Kiều Mị: Thông Phòng Vừa Kiều Vừa Mị

Chương 37: Nếu thật sự không được nàng còn có thể bán trứng gà ngâm suối nước nóng... ?�� 




Nằm liên tục mấy ngày, đồ ăn nấu chín cũng đã ăn hết, cuối cùng Ngọc Đào cũng không tình nguyện từ trên giường ngồi dậy.   

Vài ngày trôi qua, bàn vốn đã lau chùi sạch sẽ lại rơi xuống một lớp bụi mỏng, tuy rằng nàng lười biếng, nhưng không có nghĩa là nàng chịu được bẩn.   

Nằm yên không nhìn thấy bụi thì thôi, nếu nhìn thấy nàng liền lấy nước bắt đầu lau.   

Những thứ như phòng ngủ và nhà bếp sẽ được sử dụng nên lau chùi sạch sẽ, những nơi khác nàng không quan tâm.   

Nguyên nhân trạch viện này đáng để được Hàn Trọng Hoài mua chính là do nó có một suối nước nóng, thấy đã thu dọn gần hết, người nàng đầy mồ hôi đi vào hồ nước nóng.   

Nước nóng có nhiệt độ vừa phải, Ngọc Đào vừa bước chân vào đã híp mắt thở dài một tiếng.  

Lần trước đến suối nước nóng của Ngụy gia, nàng ngâm chân trong nước suối nóng nhưng vẫn là cách một lớp xiêm y, thiếu chút nữa đã đem nàng đóng băng.   

Lần này mới xem như là thật sự được hưởng thụ.   

Sau khi đến cổ đại, nàng tắm rửa chủ yếu là dựa vào chà lau, thỉnh thoảng có thể mượn một cái thùng tắm ngâm một chút, nhưng làm sao thùng tắm có thể so sánh với sự tự do tự tại như bây giờ.   

Tốt nhất Hàn Trọng Hoài nên quên nàng như vậy, vậy ngày lễ ngày tết nàng không thể thiếu được việc cảm kích hắn, mặc dù hai người chưa ngủ với nhau nhưng nếu hắn tặng nàng một trạch viện có suối nước nóng, như vậy coi như hắn là một kim chủ tốt.   

Dựa vào hồ bơi, Ngọc Đào thoải mái mơ mộng.   

Nếu nàng là một cây hải tảo thì tốt rồi, có thể luôn ngâm mình trong nước, sẽ không có chủ tử nào ép buộc nàng, một hai phải xem cá mặn lăn qua lăn lại.   

Sợ ngâm suối nước nóng lâu quá thì ngất xỉu không ai cứu, Ngọc Đào ngâm sảng khoái nửa canh giờ xong thì quấn xiêm y trở về phòng.   

Đem bạc bên cạnh dồn lại một chỗ, nàng cẩn thận tính toán.   

Trên tay nàng có hai thỏi vàng do Hàn Trọng Hoài đưa cho, một cái chính là năm mươi lượng, cộng thêm đống bạc vụn vặt khác, ước chừng có một trăm năm mươi lượng, ngoại trừ số bạc hiện tại này, cộng thêm trang sức trên người, hẳn là có thể gom được hai trăm lượng.   

Nghĩ đến đây Ngọc Đào lấy hộp đựng trang sức ra, đồ vật bên trong có thể nói là trắng đến lóa mắt, càng nhìn nàng càng cảm thấy màu sắc của cây trâm này vô cùng xinh đẹp.   

Đáng tiếc ngày đó Trần Hổ đến quá sớm, bằng không nàng cảm thấy còn có thể từ trên người người nọ vớt được thêm một chút chỗ tốt.   

Người nọ vừa nhìn đã biết là bạc nhiều không có chỗ sử dụng, đưa cho mỹ nhân, nói không chừng so với để cho hắn tiêu ở nơi khác còn có ý nghĩa hơn.   

Trước kia lúc nhàn rỗi nhàm chán, nàng đã từng suy nghĩ qua một vấn đề, nếu như có một nam nhân thấy sắc nổi lòng tham với nàng, nguyện ý bỏ ra ngân lượng để khiến nàng chú ý, vậy nàng có cầm số ngân lượng đó hay không.   

Đáp án là nàng sẽ không nhận.   

Nàng là người sợ phiền toái, ban đầu thu tiền thì sảng khoái, nhưng sau đó tuyệt đối không thể thiếu việc phải ứng phó với nam nhân cho nàng bạc.  

Chiếm tiện nghi của người khác cũng không dễ dàng như vậy.   

Nhưng đổi lại giả thiết, nếu một nam nhân thấy sắc nổi lòng tham với nàng, đưa bạc cho nàng, sau khi thu bạc thì nàng sẽ không gặp lại người kia, vậy bạc này nàng có thu không.   

Vậy đương nhiên là nàng sẽ thu.   

Lúc ấy nàng có Trần Hổ bên cạnh nên mới dám dùng chiêu này để đuổi sắc quỷ đi, đổi lại là tình huống hiện tại của nàng, nam nhân khác liếc mắt nhìn nàng nhiều một cái, nàng cũng không dám trợn trắng mắt, chỉ sợ người ta kéo nàng vào trong ngõ nhỏ.   

Cất xong bạc và trang sức, Ngọc Đào thay sang một thân xiêm y tốt nhất của nàng, búi tóc phụ nhân, sau đó cầm lấy trâm ngọc đi ra ngoài.   

Trừ cái này ra, trong tay nàng còn cầm chậu cây cảnh mà Trần Hổ mua lúc trước, tất cả đã chuẩn bị xong, lúc này nàng mới mở cửa viện gõ cửa lớn của nhà hàng xóm kế bên.   

Nơi này có vẻ hoang vu vắng vẻ, không ở trong thành nên cũng không có chợ hay người bán hàng rong, nhưng người có thể mua sản nghiệp ở nơi này, không phú thì cũng quý.   

Mấy ngày nay nửa đêm ngay cả tiếng chó sủa nàng cũng không nghe được mấy tiếng, chứng minh buổi tối ở nơi này sẽ không có người nhàn rỗi chạy tán loạn.   

Hơn nữa cách đó mấy dặm chính là thôn trang của Ngụy gia, khi đó nàng nghe Ngụy Cẩm Dương nói, Thái tử điện hạ đang ở trong thôn đó để tĩnh dưỡng thân thể.   

Hướng về phía này, nàng càng không cần lo lắng về vấn đề an toàn ở nơi này.   

Thứ duy nhất mà nàng cần phải lo lắng chính là vấn đề ấm no của nàng.   

Là một con cá mặn coi việc sống là nhiệm vụ quan trọng nhất, so với chờ mong Hàn Trọng Hoài mười ngày nửa tháng chơi chán rồi mới đón nàng về phủ Quốc công, nàng càng nguyện ý tự mình tìm biện pháp ổn thỏa, để cho mình không lo ăn mặc.   

*

Trạch việc mà Ngọc Đào chọn đến bái phỏng, bên ngoài trồng một cây lựu ngụ ý tốt đẹp, đứng ở ngoài nhà nhìn vào bên trong, còn có thể nhìn thấy những cành hoa được cắt tỉa tinh xảo, mơ hồ có thể nghe được tiếng cười đùa của trẻ con.   

Trạch viện như vậy, vừa nhìn liền biết người ở chính là cả một đại gia đình, ít nhất là có nữ chủ nhân, sẽ không phải là nơi ở của nam tử độc thân gì cả.   

Ngọc Đào gõ cửa, một lát sau liền có người mở cửa.   

Người gác cổng mở cửa cho Ngọc Đào xong, theo bản năng hành lễ, chỉ là hành lễ xong thì thấy phía sau nàng trống rỗng, chỉ có một mình nàng mà không thấy nô bộc đi theo thì có chút nghi hoặc: "Vị phu nhân này có chuyện gì?"

"Ta mới chuyển đến nhà bên cạnh, muốn bái phỏng hàng xóm, không biết phu nhân nhà ngươi có rảnh gặp khách không?"  

Thái độ của Ngọc Đào vừa vặn, đuôi mắt khẽ nhướng lên, giống như là không kiên nhẫn tự mình nói chuyện với hạ nhân, nhưng lại bởi vì hàm dưỡng không tệ, cho nên đem không kiên nhẫn giấu dưới lớp da mặt.   

Nhưng mà không cần nàng như vậy, người gác cửa chỉ nghe cần được nàng là hàng xóm ở trạch viện cách vách liền nhìn nàng một cái, cũng quên thắc mắc vì sao phu nhân đứng đắn ra cửa lại không mang theo nha hoàn tỳ nữ.   

Mảnh đất này khó mua, có một phần lớn đều là bị đại quan chiếm, phần nhỏ còn lại mới để cho những người tầng trung ở, nhưng có thể mua sản nghiệp ở đây thì cũng không thể thiếu bạc được.   

Vốn dĩ chủ nhân của trạch viện bên cạnh không có ý bán, nhưng người bán ra bạc thật sự mê người, lúc này mới đem nhà bán ra.   

Lúc trước hắn còn nghe chủ tử nói, người mua trạch viện bên cạnh không giống người bình thường, có thể là quan lớn gì đó, để cho bọn họ ít đi thăm dò tin tức chọc người nhà kia không thích, không nghĩ tới hôm nay người lại tự mình tới cửa bái phỏng.   

"Phu nhân tiến vào chờ một chút, tiểu nhân lập tức đi thông báo cho phu nhân nhà chúng ta."   

Người giữ của không dám để cho Ngọc Đào ở bên ngoài chờ lâu, mời nàng vào trong nhà, bảo nha đầu pha trà cho nàng uống.   

Ngọc Đào thản nhiên đi vào, cây cảnh tùng bách mà nàng lấy ra làm lễ gặp mặt cũng không rẻ, loại mức độ phục vụ này là nàng nên có được.   

Đánh giá chung quanh, người nhà này xem như thanh nhã, trong phòng đều là tranh chữ, còn có hoa cỏ, bức tranh đặt ở phía trên là tranh của chủ nhân, một bộ tiểu nhi hí điệp đồ.   

Nghĩ đến người nhà này hẳn là có hài tử, hơn nữa còn không chỉ có một người, Ngọc Đào nghe được động tĩnh, quay đầu liền thấy hai cái đầu nhỏ bám vào bên cửa, tò mò nhìn nàng.   

Hai tiểu hài tử khoảng bốn năm tuổi, một nam một nữ, thấy bị Ngọc Đào phát hiện, dứt khoát trực tiếp đi vào trong phòng.   

"A di, a di lớn lên thật xinh đẹp."   

Tiểu cô nương không sợ người lạ, nói xong liền ngồi xuống bên cạnh Ngọc Đào, nghiêng đầu đánh giá Ngọc Đào.   

Tiểu nam hài nội liễm hơn một chút, gọi một tiếng a di thì đi theo tiểu cô nương ngồi xuống.   

Đôi chân ngắn của hai hài tử đong đưa trên không trung: "A di, a di đến nhà chúng ta làm khách sao?"   

"Đúng vậy, ta ở cách vách, muốn đến chào hỏi một chút, sau này có thể cùng nhau chơi." Ngọc Đào cúi đầu, dịu dàng nói chuyện với hai đứa nhỏ.   

Nghe thấy Ngọc Đào nói, nụ cười trên mặt hai hài tử lại nồng đậm hơn vài phần, chờ mong nhìn Ngọc Đào: "A di có hài tử hay không?"   

Ngọc Đào vuốt bụng: "Trong này cũng chỉ có mấy cái bánh bao ta vừa mới ăn thôi."   

"A di ăn bánh bao nhân gì, Sài thẩm nhà chúng ta làm bánh bao nhân đường là ngon nhất..."   

Suy nghĩ của hài tử dễ phân tán, từ chủ đề tiểu hài đã chạy đến bánh bao, thay đổi vô cùng tự nhiên.   

Ngọc Đào vẫn luôn dựng thẳng lỗ tai, mơ hồ nghe được bên ngoài có động tĩnh, liền sờ sờ đầu hai đứa nhỏ.

"Hai người các ngươi thật ngoan."  

Nói xong từ trong túi lấy ra hai hạt châu vàng nhỏ tặng cho bọn họ làm lễ gặp mặt.   

Đây là đồ mà bình thường Hàn lão phu nhân thưởng tết, hạt châu nhỏ nhắn không lớn, phía trên có khắc chữ phúc nên cũng không đổi được bao nhiêu bạc.   

Tuy rằng không đổi được bao nhiêu bạc nhưng Ngọc Đào vẫn cảm thấy đau lòng, tốt nhất là hôm nay nàng có thể thuận lợi mượn được xe ngựa, bằng không nói không chừng nàng sẽ không để ý mặt mũi gì mà đem hạt châu đòi về túi.   

Nàng đến thăm hàng xóm, đầu tiên là muốn biết tình hình bên này, ví dụ như bình thường đều mua ăn mua uống ở đâu, có quy tắc ngầm nào cần tuân theo hay không.   

Mà chủ yếu nhất là tốt nhất là muốn mượn một chiếc xe ngựa đi vào thành một chuyến, nàng đã sớm hỏi thăm, thời đại này đã có không ít tiền trang, bạc đều để ở trong đó, tuy rằng không giống như cho vay nặng lãi, nhưng cũng ổn thỏa hơn không ít, gửi một trăm lượng vào đó, ít nhất một tháng cũng sẽ có hai ba phần tiền lãi.   

Có khả năng Hàn Trọng Hoài muốn nhìn xem nàng có bao nhiêu ngân lượng để lăn lộn, nàng cũng nghĩ tới chuyện chính mình có nên bán tranh vẽ hay không, hoặc là áp dụng kỹ thuật làm điểm tâm đã học ở chỗ La thẩm.

Nhưng cẩn thận ngẫm lại, so với vất vả kiếm tiền chịu gió táp mưa sa, đối mặt với sự xem thường của người khác cũng phải tươi cười nghênh đón, nàng cảm thấy ngồi không nhưng mỗi tháng đều có thể lấy mấy đồng tiền lãi càng thích hợp với nàng hơn.   

Ở trong trạch viện này cũng không cần phải trả tiền điện tiền nước tiền nhà, một tháng hai ba đồng bạc, nếu thật sự không được, nàng còn có thể bán trứng gà ngâm suối nước nóng cho người khác, cuộc sống như vậy, không biết tốt hơn bao nhiêu lần so với việc phải nhìn ánh mắt để hầu hạ người khác.