Kiều Mị: Thông Phòng Vừa Kiều Vừa Mị

Chương 34: Cho dù là phạm nhân bị bắt giam thì cũng có thể ăn uống... ?�� 




Cái gì gọi là ngươi không chơi với ta, ta liền đưa ngươi đi?   

Trần Hổ tự hỏi nửa ngày, cũng không hiểu chủ tử nói "chơi" là có ý gì.   

Sẽ không phải là đêm qua chủ tử có yêu cầu gì đối với Ngọc Đào, nhưng mà Ngọc Đào lại thà chết không theo?   

Nhưng từ vẻ mặt của chủ tử nhìn lại không giống như vậy, hơn nữa tính tình Ngọc Đào nhìn cũng không giống như là thà chết không theo.   

Gõ cửa phòng Ngọc Đào, sắc mặt của Trần Hổ biến ảo giữa hiền hòa và nghiêm túc, bởi vì nghĩ không ra rốt cuộc là chủ tử có ý gì, cho nên không quyết định không dùng biểu tình gì để đối đãi với Ngọc Đào.   

Dưới tình huống này, Ngọc Đào vừa mở cửa đã nhìn thấy một khuôn mặt chữ điền vặn vẹo.   

Nhìn thật đúng là tỉnh cả ngủ.   

Ngọc Đào giật giật cái cổ có chút sái: "Sao Trần thị vệ lại tới đây, là thiếu gia có việc gì phân phó sao?"   

Trần Hổ gật đầu: "Thiếu gia phân phó ta đưa ngươi ra khỏi phủ Quốc công."   

Trần Hổ vừa mở miệng vừa chú ý vẻ mặt của Ngọc Đào, thấy nàng giật mình một chút thì khôi phục vẻ mặt như bình thường, chuyện này làm cho hắn vô cùng khó hiểu, theo lý thuyết một nha đầu nghe được lời như vậy không phải là nên là kinh hoảng thất thố, hơn nữa còn yêu cầu gặp chủ tử để cầu tình sao.   

Nàng cũng không sợ chủ tử đưa nàng ra ngoài là do chán ghét nàng, để cho nàng không thể về phủ Quốc công nữa?   

Trần Hổ nghĩ trăm lần cũng không nghĩ ra, chỉ thấy khuôn mặt mềm mại của Ngọc Đào bất giác hiện lên một tia đáng thương, nhưng mà lời nói ra cũng không phải là yêu cầu gặp chủ tử.   

"Trần thị vệ có thể tiết lộ một chút, đưa đi là như thế nào? Muốn đem ta đưa đến chỗ nào, sau khi đến đó thì phải làm gì? Có thể có cơm ăn, có thể được ngủ không?"  

"Đương nhiên là có thể, cho dù là phạm nhân bị tạm giam thì cũng có thể có ăn uống, huống chi Ngọc Đào cô nương vẫn là thông phòng của đại nhân."

Một cước kia của chủ tử vào lần trước để lại ấn tượng không nhẹ cho Trần Hổ, cho nên khi Ngọc Đào lo lắng, hắn liền nghiêm túc trấn an, "Đại nhân phân phó đưa cô nương đến thôn trang mới mua, nhưng cụ thể để cho cô nương làm cái gì thì đại nhân cũng không có phân phó."

Hắn nói xong thì thấy Ngọc Đào đã bình tĩnh hơn, thấy Ngọc Đào không hỏi nữa, Trần Hổ lại nhịn không được nói thêm: "Đại nhân nói đem cô nương đưa đi, là bởi vì cô nương không muốn bồi hắn "chơi"."   

"Chơi?"   

Vốn dĩ Ngọc Đào đang nghĩ mình nên thu dọn cái gì để mang đi, nghe được chữ "Chơi" thì suy nghĩ liền nghiêng nghiêng.   

Nàng không thể nào không hồi tưởng lại chuyện đêm qua, thời điểm buổi tối đầu óc dễ dàng không tỉnh táo, nàng biết thái độ ngày hôm qua của nàng đối với Hàn Trọng Hoài nhất định không phải là giải pháp tối ưu, bằng không hôm nay Hàn Trọng Hoài cũng sẽ không đưa nàng đi.   

Nhưng nhớ lại ngày hôm qua, nàng không biết phải làm gì mới đúng.   

Hóa ra Hàn Trọng Hoài nghĩ muốn có người chơi với hắn sao, hắn nổi lên lòng hiếu kỳ đối với chuyện tình cảm nam nữ, mà bên cạnh lại có người có chút khác biệt với các nha đầu khác như nàng, cho nên liền đem đối tượng chơi đặt ở trên người nàng.   

Chỉ là hắn cảm thấy đây là chơi, nhưng nàng lại cảm thấy đây là ép buộc.   

Nghe được Hàn Trọng Hoài muốn đưa nàng đi, trước tiên là trong lòng nàng thở phào nhẹ nhõm, nàng ghét nhất chính là người khác dò xét nội tâm của nàng, mà Hàn Trọng Hoài đây là đang làm chuyện mà nàng ghét nhất.   

Nói cho cùng Hàn Trọng Hoài thân là vai phụ nên quá nhàn rỗi, nếu nam chính có loại tính cách này, nhất định sẽ đi dò xét cục diện chính trị mà tình cách bò lên, sẽ không lãng phí thời gian để đi xem một con cá mặn nhảy nhót.   

Hơn nữa hôm qua nghe ý tứ của nam chủ, rõ ràng trên người Hàn Trọng Hoài có một đống phiền toái, nhưng hắn lại có thời gian đi quan tâm đến chuyện nàng nghĩ gì làm gì.   

Nàng thật đúng là ạ hắn, nàng chính là một nha hoàn thông phòng, hắn quản nàng đang nghĩ gì làm gì để làm cái gì chứ.   

"Là Ngọc Đào ngu dốt, không biết thiếu gia muốn chơi cái gì thì làm sao có thể bồi hắn."   

Nghe thấy Ngọc Đào cũng không hiểu, tâm tình Trần Hổ liền thoải mái, tính tình chủ tử khó dò, hắn không hiểu lời của chủ tử không phải là do hắn ngu dốt, mà là ai cũng đều không nghe hiểu lời của chủ tử.   

"Mời Ngọc Đào cô nương thu dọn đồ đạc."

"Trần thị vệ chờ một chút."   

"Ngọc Đào cô nương có muốn gặp mặt đại nhân không?"   

Đồ đạc của Ngọc Đào không nhiều lắm, Trần Hổ thấy nàng dứt khoát thu dọn xong thì nhịn không được mở miệng nói, "Mặc dù ta nói ở trong thôn trang sẽ không thiếu ăn uống, nhưng ngươi không ở bên cạnh đại nhân, cho dù thiếu ăn thiếu uống, nhất định đại nhân cũng không bận tâm được."

Cảm giác được Ngọc Đào chỉ quan tâm đến ăn uống, Trần Hổ chỉ có thể khuyên nàng theo phương hướng này.   

"Ta gặp thiếu gia nhưng không biết nên nói cái gì."   

Ngọc Đào bất đắc dĩ buông tay, rõ ràng nàng bị đưa đi thì mức sống sẽ xuống cấp, nhưng nàng biết cho dù nàng có đi gặp Hàn Trọng Hoài thì cũng hoàn toàn vô dụng, Hàn Trọng Hoài đã không ăn bộ dạng làm nũng làm nịu của nàng nữa rồi.   

Hoặc là nói hắn vẫn là ăn, nhưng tác dụng không lớn như vậy.   

Lòng tự chủ của hắn có thể khiến hắn bỏ qua cám dỗ, hơn nữa còn chuyển những cảm xúc bị kìm nén sang một phương diện khác, cũng chính là phương diện quan sát nàng.  

Nếu Hàn Trọng Hoài sống trong thời hiện đại, đọc thêm mấy quyển sách tâm lý học, đại khái hắn có thể hiểu được chuyện hắn cảm thấy nàng đặc biệt chẳng qua là do sức hấp dẫn tình dục của nam nữ.   

Đợi đến khi loại hấp dẫn này giảm bớt, hắn sẽ từng tầng từng tầng mà lột nàng, sau đó sẽ phát hiện nàng chỉ là một người trống rỗng.   

Cái gì nàng cũng không có, không khiến cho hắn cảm nhận được sự thú vị đang thiêu đốt, chỉ có bản năng sinh tồn.   

Thay vì ở chỗ này liều mạng ngụy trang chống cự, trốn không thoát việc bị Hàn Trọng Hoài đào ra rồi hắn lại cảm thấy thất vọng, còn không bằng nàng liền rời đi như vậy, làm cho hứng thú của Hàn Trọng Hoài rút lui, như vậy có thể thấy rõ tác dụng của nàng.   

Cũng chỉ đáng tiếc là kế hoạch kiếm tiền của nàng còn chưa bắt đầu được bao lâu, bạc tích góp cũng ít đến đáng thương, Ngọc Đào lên xe ngựa mở ra tay nải nhỏ của mình, nhìn số tiền mình tích góp được thì không khỏi nước mắt lưng tròng.   

Hàn Trọng Hoài chính là một tên hỗn đãn, nhìn thì rất hào phóng, nhưng trên thực tế so với sự phục vụ mà nàng dành cho hắn, số bạc được cho này một chút cũng không hào phóng.   

Nàng là thông phòng của thiếu gia phủ Quốc công, nhưng còn không sung sướng bằng một cô nương ở phố hoa.   

*

Đưa một nha đầu như nàng ra khỏi phủ, đương nhiên sẽ không phải là xe ngựa lộng lẫy xa hoa gì, Ngọc Đào lên một chiếc xe ngựa cũ kỹ chật hẹp, bởi vì trên xe không có Hàn Trọng Hoài cần hầu hạ, nàng không ngồi bao lâu liền mở rèm xe ra.   

Đường phố nhộn nhịp, bên ngoài có một nam nhân nhìn thấy khuôn mặt của nàng thì ném một ánh mắt bay về phía nàng.   

Chỉ là động tác ném mị nhãn này, cho dù là nữ nhân bình thường đến đâu làm thì cũng có nam nhân sẽ động tâm, nhưng nam nhân này làm lại khiến cho người ta ghê tởm.   

Ngọc Đào đáp trả cho người nọ một cái liếc mắt, tay đặt ở cửa sổ xe, ngắm nhìn cảnh sắc mà ngày thường khó nhìn thấy.   

"Trần thị vệ có đói không?"  

Ngửi thấy mùi vịt quay, Ngọc Đào giật giật mũi, chờ mong nhìn về phía Trần Hổ đang đánh xe.   

Đương nhiên là hắn không đói, nhưng nghe thấy giọng điệu chờ mong của Ngọc Đào, Trần Hổ tự giác xuống xe mua vịt quay cho Ngọc Đào.   

Người vừa đi, tên nam nhân mà nàng vừa trợn trắng mắt liền tiến lên nghênh đón: "Tiểu nương tử đây là muốn đi đâu a?"   

Ngọc Đào để búi tóc của cô nương chưa lập gia đình, xe ngựa nàng ngồi cũng chỉ là bình thường, không quan tâm bộ dạng Trần Hổ đánh xe nhìn có phải uy vũ hay không, nhưng bộ dáng này của Ngọc Đào lại khiến cho người ta muốn đùa giỡn.   

Ngọc Đào lười biếng dựa vào cửa sổ xe, liếc mắt nhìn người đang nói chuyện một cái, đưa tay chỉ chỉ cửa hàng trang sức cách đó không xa.   

Nam nhân chỉ sợ mỹ nhân không để ý tới hắn, thấy nàng chỉ trang sức, nam nhân cười tủm tỉm nói: "Tiểu nương tử là muốn trâm hoa sao? Không bằng tiểu nương tử cười cho ta một cái, đến lúc đó ngươi muốn bao nhiêu ta liền mua cho nàng bấy nhiêu."

Lúc này ngay cả trợn mắt Ngọc Đào cũng lười trợn, nàng không để ý tới hắn, ban ngày ban mặt, nam nhân kia cũng không dám thật sự làm cái gì, muốn đi nhưng nhìn bộ dáng Ngọc Đào lại cảm thấy ngứa ngáy khó nhịn.   

"Tiểu nương tử, ta nhìn nàng tựa như tiên nữ trong mộng của ta, nàng nhìn xem trang phục của ta cũng biết nhất định là ta mua được cây trâm này, nếu tiểu nương tử nàng nói với ta một câu, ta liền lập tức bỏ tiền ra mua trâm."   

Đối đãi với tiên nữ còn phải nói một câu mới mua trâm, Ngọc Đào quét qua vẻ mặt gấp gáp của người này rồi quay đầu.   

Nhưng người này thật sự là có chút tinh thần đánh bạc, thấy Ngọc Đào không để ý tới hắn, thật đúng là đi mua một cây trâm.  

Trâm bạc nên ít nhất cũng đáng giá hai lượng bạc, nhìn thấy trâm thật, Ngọc Đào chỉ chỉ tiệm son phấn.   

Ngọc Đào thu tay quá nhanh, người nọ muốn nhân cơ hội sờ tay cũng không sờ được.   

"Ta cũng đã mua trâm mà tiểu nương tử nàng muốn, sao nàng vẫn không nói chuyện với ta?"   

Ngọc Đào che môi ngáp một cái, cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái.   

Người nọ do dự nhìn tiệm son, nếu mỹ nhân trong xe nguyện ý cùng hắn làm cái gì, hắn đương nhiên là nguyện ý mua son phấn, nhưng nàng như vậy, lại sợ cho dù hắn mua son phấn cho nàng thì nàng vẫn không để ý tới hắn.   

Trong lúc hắn đang cảm thấy khó xử, một đạo bóng dáng màu xanh biếc bay qua trước mắt hắn, rơi vào trên người Ngọc Đào.   

Đồ bay tới là một cây trâm ngọc được bọc trong lụa, trâm ngọc nhìn trong suốt, cho dù không tính là cực tốt thì cũng không phải là đồ rẻ tiền.   

"Vị tiểu nương tử này thấy cây trâm này như thế nào?"   

Người nói chuyện đã chú ý đến Ngọc Đào được một lát, đem tất cả mọi chuyện vừa diễn ra đều nhìn vào trong mắt, Ngọc Đào ngước mắt nhìn về phía người nọ, ăn mặc không tính là hoa quý, dùng lụa xanh cột tóc, bên người mang theo một tùy tùng.   

Nhìn không giống như giàu có, nhưng thần thái kia có chút giống quý công tử.   

Vốn dĩ Ngọc Đào buồn chán nên mới làm vậy để thời gian trôi nhanh, không nghĩ tới còn dẫn tới một người tay chân hào phóng như vậy.   

Nhìn người này, Ngọc Đào chỉ chỉ cửa hàng son phấn.   

Người nọ nhếch môi cười, cầm quạt xếp chỉ chỉ để tùy tùng bên cạnh để hắn đi mua.   

Tùy tùng mua các loại son phấn khác nhau, trong một cái hộp gỗ đặt mấy loại son đỏ rực cùng phấn má hồng.   

Chỉ là Ngọc Đào nhìn thấy những thứ này nhưng cũng không lộ ra khuôn mặt tươi cười, mà lại đưa tay chỉ chỉ về phía kẹo hồ lô bên đường.   

Nam nhân lúc trước lấy lòng Ngọc Đào đã lui sang một bên, nhìn thấy lần này Ngọc Đào chỉ chỉ kẹo hồ lô, không khỏi oán giận nói: "Như thế nào lại muốn tiện nghi..."   

Triệu Hằng Kiêu ngồi ở quán trà nhìn thấy Ngọc Đào, với bộ dáng này của nàng mà làm cho người ta không chú ý tới thì thật sự là khó, thấy nàng chỉ tới chỉ lui, cảm thấy có việc vui nên liền ném trâm.   

Vốn tưởng rằng nàng thấy trâm thì cho dù như thế nào cũng nên cảm thấy mỹ mãn, không nghĩ tới nàng còn có thể chỉ đồ vật khác.   

Nhưng mà ai biết có phải là do nàng nhìn thấy đồ vật đã động tâm, nhưng lại muốn làm bộ như mình chỉ là thử lòng người, trên thực tế không tham lam tiền tài?   

Nhìn gương mặt kiều mỵ ướt át của Ngọc Đào, Triệu Hằng Kiêu tiếp tục kêu người hầu đi mua.  

Ngọc Đào muốn ăn vịt quay nướng chậm, Trần Hổ phải đứng đợi một hồi lâu mới mua được, đợi đến khi hồ lô ngào đường đến tay Ngọc Đào, Trần Hổ mới cầm vịt quay đi tới.   

Thấy bên cạnh xe có người vây quanh, Trần Hổ nhíu nhíu mày: "Các ngươi có chuyện gì?"   

Trần Hổ vừa hỏi, Ngọc Đào liền buông rèm xuống gặm hồ lô ngào đường, công thành lui thân chính là nói tình cảnh hiện tại của nàng.  

Thấy rèm buông xuống, Triệu Hằng Kiêu ngẩn người, chợt cười còn lợi hại hơn so với lúc trước, hắn nhìn ra Trần Hổ Không phải người bình thường, xua tay rời đi: "Ta không có việc gì, chỉ là đứng ở đây một chút mà thôi."   

Trần Hổ nhíu mày, nhất định mấy nam nhân này chạy tới đây là vì Ngọc Đào, nhưng nhìn bộ dạng đứng đắn của bọn họ, Ngọc Đào lại mở miệng không nói, hắn cũng không thể tìm bọn họ gây phiền toái.   

"Về sau đừng đứng bên cạnh xe ngựa của người khác."   

Khóe mắt đảo qua mấy người, Trần Hổ đánh xe rời đi.   

"Tiểu nương tử kia thật đúng là không cần mặt mũi, cứ như vậy trực tiếp lừa gạt đồ vật....... "

Xe ngựa vừa đi, người đầu tiên mua trâm cho Ngọc Đào lập tức oán giận, "May mắn là ta chỉ mua một cây trâm, vị gia này, ngươi mua son phấn ít nhất cũng tiêu hết mấy chục lượng đi?"   

Một hộp phấn thượng đẳng cũng chỉ có mấy lượng bạc, nhưng vừa nãy hắn mua cho nhân chính là một hộp, hơn nữa hộp đựng còn bằng gỗ lim, vừa nhìn liền biết không rẻ.   

Con người chính là sinh vật tương phản, trâm bạc do mình bỏ tiền ra thì nhất định sẽ đau lòng, nhưng nghĩ đến có người tổn thất nhiều hơn mình, không biết tại sao trong lòng lại không khổ sở như vậy.   

"Mỹ nhân kinh thành thật đúng là thú vị."   

Triệu Hằng Kiêu cũng không đau lòng bạc, vẻ mặt hứng thú nhìn xe ngựa đã đi xa, hắn còn chưa từng thấy qua có nữ nhân nào dám lừa gạt bạc của hắn.   

Tùy tùng bên cạnh hắn thấy thế thì hỏi: "Có cần thuộc hạ đuổi theo không?"   

"Không cần, người đánh xe kia nhìn không đơn giản..."   

Ngoại trừ không đơn giản ra, người còn có chút quen mắt, cũng không biết mỹ nhân trong xe kia là sủng thiếp được nuông chiều của đại nhân nhà nào ở kinh thành.