Lang Quân Yêu Nghiệt Của Ta

Chương 62: Chương 29.1




Tang San cũng không còn là vị Trường công chúa khi nhắc đến nam nhân sẽ ngại ngùng nữa, nàng ta khoác áo giáp, đeo trường thương, sắc bén như một thanh kiếm vừa ra khỏi vỏ: "Niệm Niệm, bây giờ muội đã trở thành tội nhân của trăm nước, ngoài mười một yêu thành, muội không còn nơi nào để đi nữa."

Tang Niệm Niệm ngẩn người hai giây, chậm rãi đặt chén trà trong tay xuống.

Tang San học theo giọng điệu mỉa mai của những người kia: "Tiên Thư Công chúa từng cứu vô số mạng người, vì theo đuổi trường sinh, đã vứt bỏ bá tánh từng sùng bái nàng."

"Tang San!" Tang Uyển dùng sức kéo tay Tang San, lớn tiếng nói: "Muội quá đáng lắm rồi! Quên lời hứa trước khi xuất phát của chúng ta rồi sao?!"

"Bây giờ muội che giấu còn có tác dụng gì? Chẳng lẽ muội ấy sẽ không biết sao!"

Tang Uyển cười khổ một tiếng, chán nản ngồi phịch xuống ghế, lẩm bẩm: "Yêu Vương hắn... Muội ở lại đây cũng tốt."

Ở đây, ít nhất sẽ không có ai dùng ánh mắt oán hận nhìn muội muội của hắn.

Đối mặt với Tang San kích động và Tang Uyển như thể đã kiệt quệ tâm huyết, Tang Niệm Niệm cũng thở dài một tiếng.

Diệu Diệu Thần Kỳ

Tuy Phù Minh vẫn luôn giấu nàng, nhưng nàng không phải kẻ ngốc, rất nhanh đã nhận ra sự khác thường từ những dấu vết, bây giờ vừa nghe lời Tang San nói, liền hiểu rõ mọi chuyện.

Không biết là kẻ nào có dã tâm sau khi nàng qua đời, đã đi khắp nơi tung tin đồn nàng để lại chín viên tiên đan trường sinh, khơi dậy dã tâm của các nước.

Nhưng thứ không có, Tang quốc làm sao có thể giao ra?

Hai bên giằng co rất nhanh đã dẫn đến chiến loạn, sau đó các nước thừa cơ hội, gây rối tình hình, muốn thôn tính lẫn nhau, có thù oán từ đời trước... Tất cả mọi người như ngửi thấy mùi tanh, đánh nhau không ngừng.

Còn nàng, người vẫn còn sống, cũng trở thành kẻ đạo đức giả và là nguồn gốc của mọi bất hạnh, nếu không có Phù Minh bảo vệ...

Co ngón tay, Tang Niệm Niệm không tiếp tục nói chuyện này với hai người nữa, mở miệng nói: "Phụ hoàng và mẫu hậu dạo này khỏe không?"

Tang Uyển gật đầu, nói bóng gió: "Có mười một yêu thành bảo vệ, phụ hoàng và mẫu hậu thân thể vẫn khỏe mạnh."

Tang Niệm Niệm hiểu được ý tứ của hắn, tâm trạng càng thêm phức tạp.

Nàng không nói gì nữa, chỉ đưa cho mỗi người một túi trữ vật đựng thuốc, bảo bọn họ sớm trở về Tang quốc trấn giữ.

Bây giờ vì quan hệ của Yêu Vương, các nước không còn dám tùy tiện xuất binh nữa, nhưng ảnh hưởng của chiến loạn trước kia vẫn còn, cộng thêm việc tiên nhân và yêu ma lần lượt xuất hiện, tình hình vẫn chưa yên ổn.

"Hazii." Hít sâu một hơi, Tang Niệm Niệm không nghĩ đến những chuyện đã xảy ra nữa, cố gắng lấy lại tinh thần, tập trung toàn bộ sự chú ý vào việc luyện thuốc trước mặt.

Ba canh giờ sau, nàng bỏ tất cả đan dược và thuốc mỡ luyện chế được vào túi trữ vật, trở về yêu quật.

Đập vào mắt là một vùng tối tăm sâu thẳm, chỉ có những đốm sáng nhỏ bé rơi bên chân nàng, dẫn đến vương tọa lạnh lẽo kia.

"Niệm Niệm càng ngày càng bận rộn."

Trong bóng tối truyền đến tiếng cười lạnh bất mãn của Yêu Vương bệ hạ: "Còn nhớ mình có một phu quân không?"

Tang Niệm Niệm: "..." Nàng mới rời đi ba canh giờ thôi mà!

"Hôm nay sao ngươi về sớm vậy, đã làm xong việc rồi sao?"

Ngày đêm ở chung lâu như vậy, Tang Niệm Niệm sớm đã nắm rõ thói quen của con sói này, rất tự nhiên đi đến bên cạnh hắn ngồi xuống: "Hôm nay ta đã luyện chế không ít thuốc mỡ ở luyện đan phòng, ngươi cởi quần áo ra để ta xem giúp ngươi."

Sói lớn đến giờ vẫn không muốn tin Tang Niệm Niệm yêu hắn lập tức nổi giận: "Ngươi đừng có đánh trống lảng, có phải ngươi muốn ta về muộn một chút không?"

Tang Niệm Niệm: "..."

"Ta không nói như vậy." Tang Niệm Niệm lập tức phủ nhận, một tay kéo tay áo hắn: "Mau cởi quần áo ra."

Phù Minh không nhúc nhích.

Tang Niệm Niệm chỉ đành nói thêm mấy chữ: "Phu quân bây giờ cũng không muốn tin tưởng Niệm Niệm nữa."

Phù Minh: "..."

Hắn hừ lạnh một tiếng, cởi dây buộc ở cổ ra.