Giang Dữ Thành: Anh đến rồi, chờ em ở cổng.
Từ Gia Hòa vừa rời khỏi phòng thi, mở điện thoại là đã thấy tin nhắn này, thời gian gửi là nửa tiếng trước, vậy nghĩa là Giang Dữ Thành đã đợi ở cửa được nửa tiếng.
Đề vòng loại cũng không khó lắm, câu hỏi đều nằm trong toán cấp ba, hơn nữa, còn được Lương Lục soạn đề ôn cho trước nên toàn bộ quá trình trả lời rất suôn sẻ, nếu không có gì thay đổi thì chắc là có thể tiến vào vòng trong.
"Từ Gia Hòa." Một giọng nam quen thuộc từ phía sau, cậu xoay người lại thì ra là Lương Lục.
"Em đi đâu vậy?" Lương Lục. nheo mắt lại, lạnh lùng nói rồi tháo cặp kính gọng đen xuống.
Từ Gia Hòa đối mặt với thái độ bình tĩnh nhưng đáng sợ của anh, theo bản năng chột dạ dời ánh mắt đi, đáp lại: "Giang Dữ Thành đang ở ngoài cổng."
Nghe thấy vậy, Lương Lục khẽ gật đầu, vẻ mặt kiểu "quả nhiên như thế". Từ Gia Hòa tức khắc hiểu rõ Lương Lục đã biết, nhưng tại sao lại còn muốn hỏi mình?
Còn chưa phản ứng kịp, Lương Lục đã đưa tay kéo Từ Gia Hòa giam vào góc tường, thân hình cao lớn ép sát đối phương vào trong góc, anh đút vào miệng mình một viên kẹo, sau đó tay phải đỡ lấy gáy Từ Gia Hòa, trong chớp mắt, cưỡng ép khiến vị ngọt lan tỏa ở trong miệng đối phương.
Nụ hôn xen lẫn vị ngọt chỉ thoáng qua, Từ Gia Hà còn chưa kịp định thần thì Lương Lục đã buông cậu ra.
"Hô..." Đột nhiên bị cưỡng hôn trong khuôn viên trường xa lạ, Từ Gia Hòa thở hổn hển, tim đập như trống bỏi, liếc nhìn xung quanh —— may quá, không có ai thấy. Nỗi sợ hãi dần bình tĩnh lại, Từ Gia Hòa mím môi đầu lưỡi đảo qua đảo lại viên kẹo, vị ngọt bị liếm đi mất, chỉ còn lại vị chua nhè nhẹ. Chắc là do mình quá căng thẳng, chưa kịp nhấm nháp đã lỡ nuốt ực vào bụng.
"Yên tâm, không có ai cả." Đầu ngón tay Lương Lục lau đi khóe môi ẩm ướt của đối phương, đạt được ý xấu mà nở nụ cười.
Từ cổng vào chỗ thi, trông thấy bạn cùng phòng đang đứng dưới gốc cây đa bên đường. Giang Dữ Thành mặc một chiếc áo thun đen, phía dưới là chiếc quần đùi thi đấu xong chưa kịp thay, một tờ khăn giấy được dán trên trán được băng đô đè lại để hút mồ hôi, trưng bộ mặt lạnh nhạt lườm người đang đứng kế bên.
Lí Nhất Thước cũng tới.
"Mẹ nó mày đặt chỗ ở đâu vậy?"Lí Nhất Thước cầm điện thoại la Giang Dữ Thành om sòm: "Mày lẹ coi, bạn chí cốt dữ rồi đó."
Hai người đều không phát hiện Từ Gia Hòa và Lương Lục đang lại gần. Giang Dữ Thành cúi đầu lật di động, nghịch nghịch liên tục, kệ thằng kế bên đang chửi bới liên mồm.
"Má, thôi, để tao tự mua luôn." Lí Nhất Thước không nghe thấy câu trả lời, liếc thời gian trong điện thoại, gấp ga gấp gáp đặt vé.
"Đều tới đủ hết à?" Lương Lục mở miệng.
Lúc này Giang Dữ Thành mới ngẩng đầu, thấy Lương Lục tới mới đút điện thoại vào túi, đưa mắt nhìn Từ Gia Hà, bình tĩnh nói: "Ra rồi à? Đi thôi."
"Ba người lại muốn đi đâu?" Lương Lục hơi nâng cằm, mắt kính phản chiếu che khuất ánh mắt sắc bén của anh, trong lời nói tràn đầy vẻ mỉa mai.
"Không phải chuyện của mày." Giang Dữ Thành nắm chặt cổ tay Từ Gia Hòa, kéo về bên cạnh mình, đối phương bị kéo mạnh bất ngờ nên loạng choạng vài bước, suýt ngã. Giang Dữ Thành thuận thế đỡ lấy Từ Gia Hòa, ôm cậu ngã vào ngực, hành động rõ đơn giản, nhưng lại thể hiện chủ quyền cực mạnh, bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng.
Sau đó Lương Lục tháo cặp kính gọng đen xuống, bất lực xoa xoa lông mày, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, không hề tức giận, thậm chí còn mỉm cười. Anh ta liếc nhìn Từ Gia Hòa, đôi mắt đầy ẩn ý, khóe miệng khẽ nhếch rồi quay người đi về phía bên kia đường.
Ba người họ muốn đến rạp phim gần điểm thi, chiêu bài hẹn hò cũ rích. Tình trường ở quá khứ, Giang Dữ Thành luôn bị động, mỗi lần hẹn hò đều do bạn gái cũ lên kế hoạch, tất cả những gì gã phải làm đó là chỉ cần đi theo là được.
Nhưng lần hôm nay, gã gãi đầu cả buổi mới nghĩ ra được vụ "xem phim", cũng không biết đối phương có thích không thế là chọn đại một bộ trinh thám hồi hộp. Tất nhiên, không có mua vé cho Lí Nhất Thước.
————————————————
Khoảng cách không xa, mười phút đi bộ là tới nơi. Tuy nhiên, Từ Gia Hòa thấy con đường này sao mà dài quá.
Bởi vì hai chàng trai trước mắt đều rất nghiêm túc.
Người đi trước ở bên trái, Từ Gia Hòa đi phía sau vẫn có thể nhìn thấy đường nét đẹp trai cương nghị của gã, thân hình cao lớn của gã vừa lúc che khuất cả cái nắng chiều chói chang. Người còn lại đi bên phải cậu, cao hơn Từ Gia Hòa nửa cái đầu, vừa đi vừa cúi đầu đá cục đá, mái tóc xoăn nhẹ lúc đi cứ lắc lư theo, môi mím lại.
Trong đầu Từ Gia Hòa vẫn đang tua đi tua lại cuộc trò chuyện trước đó.
"Không ai muốn bỏ cuộc."
"Cùng lắm thì ba người chúng ta ở bên nhau."
"Em cũng đừng quá để bụng."
Nó giống như một cái kết đã định, không có cách nào thay đổi, chỉ có thể chờ Từ Gia Hòa xác nhận, và chấp nhận nó. Mười sáu mười bảy năm qua, Từ Gia Hòa cảm thấy từ trước đến giờ mình đều là người ở ngoài cuộc đứng nhìn mọi người và sự vật xung quanh, chưa từng chịu qua bất kỳ tổn thương nào nhưng vẫn luôn che chở bí mật của mình, tỉnh táo một cách bảo thủ, cứng cỏi đến mức không có một cái gì có thể làm tổn thương được. Trước đây, mỗi khi có người muốn đến gần mình, Từ Gia Hòa thường sẽ chọn cách trốn tránh, khóa chặt mọi cảm xúc, dựng lên những bức tường trong thế giới tiềm thức, những dãy phòng tuyến nối tiếp san sát nhau tạo nên một ảo tưởng cứng rắn không thể phá vỡ.
Chỉ là lần này, bên trong bức tường thép, Từ Gia Hòa hé ra một khe hở trong không gian chật chội để nhìn trộm những cảnh sắc khác, từ bị ép phải nhận lấy yêu thương cho đến thực tủy biết vị và cuối cùng là không thể từ chối.
Dường như, đã có được sự bình yên tạm thời trong tâm hồn.
Thế nhưng, điều này có được xem là ngạo nghễ đến mức hết sợ rồi không?
Khu thương mại cuối tuần đông đúc người qua lại, bên ngoài rạp phim có mấy đứa nhỏ đang ôm tượng siêu nhân chụp ảnh chung, còn có mấy bạn nữ giơ ly trà sữa dựa vào nhau chụp selfie, tất cả mọi thứ đều vừa quen vừa lạ, Từ Gia Hòa nhận ra đây thực ra là lần đầu tiên sau khi lên cấp ba đi xem phim cùng với bạn bè.
Giang Dữ Thành chỉ vào máy bán vé tự động ở xa, ý bảo mình đi lấy vé, Từ Gia Hòa chờ ở đây một lát, Lí Nhất Thước cũng mở điện thoại đi lấy vé của mình.
Từ Gia Hòa trong lòng rối bời, vừa nãy có nhiều cái muốn nói nhưng bị Giang Dữ Thành cắt ngang, hoàn toàn không chen được lời nào. Kỳ lạ hơn đó là, Lí Nhất Thước cau mày, vẻ mặt phức tạp, nhưng từ đầu tới đuôi không cãi một lời. Không biết có phải là do yêu cầu ba người cùng hẹn hò quá hoang đường rồi hay không, Từ Gia Hòa cảm thấy nhịp tim của mình đập nhanh hơn một chút, hai má nóng bừng, cả người hơi run rẩy.
Giống như bị bệnh rồi.
Một cảm giác bất an khó tả dâng lên trong lòng.
Đột nhiên.
Cổ tay mình bị một bàn tay khác tóm chặt, kéo mạnh đến độ phải quay người lại.
Là Lương Lục.
"Cậu ——" Sao Lương Lục lại ở đây? Còn chưa hỏi đã bị cắt ngang.
"Đi theo tôi."
Sức mạnh của cánh tay làm bước chân không ngừng tăng tốc, Từ Gia Hòa bị lôi vào một phòng vệ sinh ở cuối tầng trệt, Lương Lục mở cửa phòng vệ sinh cuối đẩy người vào trong.
Từ Gia Hòa định nói gì đó, nhưng Lương Lục đã lấy tay chặn miệng cậu lại, chắn một chân lên cửa nhà xí, không chạy đâu cho thoát.
"Em không cảm thấy, có gì đó sai sai à?" Lương Lục ghé sát vào bên tai Từ Gia Hòa, thấp giọng nói.
Từ Gia Hòa trợn tròn mắt, đôi mắt đen ươn ướt mơ màng, căn bản không hiểu đối phương có ý gì.
Lương Lục lại không giải thích nữa, trượt tay trái xuống phía dưới, bàn tay xoa nắn dưới háng Từ Gia Hòa —— con cu nhỏ đã hơi cương.
"Có tác dụng thật này." Lương Lục tự lẩm bẩm.
Đây là lần đầu tiên con cu hơi sưng tấy và có cảm giác đau đớn, Lương Lục cởi cúc quần, thò tay vào quần lót, lòng bàn tay sục sục *** nhỏ đang cương của cậu. Từ Gia Hoà không dám tin lại có loại khoái cảm xa lạ này, những ngón tay chạm vào cu của mình như có điện, vừa kích thích vừa đau đớn. Trước đây cậu chưa từng cương, cũng chưa từng tự an ủi *** nhỏ bao giờ, nhưng tại đây nó đang run rẩy đứng thẳng trong lòng bàn tay Lương Lục.
"A ——" Kích thích quá mãnh liệt khiến Từ Gia Hoà phát ra tiếng rên rỉ nghẹn ngào.
"Xuỵt, em muốn để người bên ngoài nghe được hửm?" Lương Lục cúi đầu cười khẽ, cuối cùng, còn nhẹ cắn vào vành tai đối phương, ấm nóng ướt nhẹp.
Rè ——
Điện thoại trong túi rung lên. Lương Lục nhanh chóng móc điện thoại trong túi quần Từ Gia Hòa, liếc nhìn ID người gọi, thì thấy được ba chữ cực chói mắt. Kết quả là anh ta trượt tay mở ra wechat, dòng chữ "A Giang Dữ Thành" ở ngay đầu danh sách liên lạc khiến Lương Lục tức không thôi, cơn nóng giận ngày càng bùng phát...
Anh thẳng tay ấn nút tắt nguồn, mỉm cười thông cảm nói: "Xong, nó hết reo được nữa."
Từ Gia Hòa tự bịt miệng mình lại, cố nhịn không để mình rên lên.
Những ngón tay của Lương Lục vẫn còn đang tuốt, không giang nhà vệ sinh chật chội phần thân trên của Từ Gia Hòa buộc phải bám vào trong ngực của Lương Lục, run rẩy vì sung sướng. Nhịp tim càng lúc càng nhanh, cơ thể mau chóng nóng lên, từng giọt mồ hôi mỏng trượt xuống. Ngoài cu nhỏ đang căng đau, bên trong lỗ *** cũng dần ngứa râm ran khó chịu.
Miệng khô khốc, đầu óc choáng váng, Từ Gia Hòa thè đầu lưỡi liếm môi dưới, chợt nhớ đến nụ hôn sâu có vị ngọt mà mình mới nếm thử lúc sáng.
Không biết đó là vị ngọt của trái cây gì, nó càng giống vị đường của chất hóa học thì hơn, có vị chua chua đắng đắng sau vị ngọt.
Ngón tay Lương Lục trượt vào phía trong, đầu ngón tay sờ tới khe bướm, bên trong hai mép *** chật hẹp rỉ ra chất nhầy. Điều này khiến Từ Gia Hòa nhớ tới hôm vào KTX ngày ấy, chính mình cũng bị Lương Lục đẩy vào nhà xí, lấy ngón tay sờ bướm cho lên đỉnh.
Tiếng thở dốc ngày một nặng, nỗi run rẩy càng nhiều, đôi chân đã đứng không vững nữa, hai ngón tay kia lại cứ cố ý xoa tròn trên hột le, dần dần muốn đập tan dây thần kinh tỉnh táo của mình. Đôi tay vốn đang che miệng của Từ Gia Hòa giờ đã vòng qua cổ Lương Lục để không bị xụi lơ, dưới háng ẩm ướt lại cực nóng, *** nhỏ sưng đỏ cùng khe *** ngứa râm ran, trước đây chưa từng có loại trải nghiệm mới mẻ này.
Muốn sục sục *** nhỏ, còn muốn tìm thứ gì đó đâm vào lỗ *** đưa đẩy để bớt ngứa. Nhưng cảm giác xấu hổ mãnh liệt khiến Từ Gia Hòa không muốn vứt thể diện duỗi tay xuống sờ soạng, ngón tay Lương Lục thế mà lại cố tình dừng đột ngột, rút đầu ngón tay vốn đang chọc ngoáy lỗ dâm, dù bận nhưng vẫn thong dong nhìn thiếu niên vì n*ng tình mà run rẩy trong ngực, cậu trai dốc sức kiềm lại tiếng kêu của mình.
Hai mắt Từ Gia Hòa mờ mịt, giương mắt nhìn Lương Lục, vẻ mặt nghi ngờ dưới ánh đèn nhà vệ sinh u tối.
"Tôi nói rồi, tôi sẽ không cưỡng ép em." Ánh mắt Lương Lục tối sầm, nghịch ngợm liếm nước dâm trên đầu ngón tay, "Nhưng nếu lần nào tôi cũng chủ động, thế thì chán lắm."
"Ha..." Nhiệt độ cơ thể ngày càng nóng, cảm giác muốn bắn sắp nuốt chửng tất cả nỗi xấu hổ trong lòng, vòng tay ôm chặt cổ Lương Lục, Từ Gia Hòa gần như sắp khóc: "Tiếp tục đi mà."
"Tiếp tục gì?"
"Tiếp tục, tiếp tục sờ tôi."
Lương Lục khẽ bật cười thành tiếng, như những gì cậu muốn, bàn tay vẫn tiếp tục, vuốt ve *** nhỏ trong tay, tuốt lên tuốt xuống ngày một ác, gần như sắp bắn tới nơi ——
"Cạch ——" Cửa nhà vệ sinh nam bị đẩy ra.
"Gia Hòa?" Là giọng của Lí Nhất Thước.
Không có ai trả lời, Từ Gia Hòa ngã gục trong vòng tay của Lương Lục, tim đập nhanh đến mức truyền sang cả trên làn da Lương Lục, cậu cố đè nén hơi thở gấp gáp của mình, làn da trơn mềm trắng nõn ửng hồng hai má.
"Không có à?" Là tiếng của Giang Dữ Thành, gã vừa hỏi vừa tới gần buồng riêng.
"Két..." Gã đẩy buồng bên cạnh.
Cộp, cộp. cộp. Tiếng bước chân ngày càng gần, Giang Dữ Thành đang đẩy cửa từng buồng vệ sinh.
Cho đến buồng cuối cùng.
Cánh cửa trước mặt vang lên tiếng gõ, kích thích màng nhĩ, Từ Gia Hòa căng thẳng đến mức đầu óc lờ mờ, khác với Lương Lục trông có vẻ cực bình tĩnh, chẳng lo lắng gì.
"Buồng này có người." Là giọng của Giang Dữ Thành, giọng điệu có chút lo lắng: "Chắc là không có ở đây."
"Hay là không có cách nào chấp nhận được rồi." Giọng Lí Nhất Thước nghẹn ngào, tiếp đó có tiếng ma sát quần áo: "Mày mẹ nó...thôi quên đi."
Dứt lời, cả hai đều trầm mặt vài giây. Tim Từ Gia Hòa đang treo lơ lửng, Lương Lục lại cố tình động tay, cơn sướng lại lần nữa vọt tới, tiếng rên rỉ nghẹn ngào sắp trào ra khỏi miệng, còn một chút nữa thôi sẽ kêu thành tiếng ——
"Chậc."
Lúc này, bên ngoài buồng vệ sinh có người bực bội chửi rủa, sau đó nghe thấy tiếng Giang Dữ Thành và Lí Nhất Thước đi ra khỏi nhà vệ sinh, bước chân càng lúc càng xa.
Phòng vệ sinh yên tĩnh trở lại, toàn thân căng thẳng chợt thả lỏng, nước mắt sinh lý ướt nhòe trên khóe mi. Sự chú ý của Từ Gia Hòa quay trở lại phía dưới của mình, vừa rồi vì quá căng thẳng, mình thế mà lại tí tách bắn tinh ở trong tay Lương Lục, nhưng mình lại không nhận ra.
Lương Lục chậm rãi rút khăn giấy chùi lòng bàn tay dính đầy tinh dịch, cúi người hôn cậu trai trong ngực, môi chạm môi liền rút về.
"... Không tiếp tục sao?" Sau khi xuất tinh, Từ Gia Hòa cảm giác lỗ *** mình ngứa ngáy khó chịu, nhiệt độ cơ thể lại tăng cao.
Lương Lục chỉ hôn khẽ lên trán Từ Gia Hòa như chuồn chuồn lướt nước, trầm giọng nói: "Không phải em bắn rồi à?"
Nhớ tới lời hứa lúc nãy của đối phương, Từ Gia Hòa nhịn xuống xấu hổ, kiễng chân lên, ghé sát vào tai đối phương, thở hổn hển nói: "Chỗ đó cũng khó chịu."
Lương Lục hơi ngửa đầu, nói với giọng điệu càng thêm nghịch ngợm: "*** dâm ngứa à? Vậy dùng ngón tay hay *** bự?"
Lời lẽ thô tục này, nếu đổi thành trước đây Từ Gia Hòa mà nghe thấy chắc chắn sẽ xấu hổ và tức giận, nhưng bây giờ cậu chẳng quan tâm nữa, gác cằm lên bả vai Lương Lục, khóc lóc cầu xin: "Ưm... cái nào cũng được, ngứa quá, ngứa lắm rồi."
Ngón tay thon dài lại luồn vào quần lót lần nữa, ngón giữa từng chút di chuyển xuống lỗ dâm, vẽ vòng bên ngoài lỗ, nhưng lại không cắm vào. Nỗi an ủi này còn khiến Từ Gia Hòa thở dốc càng nặng, thỉnh thoảng kêu ra tiếng ưm ưm vì không nhịn được.
"Mau lên." Từ Gia Hòa sắp sụp đổ, cơn n*ng *** còn mãnh liệt hơn lần trước, hoàn toàn vượt quá giới hạn kìm nén của cậu.
Giọng điệu của Lương Lục thành thạo, còn mang theo chút chơi đùa ác ý: "Xin lỗi tôi trước."
?
Cảm nhận cậu trai trong ngực cứng đờ, hiển nhiên là không hiểu ý của anh, Lương Lục không nhanh không chậm giải thích:
"Một chân em đạp hai thuyền, à không, phải là ba thuyền mới đúng, không phải nên xin lỗi tôi sao?"
"Bị tôi **, lại còn bị Giang Dữ Thành chơi. Tiếp đó còn tùy ý chấp nhận lời tỏ tình của Lí Nhất Thước."
"Bây giờ còn muốn hẹn hò cùng một lúc hai người bọn họ? Ba người đúng là ghê gớm thật."
Đột nhiên bị quở trách như bị xô nước đá dội lên đầu, đầu óc bị lời này kích thích làm cho tỉnh táo, nhưng dưới háng ngứa lại càng hăng. Từ Gia Hòa thở hổn hển, hóa ra, Lương Lục còn biết nhiều hơn so với cậu tưởng tượng, rõ ràng Giang Dữ Thành và Lí Nhất Thước chỉ vừa mới đề ra cái yêu cầu hoang đường này thôi, sao Lương Lục có thể biết ngay được?
Lương Lục vừa ra lệnh vừa gồng thêm lực tay khuấy nhiễu, cảm nhận được lỗ *** ngày càng co rút, Lương Lục cố tình dừng tay: "Xin lỗi tôi đi, nói em muốn được tôi **."
Bị cơn n*ng tình dằn vặt làm nước mắt tuôn rơi, trong lòng ngại ngùng nhưng đã không còn quan trọng nữa.
"Hư, ưm... Tôi sai rồi... Hức ức, Tôi sai rồi. ** tôi, Lương Lục, mau ** tôi đi."
Lời vừa thốt ra, ngón tay Lương Lục bắt chước theo động tác ** ***, rút ra đâm vào liên tục, vừa thọc *** vừa đè ngón tay cái lên hột le.
"Ừm, là em sai rồi." Lương Lục rút ngón tay ra, lại cắm nó trở vào như động tác giao hợp.
"Tôi cũng sai rồi, làm khuấy đảo cuộc sống của em còn muốn khuấy đảo luôn cả *** dâm em."
Bướm non múp míp mẫn cảm, rất mau đã bắn nước, âm đ*o siết chặt, tham lam mút lấy ngón tay Lương Lục.
Cơn sướng làm cơ thể Từ Gia Hòa bủn rủn, cả người hoàn toàn dựa hết lên người Lương Lục, hai người dựa sát vào nhau mới cảm giác rõ được phía dưới của đối phương đã sớm cứng ngắc. Đũng quần căng phồng, như có như không chọt chọt Từ Gia Hòa, từng chút từng chút một, căn *** bị bó ở trong quần, cảm giác được một cục nóng hổi cách lớp vải quần, thế nhưng Lương Lục vẫn bình tĩnh như không đi đùa bỡn mình, hoàn toàn không bị ham muốn của tình dục kiểm soát.
"Kẻ đầu xỏ là tôi, lại không thể khoanh tay đứng nhìn, vậy nên, cũng thêm tôi theo nhé?" Ngón tay dính đầy nước dâm của Lương Lục trây lên gò má Từ Gia Hoà, nước *** dâm đãng dính trên làn da trắng nõn mềm mịn, trông càng thêm điềm đạm đáng yêu.
Như nhớ tới gì đó, Lương Lục giả vờ không quan tâm: "Giang Dữ Thành và thằng ngốc kia có ** phía sau của em chưa."
Đồng tử Từ Gia Hoà co rút lại, cậu cắn cắn môi, dục vọng quá nặng, khiến môi và má đều nhuộm một màu đỏ yểu.
Bắt gặp được phản ứng này, sắc mặt Lương Lục trầm xuống, đũng quần thúc mạnh về phía trước: "** nát hai lỗ dâm của em, ** cho thành hình dáng *** bự của tôi, khi đó em mới không còn sức nghĩ tới thằng khác phải không?"
____________________________
<cháp dài ngồi mần muốn lủng đít lun chời 🥲>