*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Rè ——rè ——"
Điện thoại trong tay Lương Lục vẫn còn rung, anh cúi đầu liếc nhìn điện thoại, cụp mắt nhìn chăm chú người dưới thân —— hai chân Từ Gia Hòa dạng ra hai bên, lỗ đít đang mút chặt lấy đầu cu không buông, bướm non bị ** cho bấy nhầy, *** nhỏ gắng gượng cửng lên, hai cổ tay bị chiếc còng tình thú khóa lại trên đầu giường, ánh mắt xấu hổ lại sợ hãi, trong miệng không kìm được tiếng khóc nức nở.
Không muốn cho Giang Dữ Thành biết à? Không có mặt mũi nào để gặp Lí Nhất Thước hử?
Lương Lục đột nhiên nổi lên một ý đùa ác ý, quẹt ngón tay bắt máy, ấn mở loa ngoài, tăng âm lượng, điện thoại trong tay phát ra tiếng rè rè hỗn loạn.
"Alo." Giang Dữ Thành mở miệng trước.
Lương Lục không đáp lại một lời, nhưng đột nhiên thúc hông, mạnh mẽ dập *** vào chỗ sâu nhất bên trong đường ruột, quả nhiên người dưới thân gắt gao cắn chặt môi dưới, cau mày ngăn lại tiếng rên.
"Mày đang ở đâu?" Giang Dữ Thành hỏi lần nữa.
"Liên quan gì tới mày?"
Cực khó chịu với cái giọng không ưa này, nhưng Giang Dữ Thành lại không hề tức giận mà tiếp tục bình tĩnh hỏi: "Thấy Từ Gia Hòa chưa?"
"Rồi sao?"
"..." Giang Dữ Thành trầm mặc, đang định nói tiếp thì bị Lương Lục cắt ngang.
"Hai người nói thẳng với cậu ấy rồi à? Sau đó dọa người ta chạy mất?" Lương Lục cười khẽ thành tiếng.
"... Tắt nguồn, nên không gọi được." Giang Dữ Thành khó khăn thừa nhận, dường như gã không muốn đôi co với tình địch ngay lúc này.
"Xem tin nhắn đi." Nói xong, Lương Lục cúp máy, sau đó gửi định vị qua wechat đính kèm thêm mã thẻ phòng.
Thấy cuộc gọi đã kết thúc, rốt cuộc Từ Gia Hòa mới dám hé miệng thở dốc, tuy bị cơn n*ng dằn vặt, nhưng vẫn nhạy bén nắm được từ mấu chốt.
"Nói thẳng cái gì...làm sao cậu biết?" Vừa rồi lúc Từ Gia Hòa bị ép phải xin lỗi trong nhà vệ sinh đã nhận ra được vấn đề này, nhưng bây giờ mới hỏi.
Ánh mắt Lương Lục chợt dịu đi một chút, khóe mắt hơi ẩm ướt mơ hồ, anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán Từ Gia Hòa, cười khổ nói: "Đứa nhóc nhà em, bị người ta lừa bán mà còn giúp đếm tiền."
Nhưng từng cú nắc hông phía dưới lại không nhẹ nhàng chút nào, hai tay nắn bóp cặp mông Từ Gia Hòa, từ từ nâng lên, nắm ở hai bên đầu gối, nhấc hai cẳng chân trắng nõn mặc nó lơ lửng trên không - mạnh mẽ thúc ***, từng cú từng cú lút cán vào trong lỗ đít tràn trề nước, lấp kín nó bằng *** mình, ** tung đường ruột, mỗi một cú thúc eo đều cọ xát vào tuyến tiền liệt.
Nếu có thể nhồi căng cả lỗ *** và lỗ đít của Từ Gia Hòa... trái tim của cậu, sẽ lại trống phải không?
Trận làm tình này như đã bật nút tắt tiếng, tư thế chính diện như thường, hai người giống như hai cái xác không hồn đang quan hệ tình dục, Lương Lục trầm mặc nắc eo, không còn những lời trêu chọc không ngớt như trước. Đôi mắt Từ Gia Hòa như người mất hồn, giống như con cá thiếu nước quá lâu sắp khô cạn mà chết, không còn giãy được nữa, nước mắt rưng rưng chảy xuống, im lặng đón lấy từng cú thúc *** của Lương Lục, *** nhỏ cương cứng có cảm giác như sắp bắn, quy đầu dính nhớp theo từng đợt đỉnh *** rút ra thúc vào mà lắc lư đánh lên cơ bụng Lương Lục.
Chiếc cặp màu đen vừa mới thi xong bị ném sang một bên, giấy tờ vương vãi khắp nơi trên sàn, Từ Gia Hòa mù mịt ngơ ngác, đột nhiên không hiểu nổi bản thân mình đang làm cái gì nữa, nguyên một tháng này đều làm những chuyện thật hoang đường... Cậu nhớ tới cuối tuần mỗi khi về nhà, mẹ sẽ luôn ngồi ở ghế trước liên tục cằn nhằn việc học ngoại trú. Từ Gia Hòa nhớ chính mình đã từ chối, với lý do lúc đó là "Bạn cùng phòng đều rất tốt."
Nhưng tại sao mình không từ chối khi bạn cùng phòng đè lên người mình?
Chỗ giao hợp của hai người sủi bọt trắng bởi chất bôi trơn khi *** dập lỗ đít, từng tiếng va chạm xen lẫn tiếng giường cót két, cho thấy trận ** *** mãnh liệt tới mức nào, nhưng hai người trên giường lại đưa đẩy một cách máy móc, không hề có một chút gì là nồng nhiệt.
Hay hoặc là nói, có nồng nhiệt, nhưng đã bị cắt đứt hoàn toàn, không có cách nào truyền tải được.
Họ ở cùng một thế giới, cùng một thành phố, cùng một căn phòng, cùng một chiếc giường, họ có thể nhìn thấy những giọt nước mắt của nhau nhưng họ không thể cảm nhận được nhiệt độ của nhau.
Từ Gia Hòa hiểu biết lơ mơ về tình yêu, ngu nga ngu ngơ, mò mẫm sự an ủi ở trong lòng. Nhưng Lương Lục thì lại khác, anh tìm kiếm sự an ủi và tự nhìn lại mình trong khi đang ** ***, lại nhận ra người mình thích ở trong lòng chỉ đạt được vui sướng khi bị làm nhục.
Vốn tưởng rằng mình có thể lấp đầy trái tim Từ Gia Hòa, nhưng không hề biết rằng nó đã bị cắt thành một vết thương, Lương Lục trông như một đứa trẻ mắc lỗi, luống cuống vươn tay thay Từ Gia Hòa lau đi hai má ướt nhòa. Anh chợt nhớ đến một cuốn sách mình từng đọc trước đây, trong đó có câu: "Anh yêu em. Không khiến em cảm nhận được, là anh sai, xin em hãy tha thứ cho anh."
Khoảnh khắc nhìn thấy những giọt nước mắt của Từ Gia Hòa, anh đã hiểu được những lời này.
Xin lỗi, đã không khiến em nhận ra, là anh sai.
Xin lỗi.
————————————————
"Tích ——" Ngoài cửa có tiếng quẹt thẻ.
Lương Lục dừng lại nửa giây, sau đó tăng tốc, trong khi Từ Gia Hòa đã đoán trước được diễn biến của sự việc, muốn lấy tay che mặt, nhưng tay lại bị trói vào đầu giường.
Cuối cùng Lương Lục lên đỉnh.
Nùng tinh nóng bỏng phun hết mức vào trong lỗ đít, Từ Gia Hòa như bị tinh dịch đốt cháy, dưới háng run rẩy liên hồi, đôi chân mất sức banh rộng trên ga giường, quay mặt đi, vùi thật sâu vào chiếc gối mềm mại, phát ra tiếng khóc nghẹn ngào trong miệng.
"Ư." Từ Gia Hòa cắn môi, kiềm lại tiếng rên.
Tuyến tiền liệt cao trào mang đến cảm giác như đang lơ lửng, *** nhỏ phùn phụt bắn tinh, cảm giác sưng tấy dần giảm xuống, Từ Gia Hòa muốn kiểm tra thử nhưng không nhấc nổi tay, chỉ có thể nghiêng đầu trong nháy mắt bắt gặp được hai khuôn mặt cực quen thuộc, và biết trước được biểu tình phẫn nộ lẫn kinh ngạc của họ.
Từ Gia Hòa không muốn hai người họ nhìn thấy bộ dạng bối rối khi đang sa vào tình dục của mình ngay lúc này, tuy bọn họ đã từng thấy rồi, nhưng chỉ lần này, mình không muốn bị vây xem, không muốn lộ ra dáng vẻ dơ bẩn của mình... Càng không muốn hai người họ nghĩ mình như một món tráng miệng chia nhau mà ăn.
Lương Lục từ tốn rút *** ra, chỗ giao hợp phát ra tiếng "póc", anh lấy tay lau chùi tinh dịch Từ Gia Hòa bắn trên bụng mình, xòe tay ra, rõ ràng là muốn phô cho hai người kia thấy.
"Em ấy bắn rồi."
Thời gian trong phòng như ngừng trôi, Giang Dữ Thành cứng ngắc tại chỗ, cảm xúc phức tạp, Lí Nhất Thước sững sờ đứng ngốc, há mồm không biết nói gì.
Chỉ có Từ Gia Hòa xoay mặt đi, cậu không dám nhìn ai cả, nhưng không có cách nào giấu đi nỗi xấu hổ và tức giận, giọng nói yếu ớt nhưng khí thế lại cực kiên quyết: "Mấy người cút đi."
____________________________
(hờ, nai mới mần truyện dc)