Nam Chính Hắn Luôn Tuyệt Tình Như Vậy

Chương 10




Sau khi Đào Giáp rời đi, Lục Triều đem một cây gậy đập chân vào phòng, sau đó vuốt thẳng lại góc áo rồi đi đến tiền điện tìm Cao Quý công công.

Cao Quý công công đang nghỉ ngơi trong điện phụ của Thiên Lộc các, Lục Triều bước vào điện, cúi đầu chào: “Sư phụ!”

Cao Quý chú ý tới đồ vật trong tay anh ta: “Trên tay ngươi cầm thứ gì thế?”

Lục Triều xắn tay áo lên, nửa quỳ xuống, nhẹ nhàng đập vào bắp chân của Cao Quý: “Sư phụ thấy thế nào? Dùng tốt đúng không ạ?”

Cao Quý cảm nhận một hồi, dường như thoải mái hơn gậy bằng ngọc nhiều: “Ừ… Cũng được.”

Lục Triều cười nói: “Cái này là Cố Mỹ nhân của Tú Di điện đưa sang, thậm chí còn đưa cho nô tài một cái. Nói rằng nghĩ đến việc sư phụ đứng lâu, có thể dùng cái này để giảm bớt nhức mỏi.”

Cao Quý nhướng mày nói: “Cố Mỹ nhân của Tú Di điện đưa cái này à?” Chỉ có cây chày gỗ này thôi?

Lục Triều vội vàng lấy lá vàng từ trong túi áo ra: “Còn có cái này nữa.”

Cao Quý nghĩ, Cố Mỹ Nhân tuy xinh đẹp nhưng lại không giữ được người.

Nhìn vẻ mặt của ông ta, Lục Triều biết sư phụ không xem trọng Cố Mỹ nhân của Tú Di điện, cho nên lúc này anh ta không dám nói nhiều.

Cao Quý lại hỏi: “Gần đây có phải Cung chính ti có việc giải quyết ở Tú Di điện không?”

Lục Triều không dám giấu ông ta, có gì nói đó: “Nghe nói cung nữ cấp hai Hoa Hòe của Vương Quý nhân ở Tú Di điện rơi xuống giếng chết. Vương Quý nhân liền báo việc này cho Cung chính ti giải quyết.”

Cao Quý nói “Ừ” một tiếng.

Có vẻ như Cố Mỹ nhân này đang nóng lòng tìm chỗ dựa.

“Được rồi, ngươi đi đi.”

Lục Triều cúi người, lui ra khỏi điện phụ của Thiên Lộc các.

Vừa đi ra ngoài đã gặp Võ công công đang bưng khay đi vào, Lục Triều khom lưng chào, Võ công công liền cười hỏi: “Tới gặp sư phụ ngươi à.”

Lục Triều cười nói: “Đúng vậy, nói mấy câu thôi, không quấy rầy Võ công công làm việc nữa.”

Võ công công gật đầu, bưng khay đi đến Thiên Lộc các.

Cao Quý công công bước ra trước nhìn vào khay, sau đó chuyển thẻ bài Cố Mỹ nhân của Tú Di điện lên đầu hàng thứ ba.

“Đi vào đi.”

Tiêu Diễn nhìn chiếc khay ngọc, còn đang suy nghĩ về đợt đề bạt quan nhân gần đây. Hắn vốn muốn chọn đại một Mỹ nhân mới nào đó, nhưng lại nhìn thấy thẻ bài Cố Mỹ nhân của Tú Di điện được xếp ở vị trí đầu hàng.

Hắn nghi ngờ liếc nhìn Cao Quý.

Cao Quý ngầm hiểu rõ, cân nhắc nói: “Lần trước bệ hạ đột nhiên đi đến chỗ của Vương Quý nhân trong đêm, có phải nên bù đắp cho Cố Mỹ nhân không ạ?”

Cố Mỹ nhân, Tiêu Diễn vừa nhớ đến cô, điều đầu tiên hiện lên trong đầu hắn là đôi mắt cô không ngừng nhìn hắn.

Cao Quý đặt cô lên đầu hàng, chẳng lẽ cô lại đút lót cho Cao Quý một hạt đậu bằng vàng nữa ư?

Lần trước đứng thứ hai, lần này chắc đã thưởng thứ gì đó giá trị hơn…

Con gái của một Tri Châu ở Phủ Châu lại ra tay hào phóng như vậy à?

Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve thẻ ngọc rồi lật mặt sau lại.

Cao Quý kinh ngạc, ông ta thật sự không trông mong bệ hạ sẽ lật thẻ bài của Cố Mỹ nhân.

Theo thói quen trước đây của bệ hạ thì sẽ mưa móc rải đều, đối với ai cũng như nhau. Mỹ nhân mới vào cung vẫn còn bảy người chưa gặp bao giờ đó!

Cố Nghi gặp lại ma ma của Thượng nghi cục, dù đã có chuẩn bị nhưng cô vẫn rất ngạc nhiên.

Cô thật sự không ngờ hoàng đế lại lật thẻ bài của cô lần nữa.

Cao Quý công công quả nhiên tay mắt rộng rãi thật!

Đào Giáp hưng phấn đi vòng quanh cô: “Mỹ nhân nhìn xem, cao thơm mới đem đến hôm nay khác với màu hôm qua. Màu này làm da trắng hơn! Chiếc áo khoác màu xanh đậm này đẹp cực kỳ!”

Cố Nghi để mặc nữ quan của Thượng nghi cục tắm rửa cho cô, nhưng trong lòng đang suy nghĩ lát nữa khi gặp Tiêu Diễn thì nên nói gì và làm gì. Nhưng vì hắn lại lật lại thẻ bài của mình nên trong mắt người khác cô là một người được sủng ái, nên mấy việc bợ đỡ nịnh nọt bề trên để hãm hại cô chắc sẽ không xảy ra với cô nữa.

Vừa qua giờ Dậu, thái giám đưa cơm đến Tây điện của Tú Di điện, nói rằng bệ hạ sẽ đến đây dùng bữa.

Đột nhiên trong điện rơi vào tình trạng hỗn loạn, may mà danh sách đồ ăn đã được quyết định từ lâu, thái giám đưa cơm vẫn hỏi Cố Nghi một cách tượng trưng: “Mỹ nhân có muốn thêm món gì không?”

Cố Nghi nhìn qua danh sách, thấy trong đó đã có hai mươi tư món. Cô lắc đầu nói: “Không cần đâu.”

Nửa tiếng sau, một giọng cao vút vang lên: “Hoàng đế giá đáo.”

Tiêu Diễn đi vào Tây điện, hôm nay hắn cũng mặc bộ áo bào màu xanh đậm, hoa văn rồng vàng năm móng, lưng đeo thắt lưng ngọc.

Cố Nghi cúi đầu nhìn chiếc áo khoác mỏng trên người cô.

Ngại quá, là phối màu.

Cố Nghi hành đại lễ với hắn.

Tiêu Diễn: “Bình thân.”

Cung nhân lần lượt đi vào, dọn bàn và bát đĩa lên.

Cố Nghi nhìn thấy Tiêu Diễn vén áo bào ngồi xuống, theo quy định trong cung, cô thân là Mỹ nhân, cấp bậc không cao, chỉ có thể đứng sang một bên làm một cô gái nở nụ cười giả tạo.

Tiêu Diễn nhấc đũa lên, nhìn thấy cô ngơ ngác đứng bên cạnh, chớp chớp đôi mắt tròn xoe, trên môi nở nụ cười giả tạo.

Cố Mỹ nhân này không biết tranh giành sự sủng ái thì thôi đi, thậm chí còn không biết cách phục vụ. “Nàng… ngồi xuống đi.”

Cố Nghi nghe vậy thì kinh ngạc nhìn Tiêu Diễn, lập tức cúi người nói: “Tạ ơn đức của bệ hạ.”

Quả nhiên, Tiêu Diễn nhìn thấy cô lật đật ngồi xuống, cầm đũa tre lên, đón lấy ánh mắt của hắn, sau đó gắp một miếng da vịt giòn vào trong bát hắn: “Bệ hạ nếm thử xem, mùa hè ăn vào rất sảng khoái.” Nói xong cũng gặp cho mình một miếng.

Tiêu Diễn hoàn toàn mất bình tĩnh, Cố Mỹ nhân này liên tục gửi vàng bạc cho Cao Quý để tranh giành sự sủng ái, nhưng cuối cùng lại… tự nhiên thế này…

Đúng là kém cỏi.

Hắn cười thầm, mặc kệ cô.

Cố Nghi ăn được mấy đũa, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy Tiêu Diễn đang cầm chén lên, mọi ánh mắt cử chỉ đều rất thanh cao.

Cô không dám ăn quá nhiều, nhưng lại không dám dừng đũa trước khi Tiêu Diễn làm vậy, vì thế cô gắp đĩa rau xanh nhỏ trước mặt.

Đợi đến khi bữa ăn yên tĩnh trôi qua, cung nhân lần lượt lui ra bên ngoài điện.

Khó khăn lắm mới đợi được hoàng đế tới, Cố Nghi ngoan ngoãn chủ động hầu hạ hắn thay quần áo, đầu tiên là cởi thắt lưng bằng ngọc ra, sau đó mũ đội đầu, cô cũng không quên nịnh nọt: “Hoàng thượng mặt nhỏ, đội chiếc mũ đội đầu này trông rất đẹp, nếu mặt mập mà đội sẽ không đẹp đâu!”

Tiêu Diễn: …

Cung nhân đã chuẩn bị sẵn lược răng cưa ở trên bệ, Cố Nghi cầm lược nói: “Búi tóc của bệ hạ bị lỏng, thần thiếp giúp bệ hạ buộc lại.”

Tiêu Diễn hơi sửng sốt: “Không cần, chỉ cần cởi búi tóc ra, dùng dây buộc lại là được.”

Cố Nghi làm theo, vừa chải tóc vừa thầm thở dài, tóc Tiêu Diễn thật đẹp, đen bóng lại mềm mại như lông chó.

Tiêu Diễn nhắm mắt nghỉ ngơi, chú ý đến động tác nhẹ nhàng phía sau.

Ngày thường hầu hết người phục vụ thân cận của hắn đều là thái giám, nói đến trong hậu cung cũng chưa có phi tần nào chải tóc cho hắn.

Trong ký ức của hắn, dường như chỉ khi hắn còn nhỏ thì mới có nữ tử chải tóc cho hắn.

Tiêu Diễn nghĩ tới đây liền cau mày, lạnh lùng nói: “Dừng tay.”

Cố Nghi không biết tại sao: “Thần thiếp khiến bệ hạ thấy đau à?” Nhưng đã buộc lại xong rồi mà.

Tiêu Diễn không trả lời, lật mấy tập tấu chương trên bàn ra.

Cố Nghi hiểu đây là dấu hiệu cho thấy cô có thể lui xuống rồi.

Cô di chuyển ra phía sau bức bình phong, để án thư lại cho Tiêu Diễn, tự mình ngồi trên chiếc giường thấp chơi cờ.

Lúc cô buồn chán đã vẽ cờ đại phú hào [1], một người đóng hai vai cũng có thể chơi được.

Xúc xắc mà Đào Giáp tìm cho cô là xúc xắc bằng ngọc, lúc ném thì phát ra âm thanh lộc cộc, cảm giác cầm trên tay rất dễ chịu.

Tiêu Diễn đang đọc tấu chương, thỉnh thoảng lại nghe thấy những tiếng lộc cộc.

Hắn hít một hơi thật sâu, xoa ấn đường.

Hắn đứng dậy để xem Cố Mỹ nhân này đang muốn giở trò bí ẩn gì!

Hắn đi qua bức bình phong, nhìn Cố Nghi đang nằm trên chiếc giường mềm mại, một tay chống cằm, ném xúc xắc lên một tờ giấy Tuyên vẽ đầy hình thù kỳ quái như bùa chú.

Đôi xúc xắc ngọc bích rơi xuống đĩa sứ, phát ra âm thanh lộc cộc.

“Nàng đang làm gì thế?”

Cố Nghi quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Diễn đứng bên cạnh bức bình phong nhíu mày lại, cô lập tức ngồi dậy, nở nụ cười nịnh nọt: “Đây là cờ đại phú hào. Bệ hạ muốn chơi không?”

Cờ đại phú hào?

Tiêu Diễn tiến lại một bước, nhìn thấy trên giấy Tuyên có hai viên hoa điền [2], một viên bạc và một viên vàng. Trên giấy Tuyên vẽ một đường tròn, mỗi ô được ngăn cách nhau, dường như là vẽ các trạm quán lầu các khác nhau.

Bên cạnh tay cô là một xấp giấy Tuyên được cắt thành hình vuông, bên trên viết năm mươi, một trăm, vân vân.

“Cờ đại phú hào này chơi thế nào?”

Cố Nghi thấy hắn lúng túng, ánh mắt rõ ràng muốn chơi nhưng lại ra vẻ nghiêm túc, nên có lòng giải thích: “Bệ hạ cầm một viên, thần thiếp cầm một viên, sau đó tung xúc xắc rồi đi theo số trên đó, đi qua chỗ nào thì có thể mua địa điểm đó. Nếu sau này thần thiếp đi vào chỗ bệ hạ đã mua thì phải trả tiền thuê. Ai tiêu hết tiền trước thì người đó sẽ thua.”

Là dạng cờ mua bán và cho thuê. Tiêu Diễn ngồi xuống giường: “Vậy trẫm sẽ chơi với nàng.”

Cố Nghi vui vẻ nói: “Vâng, vậy bệ hạ cầm vàng, thần thiếp cầm bạc, mỗi người bắt đầu với năm trăm lượng.”

Tiêu Diễn ném xúc xắc trước, đi tới một hình vuông, hình như trên đó vẽ một quả cam?

Cố Nghi giải thích: “Đây là quán rượu, bệ hạ có thể mua nó!”

Tiêu Diễn cau mày nói: “Quán rượu thì sao lại vẽ quả cam?”

Cố Nghi: “Thần thiếp vẽ chiếc cốc mà…”

Tiêu Diễn: …

Đi thêm vài bước, Tiêu Diễn đi đến một chỗ vẽ mấy thanh dọc: “Đây lại là gì nữa?”

Cố Nghi do dự: “Bệ hạ, đây là ngục giam, cho nên ván này bệ hạ mất lượt không thể tung xúc xắc. Thần thiếp còn hai lượt.”

Quả nhiên, Tiêu Diễn lạnh lùng đưa mắt nhìn cô: “To gan! Vua thì sao có thể vào ngục!”

Cố Nghi uống một ngụm nước: “Bệ hạ, trò chơi là trò chơi. Bệ hạ muốn gian lận à?”

Tiêu Diễn cười khinh thường: “Nàng đi tiếp đi!”

Hai người chơi một ván cờ cho đến tận giờ Hợi.

Cố Nghi đã thắng.

Cô vừa nhát gan vừa kiêu ngạo, nhưng dù sao cũng là tay mơ, nên là vẫn nhát gan hơn kiêu ngạo.

Quả nhiên, cô nhìn thấy Tiêu Diễn cuộn tờ giấy Tuyên vẽ cờ đại phú hào của mình lại như muốn tịch thu.

Cố Nghi: “Bệ hạ…” Anh thế này là thua mà không phục à? Nhưng thật ra tôi có thể vẽ lại được.

Tiêu Diễn lạnh lùng nói: “Tay nghề hội họa của nàng thật đáng lo ngại, trẫm sai người làm lại cờ đại phú hào này.”

Cố Nghi lập tức tâng bốc: “Bệ hạ anh minh!”

Tiêu Diễn nhìn vào mắt cô: “Cờ đại phú hào này ở đâu ra?”

Cố Nghi nói dối: “Một giai thoại thú vị ở vùng quê thôi.”

Tiêu Diễn cười nhẹ, ánh mắt khẽ đảo: “Khắp chốn thiên hạ, chỗ nào cũng là đất của vua; dân khắp bốn biển, người nào cũng là thần của vua. Thương nhân sao có thể được gọi là đại phú hào? Giai thoại ở vùng quê này thật thú vị!”

Cố Nghi nghe thấy vậy, da đầu liền tê dại. Cô không muốn tham gia vào cuộc tranh luận giữa chủ nghĩa phong kiến và chủ nghĩa tư bản, đành phải cười nói: “Bệ hạ thật anh minh! Tên gọi này chỉ gọi vu vơ vậy thôi, cũng chỉ là một trò chơi tầm thường thôi mà!”

Sắc mặt Tiêu Diễn dịu đi một chút, nhưng tâm trí không khỏi trôi về dòng chữ trên tấu chương hôm nay: [Quan chức tính mẫu đất để thu bạc] – Trưng thu thuế đất, dùng bạc làm thuế.

Cố Nghi thấy hắn đang trầm tư, cô đứng dậy thắp nến trong tẩm điện lên.

Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào điện, chiếu thành một tia sáng trắng lên chiếc giường gỗ.

Không biết tối nay Vương Quý nhân có sai người đến nữa không.

Cô vừa đốt nến lên, Tiêu Diễn liền đi vào tẩm điện.

Hai người nhìn nhau, đổi chỗ, bầu không khí bỗng trở nên mê hoặc.

Cố Nghi hơi căng thẳng, hít một hơi thật sâu, nhưng cô cũng hiểu rõ cô đã là Mỹ nhân của hoàng đế thì sớm muộn gì cũng sẽ có ngày này.

Khuôn mặt của Tiêu Diễn dưới ánh nến càng rõ ràng hơn, con ngươi màu nâu sẫm của hắn đang tỏa sáng rạng rỡ.

Không cần nói gì nhiều, Tiêu Diễn liền ôm cô lên giường.

[1] Cờ đại phú hào: Cờ tỷ phú

[2] Hoa điền là một loại trang sức hình hoa trên mặt của phụ nữ Hán thời cổ đại