"Là như vậy à?" Ánh mắt Long Thần xuất hiện một tia mờ mịt, dĩ nhiên đây chỉ là ngụy trang mà thôi, cũng là ngụy trang có thiện ý. Dù sao đối với bọn hắn, Long Thần thật tâm cảm ơn họ.
"Ta hỏi ngươi, ngươi còn thân nhân nào khác nữa không?" Long Nguyệt liền vội vàng hỏi, hình như lời này mới chính là mục đích của nàng.
"Không còn, ta kể từ khi có được trí nhớ, chỉ một thân một mình sống." Long Thần nói.
Sáu người bọn họ có chút thất vọng.
Qua một hồi, Long Nguyệt mới lên tiếng: "Ta vốn cho rằng, nếu như ngươi còn một đại gia tộc, vậy thì nhất mạch Long võ giả chúng ta có thể cùng các ngươi tạo quan hệ. Đáng tiếc, đáng tiếc, thế nhưng Long Thần này, nếu như ngươi có quan hệ đến huyệt mạch với ta, chúng ta lại cứu thoát ngươi từ tay Cổ Ma vực, có một số chuyện ta nhất định phải nói cho ngươi biết!"
"Mời ngươi nói." Long Thần gật đầu nói.
"Ngươi biết thân phận sáu người chúng ta không?" Long Nguyệt hỏi.
"Không biết, nói thật, ta đến từ một tiểu quốc gia được Thần Vũ thánh triều quản lý, đối với nơi này cũng chưa quen thuộc lắm. Nếu không phải trong lúc vô tình ta giết nhi tử Ma hoàng, đưa đến đại họa trước đó." Long Thần nói.
Đối phương gật đầu, nguyên lai là như thế, bọn họ còn không biết tại sao Ma hoàng phải đuổi giết một tiểu nhân vật như Long Thần.
"Để ta giới thiệu cho Long Thần huynh đệ biết về danh tự chúng ta."
Long Thần nghe được có chút ngạc nhiên, nguyên lai bọn họ đều là kẻ thù Vũ Minh, không trách được trời sinh không để ý. Càng thêm trọng yếu là, trong Huyền thưởng bảng bọn họ lại chiếm các vị trí trong mười sáu hạng đầu.
"Nhưng mà, ta hình như nghe nói, chỉ có Địa Vũ cảnh ở hạng ba mà thôi."
Long Thần đã nghe Khương Thành nói trước đây.
"Đó là Vũ Minh đùa bỡn gạt người mà thôi, các đại thế lực cảm thấy chúng ta nhỏ yếu, chạy đến kiếm tiện nghi. Đến bây giờ, trên căn bản các đại thế lực đều biết được thực lực của chúng ta, nếu chúng ta chỉ có thực lực như ở trong Huyền thưởng bảng, Ma hoàng làm sao để cho chúng ta chạy ra khỏi Cổ Ma vực." Khương Vô Nhai cười đạm nhạt nói.
"Nguyên lai như thế." Long Thần gật đầu.
Lúc này, Khương Vô Nhai chỉ Long Nguyệt, nói: "Nàng, Long Nguyệt, trên Huyền thưởng bảng hình như xếp hạng thứ hai, Khương Vô Nhai ta xếp hạng thứ tư, còn đám người bọn hắn, năm sáu bảy tám. Huyền thưởng bảng kia giống như là chuẩn bị cho chúng ta vậy!"
Đối với bọn hắn, Long Thần vẫn thật tâm bội phục.
Khương Vô Nhai tiếp tục nói: "Nói nhiều như vậy, thật ra là để cho ngươi biết, thanh danh của ngươi hiện giờ đoán chừng đã được truyền ra ngoài. Bởi vì ngươi được chúng ta cứu đi, mà Vũ Minh coi chúng ta là cái đinh trong mắt, lấy tính cách Vũ Minh, tất nhiên sẽ đem ngươi thành bè đảng với chúng ta. Cho nên ngươi không lăn lộn ở Thần Vũ thánh triều được nữa rồi, hơn nữa thực lực ngươi bây giờ, đã hạ xuống cấp độ yếu nhược, hoàn toàn không đủ để tự vệ!"
"Ta đây nên làm như thế nào?"
Long Thần cũng ý thức được vấn đề này, hắn sớm đã có mâu thuẫn cùng Vũ Minh. Lần này có lẽ trực tiếp được đưa lên Huyền thưởng bảng, dưới những thế lực nơi này, hoàn toàn không có cơ hội sinh tồn.
Khương Vô Nhai mắt lộ vẻ ôn hòa, nói: “Ngươi có hai lựa chọn, thứ nhất, ngươi có thể trở về địa phương vốn có của ngươi. Chúng ta nếu đã cứu ngươi ra, sẽ đưa Phật đưa đến tây thiên, mang ngươi trở về nhà!"
"Vậy điều thứ hai là gì?" Long Thần hỏi.
Nói xong, Khương Vô Nhai nhìn về phía Long Nguyệt.
Long Nguyệt gật đầu, nói: "Ngươi là người Long gia, dĩ nhiên ta sẽ có trách nhiệm bảo vệ ngươi. Trên người ngươi lưu lại ám thương kia, ta có biện pháp dùng dược vật điều dưỡng cho ngươi, tuy nhiên còn phải xem ngươi có nguyện ý đi theo sáu huynh đệ tỷ muội chúng ta hay không!"
Long Thần trước hết trầm mặc.
"Tiểu tử, ngươi còn do dự cái gì, sáu tên tiểu tử kia là núi dựa của ngươi lúc này, tạm thời đi theo bọn họ cũng không tệ, có cả thịt ăn này." Tại trong Thái Hư cảnh, Tiểu Miêu nhắc nhở.
Lúc này, Long Nguyệt bỗng dưng lên tiếng: "Dĩ nhiên, sáu người chúng ta đã kết bái qua, ngươi chẳng qua là tạm thời đi theo chúng ta mà thôi. Nếu chúng ta phát hiện ngươi là hài tử hiếm có, chúng ta cũng không ngần ngại có thêm một thất đệ!"
Long Nguyệt nói xong lời này, mấy người kia đều cười.
Cô gái áo lam nói: "Đúng vậy, tiểu đệ đệ, ngươi cần phải cố gắng lên nha, ngươi nhìn tỷ tỷ đây hiện tại nhỏ nhất, không biết có bao nhiêu biệt khuất đấy!"
Khương Vô Nhai cũng nói: "Như vậy đội ngũ phản bội Vũ Minh chúng ta đây càng thêm lớn mạnh, hơn nữa còn là một Long võ giả giống như Nguyệt nhi. Đáng tiếc tiểu Thần trời sinh không để ý, không muốn làm bạn với chúng ta, có hắn ở đây chúng ta sẽ mạnh hơn.”
Long Thần biết, hắn nói tiểu Thần, hẳn là Long Thần đứng ở hạng ba trên Huyền thường bảng Vũ Minh, thực lực của hắn hẳn là mạnh hơn so với Khương Vô Nhai.
Đối với bọn hắn, Long Thần trong lòng tràn đầy cảm kích, cho nên hắn nói: "Đa tạ ân cứu mạng và chứa chấp của các vị, Long Thần không bao giờ quên!"
Chuyện này đại biểu hắn đã quyết định đi theo đám người kia, ít nhất Long Nguyệt đã đáp ứng giải trừ chút ít ám thương trong cơ thể hắn. Hơn nữa Long Thần cũng cần có thời gian dài khôi phục thực lực, có bọn họ bảo vệ là thích hợp nhất.
Nghe được lời Long Thần, năm người bọn họ đều cười, chỉ có Long Nguyệt luôn vẫn là không thấy rõ bộ dáng thế nào, thế nhưng từ trong ánh mắt của nàng, Long Thần có thấy được nàng vui mừng. Có thể ở trên người Long Thần, nàng cảm thấy một loại cảm giác thân thuộc.
"Tên của ngươi là Long Thần, đệ đệ Nguyệt nhi cũng là Long Thần, bất quá chúng ta gọi hắn là tiểu Thần. Theo lời ngươi, chúng ta trước gọi tên của ngươi, chờ thông qua khảo nghiệm của chúng ta, chúng ta gọi ngươi là Thất đệ cũng không muộn.”