"Nếu anh đã cho rằng tôi thiết kế anh, lòng dạ tôi như rắn độc, thì sao hôn lễ anh tôi phải tham gia, tôi ước gì thanh danh anh mất sạch mới đúng chứ!"
Hải Diêu giận quá hóa cười, không muốn tiếp tục nhiều lời, quay người đẩy cửa đi vào nhà.
"Chứ không phải bởi vì tên kia sao?" Lục Thế Quân lập tức chế trụ vai của nàng, anh cánh tay dài đẩy mở cửa, cực nhanh đưa nàng đặt tại môn lưng, gác ở xuất sắc thẳng trên sống mũi kính mắt sau này một hai mắt mắt, một mực nhìn chằm chằm nàng, xem kĩ lấy nàng mỗi một tia biểu lộ.
"Chuyện của tôi, không liên quan gì đến anh, anh Lục, mời anh đi ra ngoài!" Hải Diêu không bị anh ta chọc giận, cũng không muốn tức giận.
Anh ta biết, cô yêu anh ta say đắm, thế nhưng anh ta vẫn nhẫn tâm đó thôi!
Hải Diêu trẻ trâu, đắm chìm trong truyện cổ tích tình yêu, còn anh ta, lại đứng ở một bên, thờ ơ lạnh nhạt, thậm chí trong lòng còn châm chọc chế giễu cô.
Hải Diêu chưa từng tuyệt vọng và khó chịu giống như như bây giờ, cho dù là trong ngày kỷ niệm Trình Nhã Như mang theo con riêng anh ta xuất hiện, cô cũng không có cảm giác như giờ.
"Anh Lục sao?" Lục Thế Quân ghì lấy vai Hải Diêu, ánh mắt dữ tợn: "Đông Hải Diêu! Cô vội vã phân rõ giới hạn với tôi như vậy? Là vì người vừa đưa cô về sao?"
Giọng Hải Diêu rất nhẹ nhàng, giống như một cơn gió thổi qua, Lục Thế Quân đang tức hổn hển cũng giảm xuống, anh ta cảm thấy Hải Diêu đã thay đổi, anh ta không thể ép Hải Diêu quá, nếu không sẽ không tốt.
"Cuối tuần, tôi và Nhã Như sẽ tham gia một bữa tiệc rượu, tất cả nhân vật nổi tiếng của thành phố A đều tham gia, tôi hi vọng cô sẽ đi, để làm sáng tỏ sự thật, cho dư luận không bàn tán lung tung nữa."
Lục Thế Quân nói đến đây, liền hạ quyết tâm: "Nếu cô đồng ý đi, thì sau này, giữa tôi và cô, sẽ không còn liên quan gì nữa."