhân tình thế thái, có ơn tất báo.

Hắn trầm giọng nói: “Truyền vào điện.”

Hai bóng người từ bên ngoài điện bước vào. Cung nữ Xuân Nha đang bưng một chiếc khay có đặt một chiếc cốc sứ màu trắng trên đó.

Cung Quý nhân cũng bước vào điện, bước đi chậm rãi, vạt váy đung đưa nhè nhẹ qua lại như ánh trăng.

Cô ta cười chắp tay nói: “Bệ hạ kim an.”

Sau một lúc im lặng, mới nghe thấy hoàng đế gọi: “Bình thân.”

Cung Quý nhân mừng thầm, chiếc váy hoa nguyệt này thật sự rất tuyệt vời! Khó trách bệ hạ lại sửng sốt như vậy!

Cô ta ngước mắt nhìn thì thấy vẻ mặt hoàng đế vô cùng bình tĩnh.

Cung Quý nhân biết tính tình của hoàng đế, nhẹ nhàng nói: “Thần thiếp thấy bệ hạ bận rộn việc triều chính ngày đêm, nên đã nấu canh để bệ hạ an thần và bồi bổ cơ thể. Mong bệ hạ nếm thử.”

Tiêu Diễn “Ừ” một tiếng: “Quý nhân có lòng.” Hắn lại gọi một tiếng: “Cao Quý.”

Cao Quý công công liền nhận lấy chiếc khay trong tay của Xuân Nha.

Hôm nay Cung Quý nhân khó khăn lắm mới gặp được hoàng đế, không chịu chỉ vậy rồi rời đi, bèn nhẹ giọng nói: “Hôm nay thần thiếp mặc bộ váy mới vô cùng sặc sỡ, bệ hạ có thích không?”

Tiêu Diễn cảm thấy chiếc váy này quả thực có hơi chói mắt, liền “Ừ” một tiếng.

Cung Quý nhân vui vẻ nói: “Đây là váy hoa nguyệt, do Ti chế ti mới may. Thần thiếp được một bộ, vừa hay trùng với khuê danh [1] của thần thiếp.” Giọng nói dần dần nhỏ lại, giống như đang lẩm bẩm.

Cao Quý công công và thái giám xung quanh không khỏi cúi đầu.

Khuê danh? Tiêu Diễn không biết khuê danh của Cung Quý Nhân là gì, chỉ nhớ danh hiệu của cha cô ta.

Sau khi suy nghĩ một lúc, thôi bỏ đi vậy.

Mấy ngày nay Cung Chính Hải đối với việc đề bạt quan lại đều là “thần tán thành”, Tiêu Diễn cũng kiên nhẫn nói với Cung Quý nhân: “Trẫm còn phải giải quyết công vụ, nàng lui ra trước đi, ngày khác trẫm tới thăm nàng.”

Cung Quý nhân nghe vậy vui mừng khôn xiết, mỉm cười cáo lui: “Thần thiếp cung kính chờ đợi bệ hạ!”

Cao Quý thấy thời cơ thuận lợi, đang định gọi Võ công công của Kính sự phòng vào điện thì lại thấy sắc mặt hoàng đế dường như khó coi hơn…

Vì thế ông ta đành ngậm miệng lại.

Hoàng đế lật xem tấu chương, trong điện lúc này có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.

Qua một lúc, ngoài điện truyền đến giọng nói: “Tổng quản Kính sự phòng đến.”

Tiêu Diễn: “Truyền.”

Võ công công mang theo một chiếc khay ngọc đi vào điện.

Tiêu Diễn bước xuống bậc thềm bằng ngọc, nhìn thấy ba hàng ngọc bài được sắp xếp ngay ngắn trên khay.

Ánh mắt của hắn rơi thẳng vào hàng thứ ba. Người đầu tiên là “Châu Mỹ nhân của Xuân Vũ các”, người thứ hai là “Trần Mỹ nhân của Liên Chú điện”. Hắn nhìn lướt qua một lượt, thẻ bài Cố Mỹ nhân của Tú Di điện ở vị trí cuối cùng.

Gì chứ? Cố Mỹ nhân này hết tiền rồi sao? Hay là không có chí tiến thủ nữa à?

Vốn tưởng rằng cô là nhân tài cần phải bồi dưỡng, hoặc là lựa chọn ưu ái của quan chức đứng đầu địa phương, giống như Cung Quý nhân với bọn thân tộc mới vậy.

Tiêu Diễn cười nhẹ, nói: “Đi!”

Đây có nghĩa là hôm nay không lật thẻ bài.

Võ công công đau đầu, hai năm sau khi hoàng đế lên ngôi, trong cung không có người thừa kế, ngay cả tiểu công chúa cũng không có.

Năm ngày mới lật thẻ bài một lần, lúc nào cũng có một hai lần bảo “đi”.

Trong cung không có hoàng hậu, phi tần cũng không tranh đấu.

Một vài lão thần đã bắt đầu úp mở nói ra nói vào.

Nhưng bệ hạ lại chả thèm bỏ vào tai.

Võ công công lo sốt vó, với tư cách là tổng quản của Kính sự phòng, ông ta cũng sẽ là đối tượng hứng chịu sự chỉ trích từ bá quan văn võ.

Đúng là hoàng đế không vội, thái giám lại vội!

Huống chi trong cung cũng không có Thái hậu để khuyên dăm ba câu!

Ông ta lấy hết can đảm định khuyên một câu, nhưng mới nói được nửa câu: “Bệ hạ… chuyện này…”

Tiêu Diễn đã xoay người trở về chỗ ngồi.

Võ công công không còn cách nào khác, đành phải câm miệng, bưng khay đi ra khỏi điện.

*

Trong khu vườn nhỏ phía sau Tú Điện, trong góc có một lò than, với một ngọn lửa đỏ rực đang cháy lập lòe.

Vương Quý nhân rải hết tiền giấy trong tay: “Hoa Hòe à, kiếp sau chọn nơi đầu thai cho tốt, đừng sinh ra làm nô tì nữa.”

Nói xong cô ta đứng dậy vịnh tay Hoàng Li đi về phía đại sảnh.

Cung nữ phía sau đợi lửa tắt rồi cất lò than nhỏ kia đi.

Vương Quý nhân hỏi: “Bên phía Kính sự phòng có tin tức gì không?”

Hoàng Li: “Có nói là bảo “Đi”.”

Vương Quý Nhân khinh thường: “Cung Quý nhân lại lãng phí công sức rồi, ăn mặc trang điểm cho đẹp, lại còn đưa canh đến, bệ hạ cũng chẳng thèm lật thẻ bài của cô ta. Ta thấy váy hoa nguyệt có đẹp đến đâu cũng có được sủng ái đâu mà. Bệ hạ đã bảo đi thì phải đi thôi. Chả ai nịnh nọt được gì, quá công bằng!”

Mà khi Cung Quý nhân ở Trích Phương điện nghe bảo “đi” thì cô ta cũng không để bụng. Bởi vì bệ hạ đã nói sẽ đến gặp cô ta, hôm nay không đến thì năm ngày nữa cũng sẽ đến!

Tuy nhiên, lần “đi” này lại đã kéo dài hơn nửa tháng.

Lúc Cố Nghi biết chuyện thì đã là giữa tháng bảy.

Cô hoảng sợ.

Cố Nghi ngày hôm đó vừa tỉnh dậy liền cảm thấy choáng váng, dư ảnh của ánh sáng trắng quen thuộc đó lại hiện lên trước mắt cô.

Đây chắc chắn không phải là thiếu máu, nhất định là tình tiết truyện đang chơi cô!

Cô vội vàng sai Đào Giáp ra ngoài tìm hiểu tin tức, mới biết được hoàng đế đã gần một tháng không đến hậu cung.

“Mỹ nhân, hôm nay lại là ngày lật bài, người có muốn đút lót ít gì không?”

Cố Nghi bình tĩnh lại: “Ở chỗ Cung Quý nhân có cung nữ mới vào nào không?”

Đào Giáp nghiêng đầu, không hiểu chuyện gì: “Nô tì không nghe nói gì hết, sao vậy ạ Mỹ nhân?”

Má nó! Rõ ràng là công cụ hình người Cung Quý nhân đã không hoàn thành nhiệm vụ, tại sao người gặp rắc rối lại là mình cơ chứ!

“Vậy Triệu Uyển vẫn đang làm việc ở Ti chế ti à?”

Đào Giáp cười nói: “Đúng vậy ạ, Mỹ nhân biết không, cô ta đã may một chiếc váy hoa nguyệt tặng cho Cung Quý nhân. Cung Quý nhân cho rằng mình có thể lấy lòng bệ hạ, nhưng bệ hạ lâu như vậy cũng không đến thăm Cung Quý nhân. Cung Quý nhân còn mặt nặng mày nhẹ với Triệu Uyển, phạt cô ta làm biết bao nhiêu là việc trong nửa tháng trời.”

Quả nhiên cốt truyện đã bị lệch rồi.

Theo cốt truyện trong nguyên tác, Cung Quý nhân mặc váy hoa nguyệt nên nhận được sủng ái, thế là Cung Quý nhân đã đưa Triệu Uyển vào Trích Phương điện để làm cung nữ theo hầu bên cạnh mình.

Triệu Uyển đã có thể gặp Tiêu Diễn.

Hai người trao đổi ánh mắt mấy lần, Tiêu Diễn liền ghi nhớ cung nữ tên Triệu Uyển này.

Cố Nghi muốn khóc nhưng khóc không ra tiếng.

Phải làm sao đây!

Cô hít một hơi thật sâu và lấy cái túi dưới gối ra, trong đó có một thỏi vàng do Tề Mỹ nhân đưa cho cô, đó chính là số tiền mà cô bán truyện mình viết.

Cô nghiến răng đưa cho Đào Giáp: “Đi tìm Lục Triều công công.” Cô suy nghĩ một chút rồi nói thêm: “Sau đó đến Ti chế ti hỏi xem có váy hoa nguyệt may sẵn không, nếu có thì mang về đây một bộ.”

Đào Giáp vui vẻ nói: “Vâng, Mỹ nhân!”

Cô ấy đã thuyết phục Mỹ nhân nhiều lần trong một tháng rưỡi trời, hôm nay cuối cùng cũng đã thành công!

Sau khi Đào Giáp rời đi, Cố Nghi đi tới đi lui trong điện.

Tiêu Diễn có lẽ không đến hậu cung vì chuyện quan lại được đề bạt gần đây.

Thân tộc mới, thân tộc cũ, chính quyền có sự thay đổi, hoàng đế mới muốn người mới lên nắm quyền.

Tiền triều có lẽ lúc này cũng đang vô cùng hỗn loạn.

Tuy nhiên, nếu Tiêu Diễn không đến hậu cung, không nhớ ra Triệu Uyển, cốt truyện chính đi chệch hướng, liệu cô có phải làm lại từ đầu không đây?

Ánh sáng trắng này có giới hạn thời gian không? Có phải là cảnh cáo cho cái chết không?

Hay là cô đang suy nghĩ quá nhiều?

Không phải trước đây đều trực tiếp giết chết cô à?

Chẳng lẽ lần này là nhắc nhở cô rằng cốt truyện có thể thay đổi?

Cố Nghi chỉ cảm thấy lưỡi liềm tử thần treo cao trên không trung, dư ảnh của ánh sáng trắng giống như đang nhắc nhở về cái chết. Trái tim cô đập loạn xạ, suy nghĩ lúc lên lúc xuống, cô liên tục đi tới đi lui trong điện.

Những người còn lại trong hậu cung hôm nay đương nhiên cũng làm việc rất chăm chỉ.

Mấy gia đình có quan hệ lần lượt gửi thư đến, mưu tính lúc đề bạt quan lại có thể nói đỡ vài ba câu bên tai hoàng thượng.

Vương Quý nhân đưa cho Hoàng Li hai thỏi vàng: “Sau khi ngươi đi hãy hỏi xem Cung Nguyệt Cầm đã đút lót thứ gì, nhất định phải đưa hơn cô ta. Nếu không đủ thì quay trở lại điện, ta sẽ đưa thêm cho ngươi! Tuyệt đối không được để tiểu nhân đó có cơ hội trở mình, nghĩ rằng mặc chiếc váy rách rưới đó đi đến ngự tiền đưa canh thì có thể quyến rũ bệ hạ!”

Hoàng Li nhận lấy thỏi vàng, vội vã đi tìm Cao Quý công công.

Trong Thái Vi điện, Ngọc Hồ khó xử nói: “Hôm nay nương nương vẫn muốn treo thẻ đỏ ạ?”

Thục phi nhìn gương kẻ chân mày: “Có treo hay không treo, đối với hoàng đế cũng không có gì khác biệt.”

Ngọc Hồ cắn môi nói: “Dù nói như vậy, nhưng nương nương… Thừa tướng đại nhân không phải bào nương nương khuyên nhủ an ủi bệ hạ hay sao…”

Thục phi thở dài: “Bổn cung khuyên hắn, hắn có nghe vào tai không? Nữ nhân của thế gia có ai mà không phải gánh vác vinh quang gia môn, danh dự cho gia tộc đâu. Mưu tính những gì, bộ ngươi nghĩ hắn không rõ sao?” Thục phi cười khinh thường vài tiếng, trong mắt ánh lên dòng nước: “Nhưng tại sao đại bá lại không hiểu? Tiêu Hoành đã chết rồi… Người họ Tề không thể trở mình được nữa!”

Ngọc Hồ quỳ phịch xuống: “Nương nương bớt giận.”

Thục phi im lặng liếc nhìn lông mày, sau đó cười khổ nói: “Bỏ đi, bảo bọn họ hôm nay bỏ thẻ đỏ ra đi.”

Giờ Tỵ vừa mới trôi qua, Lục Triều đã đuổi đi ba nhóm người.

Đào Giáp vội vàng đi tới: “Lục ca ca đang bận à?”

Lục Triều cười khổ: “Đào Giáp muội muội cũng bận sao?”

Đào Giáp không nói nhiều lời, nhét thỏi vàng vào trong ngực Lục Triều: “Lục ca ca biết Mỹ nhân của bọn ta, lần trước bệ hạ đã lật thẻ bài của Mỹ nhân bọn ta, hy vọng Lục ca ca có thể nói đỡ giúp mấy câu!”

Lục Triều nghĩ thầm, không biết hoàng đế có phải quyết tâm tránh bị hiềm nghi nên từ chối đến hậu cung trong thời gian đề bạt quan lại này không, nếu thế thì có nói lời hay ý đẹp cũng có được gì đâu.

Võ công công lo đến mức miệng bị lở luôn rồi kia kìa.

Đào Giáp nhìn vẻ mặt của anh ta, không nói thêm gì nữa, thấp giọng nói: “Làm phiền Lục ca ca!”

Sau khi ra khỏi ngự hoa viên, Đào Giáp đi đến Ti chế ti, nơi Triệu Uyển đang làm việc.

Đào Giáp mỉm cười hỏi: “Chưởng chế, Mỹ nhân bọn ta sai nô tì đến hỏi xem còn có váy hoa nguyệt đã may xong rồi hay không?”

Sắc mặt Triệu Uyển cứng đờ. Chẳng lẽ vị Cố Mỹ nhân này cũng tới đây để sỉ nhục cô ấy sao?

Cung Quý nhân muốn được sủng ái mà không được, váy hoa nguyệt cũng bị đổ tội.

“Cố Mỹ nhân muốn chiếc váy hoa nguyệt này ư?”

Đào Giáp gật đầu: “Mỹ nhân rất thích bộ váy này, đã thích từ lâu rồi, làm phiền chưởng chế may cho Mỹ nhân bọn ta một bộ.”

Cố Mỹ nhân, lần trước hoàng đế đã lật thẻ bài của Cố Mỹ nhân.

Triệu Uyển quay người liếc nhìn ghi chú của từng điện, rồi chọn cho một chiếc váy hoa nguyệt màu vàng sẫm dưới cùng: “Chiếc váy này có số đo vừa vặn.”

Đào Giáp cảm ơn xong liền nhấc váy rời đi.

Vừa qua giờ Ngọ, Đào công công – phó tổng giám của Kính sự phòng liền đi đến ngự tiền dưới cái nắng như thiêu đốt.

Vì Võ công công đang bị lở miệng, như vậy gặp hoàng thượng sẽ bất nhã nên ông ta đã nhận làm việc này.

Cao Quý công công bước ra khỏi điện, ông ta hơi kinh ngạc khi thấy tấm biển màu đỏ trên ngọc bài của Thục phi đã biến mất. Sau đó ông ta vươn tay đặt thẻ bài của Vương Quý nhân ở Tú Di điện lên trên cùng của hàng thứ hai, Cung Quý nhân của Trích Phương điện ở vị trí thứ hai của hàng thứ hai.

Vị trí đầu tiên ở hàng thứ ba là Châu Mỹ nhân đến từ Xuân Vũ các, sau khi suy nghĩ một lúc, ông ta vẫn xếp Cố Mỹ nhân của Tú Di điện – người chỉ đưa một thỏi vàng, ở vị trí thứ hai.

Thế là xong. 

“Ngươi đi vào đi.”

Tiêu Diễn nhìn thấy tấm ngọc bài của Thục phi liền cười ra tiếng.

Tề gia không thể ngồi yên được nữa rồi.

Ánh mắt của hắn không hề dừng lại. Khi lướt đến hàng thứ hai, mấy Quý nhân đều là thân tộc mới trong cung, rất lâu rồi chưa chen vào hậu cung. Đây chính là thái độ của hắn đêm nay.

Hắn liếc nhìn tấm ngọc bài của Cung Quý nhân xếp ở vị trí thứ hai.

Hắn khẽ cau mày, lật mặt sau của tấm ngọc bài đầu tiên lại.

Đào công công trút được tảng đá trong lòng: “Tú Di điện…”

Cao Quý thầm nói quả nhiên.

Đào công công liền tiếp lời: “Vương Quý nhân!”

Cao Quý: …

Thánh tâm khó đoán!

[1] Khuê danh là tên gọi thời còn con gái khi chưa kết hôn của nữ giới, đa số là tên người lớn trong nhà gọi người nhỏ tuổi hơn.