Đúng giờ Mão, giọng nói của Cao Quý công công từ ngoài điện truyền đến: “Bệ hạ, đã đến giờ dậy rồi.”
Tiêu Diễn tỉnh lại, hơi thất thần, đêm qua lại ngủ rất ngon.
Hắn quay đầu lại liếc nhìn người bên cạnh, lúc hắn ngồi dậy, tấm vải lụa trượt khỏi vai, để lộ làn da trắng như ngọc.
Hắn liếc nhìn rồi chuyển tầm mắt đi, vén màn ngủ rồi rời đi.
Hai cung nữ cụp mắt, lặng lẽ lau người, thay quần áo cho hắn.
Chưa đầy nửa phút, Tiêu Diễn mặc triều phục màu vàng, trên đầu đội mũ vàng đi đến tiền điện để lâm triều.
Giờ Thìn, Cố Nghi cố gắng mở mắt, toàn thân đau nhức.
Đào Giáp đứng ngoài màn trướng, thấp giọng hỏi: “Mỹ nhân dậy rồi ạ?”
“Dậy rồi.” Vừa mở miệng, cô liền phát hiện giọng nói của mình đã khàn khàn.
Mình sẽ giết Tiêu Diễn!
Đào Giáp lập tức sai cung nữ bưng bát thuốc vào: “Đây là một loại thuốc hay do bệ hạ ban thưởng, có tác dụng an thần, giảm đau. Nếu Mỹ nhân đã dậy rồi thì nhanh chóng uống đi, sẽ dễ chịu hơn.”
Cố Nghi sờ soạng quần áo của mình dưới chăn, tùy ý mặc vào rồi ngồi dậy.
Đào Giáp vén rèm lên, đưa bát thuốc đến trước mặt Cố Nghi.
Nước thuốc màu nâu trong bát sứ trắng vẫn còn hơi ấm.
Đào Giáp đút thuốc cho Cố Nghi hết thìa này đến thìa khác.
Má nó, đắng quá!
Mình sẽ giết Tiêu Diễn!
“Không cần đút nữa, ta tự uống.” Cố Nghi dứt khoát cầm bát thuốc, tùy tiện thổi vài cái rồi ngẩng đầu uống hết.
Uống thuốc xong, Đào Giáp vui vẻ hầu hạ cô tắm rửa.
“Mỹ nhân, đợt lật thẻ bài lần sau người muốn đút lót thứ gì thế?”
Cố Nghi lắc đầu, hiện tại cô không có tiền, hơn nữa cô cũng đã được sủng ái rồi, còn là Mỹ nhân đầu tiên nữa, không cần dùng chiêu trò gì nữa: “Để ta nghỉ ngơi vài ngày rồi tính.”
Đào Giáp gật đầu, chải tóc cho cô: “Mỹ nhân đã vất vả rồi.”
Sau khi Cố Nghi dùng bữa sáng xong, Vương Quý nhân sai người gọi cô đến chính điện.
Cố Nghi bước đi chậm rì.
Ài, thật sự muốn đánh một giấc nữa ghê.
Khi cô đến chính điện, nhìn thấy Tề Mỹ nhân ở đó liền thở phào nhẹ nhõm.
Vương Quý nhân nhẹ nhàng khảy hộ chỉ [1] của mình: “Cổ Mỹ nhân cao quý quá, bắt bọn ta chờ lâu như vậy!”
Cố Nghi quỳ xuống nói: “Xin Quý nhân tha tội.”
Vương Quý nhân nhìn thấy quầng thâm dưới mắt cô, son phấn cũng không che đi được thì càng tức giận hơn: “Ngươi chẳng qua mới nhận được sủng ái thôi mà đã vô phép vô tắc như thế rồi!”
Cố Nghi lại chắp tay: “Xin Quý nhân tha tội.”
Lửa giận trong lòng Vương Quý nhân phun trào nhưng không có chỗ để trút giận: “Hôm nay ngươi đến muộn, tội bất kính, phạt chép tay mười quyển nội quy trong cung!”
Cố Nghi chả thèm hơn thua, coi như luyện chữ vậy: “Vâng, Quý nhân.”
Vương Quý nhân phất tay áo bước đi.
Tề Mỹ nhân bước tới an ủi cô: “Không sao, chép tay mười quyển cũng chỉ mất một hay hai ngày là cùng.”
Cố Nghi gật đầu, cũng không để bụng, chép nội quy thôi mà, cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
Hai người sánh vai nhau bước ra ngoài.
Tề Mỹ nhân không thích nói chuyện, Cố Nghi lại buồn ngủ, không còn sức để nói chuyện, thế là họ cùng nhau bước đi trong im lặng, cho đến khi tách ra mỗi người một hướng ở ngã ba.
Tề Mỹ nhân thấp giọng nói: “Chú ý sức khỏe.”
Cố Nghi: …
Có phải đang muốn ám chỉ tôi không?
Cố Nghi trở lại điện phụ, ngủ một giấc đến chiều.
Buổi chiều, nắng gắt chói chang, tẩm điện trở nên nóng bức khiến Cố Nghi tỉnh giấc.
Cô bảo Đào Giáp đặt tảng đá vào góc phòng, cảm giác mát mẻ dần dần lan tỏa.
Cố Nghi thức dậy, đứng trước bàn chép lại nội quy trong cung. Đào Giáp quạt cho cô, chậm rãi nói: “Mỹ nhân, hôm nay nô tì đi ngang qua Ti chế ti, bọn họ đang tuyển chưởng chế. Người đoán xem ai thắng?”
Ồ, cốt truyện.
Cố Nghi nói chắc nịch: “A Uyển của Hoán y cục.”
Đào Giáp: “Mỹ nhân tiên đoán như thần, chính là kẻ tiểu nhân đó! Muốn cậy quyền Mỹ nhân nhưng không thành, thế là liền đi làm chưởng chế của Ti chế ti!”
Cốt truyện thực sự luôn trực tuyến.
Cố Nghi cảm thấy mình cần phải thuyết phục Đào Giáp đừng tùy tiện đối đầu với nữ chính nữa: “Nếu sau này ngươi gặp cô ấy thì cũng phải khách sáo hơn chút, biết chưa hả?”
Đào Giáp bĩu môi: “Nô tì đương nhiên biết ạ.”
Trời càng lúc càng nắng, hai nữ quan đứng trước cửa Ti chế ti đổ mồ hôi đầm đìa. Họ đã đứng ở đây được nửa canh giờ, ánh nắng chói chang, bộ y phục trong cung dày cộm thật khiến người khác khó chịu.
Họ đưa mắt nhìn nhau, chỉ thấy Triệu Uyển lãnh một bộ cung phục mới toanh đang đi ra khỏi cửa lớn của Ti chế ti.
Hai nữ quan viên lập tức quỳ xuống nói: “Chưởng chế.”
Triệu Uyển nhìn đôi má đỏ bừng của họ: “Đã tự kiểm điểm lại lỗi của mình chưa?”
“Nô tì biết sai rồi, không nên nói năng xằng bậy bôi nhọ chưởng chế.”
“Tay nghề của chưởng chế thật độc đáo, chiếc váy nhìn không hề tầm thường chút nào. Nô tì không nên nói rằng chiếc váy mà chưởng chế làm là do sao chép mẫu của người đi trước.”
Triệu Uyển nhờ vào bộ váy hoa nguyệt nên đã giành được vị trí thứ nhất trong cuộc tuyển chọn chưởng chế lần này. Váy hoa nguyệt đúng như tên gọi, nếp gấp tinh xảo ở phần eo, lớp dưới cùng làm bằng vải lụa màu vàng sẫm, tổng cộng có mười mảnh, mỗi nếp gấp ở eo đều sử dụng cùng một màu, gió thổi qua váy sẽ nhẹ nhàng chuyển động như ánh trăng, sáng ngời chói mắt.
Nhưng hai người này đều không phục, hôm nay là ngày đầu tiên cô được thăng chức thành chưởng chế, nếu không dập tắt cơn giận của hai người họ thì cô sẽ khó có thể đảm nhiệm chức vụ của Ti chế ti được. Hơn nữa bên trên còn có hai chức là Điển chế và Ti chế, nếu như cấp dưới không phục tùng thì cấp trên làm sao tận trung được?
Ánh mắt cô ấy quét qua hai nữ quan: “Nếu hai người đã thành tâm ăn năn, vậy chuyện hôm nay đến đây coi như kết thúc, hai người quay về đi.”
“Tạ chưởng chế!” Hai nữ quan quỳ xuống lạy xong thì lập tức tiến vào trong bóng mát.
Triệu Uyển trở lại trong phòng rồi thay bộ cung phục của chưởng chế. Cô ấy đang định đi đến Hoán y cục để cảm ơn Quý ma ma thì lại nhìn thấy Chu Điển chế đang bước vào phòng.
Cô quỳ xuống nói: “Tham kiến Điển chế.”
Chu Điển chế hơi mũm mĩm, trời nóng bức nên trên trán đã lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng: “A Uyển không cần đa lễ. Ta tới đây để bàn với ngươi cách may quần áo bằng loại lụa mới nhất.”
Triệu Uyển vừa mới đọc qua sổ sách lưu kho: “Điển chế nói đến mấy tấm vải do Cung Quý nhân gửi đến ạ?”
Chu Điển chế gật đầu: “Đúng vậy, ta thấy đều là màu trơn, ngươi có thể dùng tấm vải màu xanh nhạt may một chiếc váy hoa nguyệt cho Cung Quý nhân.”
Triệu Uyển vốn định dâng váy hoa nguyệt cho Đức phi, nhưng Cung Quý nhân tuy không phải là phi nhưng cũng được coi là người được sủng ái trong hậu cung. Tháng nào hoàng đế cũng sẽ đến Trích Phương điện.
Cũng có cơ hội.
Triệu Uyển trả lời: “A Uyển sẽ làm theo lời căn dặn của Điển chế.”
*
Cố Nghi chép nội quy ba ngày, cuối cùng cũng chép xong mười quyển. Cô sai Đào Giáp mang đến chính điện cho Vương Quý nhân.
Đào Giáp vừa rời đi, nữ quan của Cung chính ti liền đến.
Nữ quan mặc bộ y phục trong cung màu xanh, trên thắt lưng có treo thẻ cung lệnh màu đỏ, khoảng bốn mươi tuổi.
Cố Nghi cười nói: “Là cô cô nào của Cung chính ti thế?”
Nữ quan chắp tay nói: “Vấn an Mỹ nhân, thần phụ họ Thẩm.”
Cố Nghi: “Hóa ra là Thẩm cô cô. Mời Thẩm cô cô ngồi. Cô cô đến đây là vì chuyện của Hoa Hòe à?”
Nữ quan gật đầu: “Thần phụ còn có chút việc nên không ngồi nữa. Vụ án của Hoa Hòe đã khép lại, thần phụ đến đây để thông báo cho Mỹ nhân biết.”
Cố Nghi trong lòng hơi động: “Ồ? Rốt cuộc là thế nào?”
“Chắc Hoa Hòe vì đường sau mưa trơn trượt nên đã bị trượt chân và rơi xuống giếng dẫn đến tử vong.”
Cố Nghi: “Hóa ra là vậy… Thế ai có thể chứng minh đây chỉ là tai nạn?”
Nữ quan mỉm cười nói: “Hôm đó người phát hiện thi thể của Hoa Hòe chính là thống lĩnh cấm quân Tề Sấm. Ngài ấy đã nhìn thấy dấu chân của Hoa Hòe bên cạnh giếng.”
Cố Nghi gật đầu: “Tạ Thẩm cô cô đã thông báo.”
Nữ quan quay người rời khỏi điện.
Tề Sấm, Cố Nghi biết cái tên này, nam thứ trong sách. Tề Sấm là người ngay thẳng, cho nên việc Hoa Hòe rơi xuống giếng quả thực là tai nạn ngoài ý muốn.
Cố Nghi vừa ngồi xuống uống một ngụm trà, lại có một thái giám trẻ tuổi với khuôn mặt xa lạ từ cửa điện bước vào. Cậu ta mặc một bộ quan phục màu nâu, thắt lưng đơn sắc, là thái giám phục vụ ở ngự tiền.
Cậu ta bưng một chiếc khay dài bằng nửa cánh tay, phủ vải đỏ, khom người nói: “Vấn an Mỹ nhân, bệ hạ ban tặng vật này cho Mỹ nhân.”
Cố Nghi không biết chuyện gì, đột nhiên nhớ tới tình tiết Tiêu Diễn tặng đầu người cho phi tần trong cung, đầu gối cô liền mềm nhũn, quỳ xuống nói: “Tạ bệ hạ long ân.”
Thái giám nhẹ nhàng đặt khay lên bàn: “Mỹ nhân có thể mở ra xem.”
Chắc không phải đầu người đâu nhỉ? Cố gia chỉ là một gia đình bình thường thôi mà, tổ tiên chắc cũng không có tham quan ô lại gì… đâu nhỉ?
Nếu là đầu người thì đây là việc mà con người có thể làm hả!?
Cố Nghi lấy hết can đảm, quay mặt nhấc tấm vải đỏ lên.
Dưới tấm vải đỏ là một chiếc bàn gỗ, được đánh bóng nhẵn nhụi, bên trong có khắc chia thành nhiều ô, mỗi ô điều được chạm nổi đủ loại đình viện lầu các.
Cố Nghi kinh ngạc nói: “Là cờ đại phú hào!” Phiên bản cao cấp!
Cố Nghi nhoài người nhìn quán rượu trong ô, gạch xanh tường trắng, lá cờ treo nghiêng được làm bằng lụa có nền đỏ viền đen, trên đó có thêu chữ “rượu”.
Một vài ô phòng giam phía sau được chạm khắc một chiếc lồng chim sống động như thật.
Quân cờ đặt trong bàn gỗ là hai hình người được chạm khắc từ gỗ. Một người mặc váy búi tóc, một người mặc áo bào đầu đội Dực Thiền Quan.
Hoàng đế biết chơi thật đấy!
Thái giám nhìn thấy vẻ mặt Cố Nghi, trong lòng thầm mừng. Làm tốt lắm, Mỹ nhân nhất định sẽ ban thưởng.
Thế là cậu ta đứng thêm một lúc nữa.
Cố Nghi ngẩng đầu nhìn thái giám vẫn không nhúc nhích, cô mỉm cười nói: “Đa tạ công công.”
Vậy thôi hả? Thái giám xấu hổ cười nói: “Vậy nô tài xin cáo lui.”
Khi Đào Giáp từ chính điện trở về, Cố Nghi kéo cô ấy lại, nóng lòng muốn chơi thử.
Đào Giáp không chịu nghe lời: “Nô tì không dám dùng quân cờ gỗ đó. Mỹ nhân nên đợi bệ hạ đến đi… Nếu người muốn chơi, vậy thì nô tì… tốt nhất nô tì nên dùng hoa điền làm cờ vậy!”
Được thôi. Cố Nghi đưa Đào Giáp một viên hoa điền bằng bạc.
Hai người họ chơi cờ đại phú hào một cách rất hứng thú.
Thái giám trẻ tuổi hai tay trống không trở về tiền điện, cả người ỉu xìu. Nếu biết trước sẽ thế này thì đã chẳng giành làm việc này làm gì
Bệ hạ hiếm khi ban thưởng cho hậu cung, vốn còn tưởng rằng Cố Mỹ nhân nhất định sẽ ban thưởng gì đó.
Haiz.
Cao Quý công công nhìn thấy cậu ta từ xa chậm rì rì đi về, không khỏi nhíu mày. Cái tên Tiểu Lý Tử này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bệ hạ vẫn đang đợi cậu ta quay lại bẩm báo đây này!
Ông ta ho khan một tiếng, sau đó nhìn thấy Tiểu Lý Tử ngẩng đầu lên.
Khi nhìn thấy Cao Quý công công đang đợi bên ngoài cung điện, Tiểu Lý Tử lập tức chạy nhanh tới.
“Cao công công, người cho gọi tiểu nhân có chuyện gì vậy ạ?”
Cao Quý vỗ vai anh ta: “Hoàng thượng đang chờ ngươi bẩm báo kia kìa. Vào đi.”
Tiểu Lý Tử không thể ngờ rằng hoàng thượng lại đợi cậu ta về bẩm báo, vì vậy cậu ta lập tức phủi tay áo, cúi đầu bước vào.
Cậu ta cúi đầu quỳ trước bậc thềm bằng ngọc, giọng nói run lên vì kích động: “Tham kiến hoàng thượng. Hoàng thượng kim an!”
Tiêu Diễn liếc nhìn Tiểu Lý Tử: “Đứng dậy bẩm báo.”
Tiểu Lý Tử đứng cúi đầu, lại nghe thấy hoàng thượng trên bậc thềm bằng ngọc hỏi: “Cố Mỹ nhân có nói gì không?”
Tiểu Lý Tử im lặng hít một hơi thật sâu, vuốt thẳng lưỡi, thêm mắm dặm muối: “Cố Mỹ nhân rất vui, tạ bệ hạ long ân. Cố Mỹ nhân còn cẩn thận ngắm nhìn chiếc bàn gỗ một lúc lâu, thậm chí còn cầm hai hình nhân bằng gỗ trong tay để chơi nữa!”
“Vậy à…”
Tiểu Lý Tử nhận thấy trong lời nói của hoàng thượng mang theo ý cười, nhưng cậu ta vẫn không dám nhìn lên.
“Việc này ngươi làm rất tốt, thưởng cho ngươi năm mươi lượng. Lui ra đi.”
Tiểu Lý Tử vui như điên, nhận lấy thỏi vàng từ tay Cao công công. Tuy năm mươi lượng không phải là số tiền lớn nhưng là do đích thân hoàng thượng ban thưởng!
“Tạ bệ hạ long ân!”
*
[1] Hộ chỉ là một loại phụ kiện trang sức đeo trên ngón tay nữ giới.