Lý Huyền nghe vậy thì sững sờ, Thang Khải Huân lại chậm rãi mở miệng: "Bác Lô, dừng xe trước mặt cô gái đang đón xe kia, nói cậu ba Cố gia phái bác đến đón cô ấy."
"Vâng thưa Thang tổng."
"Thang tổng?" Lý Huyền không hiểu gì, nhưng thấy Thang Khải Huân đã xuống xe, nên cũng đành phải mở cửa xe xuống theo.
Lý Huyền nhanh chóng gọi điện thoại điều xe khác tới, nhưng Thang Khải Huân đã vòng qua đường đi mất.
"Anh Huân, không biết trong lòng anh nghĩ gì nữa." Lý Huyền không nhịn được mà phàn nàn: "Anh giúp Hải Diêu, nhưng vì sao lại không cho cô ấy biết?"
"Lý Huyền, cậu quản quá nhiều rồi đấy." Thang Khải Huân liếc mắt: "Bí mật, đóng cho chặt miệng cậu vào, đừng tưởng rằng tôi không biết gì hết."
Lý Huyền cực kỳ lúng túng, trong thời gian này đúng là anh ta rất thích bát quái, thế nhưng... sao anh Huân biết được nha?
Trong lúc Lý Huyền mải nghĩ ngợi, Thang Khải Huân đã nhấc chân lên xe bảo tài xế lái xe đi, đợi Lý Huyền phản ứng kịp, thì chiếc xe sớm đã nghênh ngang rời đi, Lý Huyền trợn mắt há mồm, sau đó cười khổ, sao anh Huân lại phát tính tình trẻ con rồi!
*
Sự tình đã rất rõ. Hải Diêu không hề mang thai, đúng như bác sĩ Triệu nói, do mấy ngày nay thân thể khó chịu, nên Hải Diêu lầm tưởng là có bầu rồi hẹn Yên Yên đến bệnh viện khám. Còn Yên Yên, thì đã sớm bị Trình Nhã Như thu mua rồi, cho nên mới mượn cơ hội này đào một cái bẫy.
Hải Diêu cảm thấy trong lòng rất trống trải, đúng lúc này điện thoại di động lại vang lên, Hải Diêu tiện tay tiếp: "Alo! Đông Hải Diêu nghe."
"Diêu Diêu, là tôi, Nhã Như..."
Hải Diêu định tắt điện thoại đi, nhưng Trình Nhã Như đã vội vã mở miệng trước: "Diêu Diêu, Thế Quân muốn tôi nói với cô một chuyện, đợi tôi nói xong đã!"