Gia Đình Vô Ơn, Đẻ Con Đau...

Chương 8




Hai cha con không đấu lại tôi, đành gọi mẹ chồng đến tiếp viện, Lâm Tuấn đúng là quá đê tiện, con trai nhảy xuống khỏi ghế sofa, đứng trước mặt tôi, cả người run lên vì giận.

 

“Bà mẹ già kia, bà không xứng đáng làm mẹ.”

 

Tôi không biết nó học được những chiêu trò rác rưởi đó từ đâu, nhưng tôi cũng không muốn dạy nó làm người nữa, nếu nó muốn làm thú thì cứ để nó tự quyết định.

 

Tôi phớt lờ nó.

 

Mẹ chồng thấy tôi không phản ứng, lập tức tắt điện thoại, bà ta dang tay ra đòi tiền tôi để mua đồ ăn.

 

Ban đầu tôi không định cãi vã, nhưng bà ta tự chuốc lấy thì tôi sẽ chiều:

 

“Tôi nghĩ bà nói đúng đấy, tôi không xứng làm mẹ của nó, nên ai muốn làm mẹ nó thì cứ làm. Tôi không tiêu tiền của con trai bà, cũng không lấy thêm đồng nào từ tiền chi tiêu của gia đình. Đừng viện cớ để lừa tiền tôi nữa, đừng tưởng tôi không biết. Tôi đưa bà một trăm, bà đã đưa cho con gái bà đến chín mươi rồi.”

 

“Như bà đấy, khi cần giúp đỡ cháu trai thì giả ốm, khi cháu lớn rồi thì lại giả vờ làm bà tốt. Người ta gặp bà thì phải nói, khôn như bà quê tôi xích đầy!”

 

Bà ta vừa tức giận vừa nghẹn ngào, đưa tay ôm lấy ngực: “Cô dám mắng tôi à?”

 

Tôi bật cười: “Không chỉ mắng bà ngay trước mặt, nếu bà nghe không rõ, tôi còn có thể khắc lên bia mộ nữa.”

 

Bà lập tức im bặt, trợn tròn mắt nhìn tôi, đôi môi nhăn nheo run rẩy: “Ai cần nghe cô lải nhải, con trai tôi là người thành đạt.”

 

“Đúng thế, đến lúc đó, tôi với mẹ tôi sẽ đá cô một cú, đuổi cô đi!”

 

Ếch ngồi đáy giếng, nói nhiều với mấy con thú suốt ngày chỉ có một khoảng trời hình tròn để làm gì? Vì chúng nó có hiểu đâu

 

12

 

Tôi đang dọn đợt đồ thứ hai thì thấy bà dẫn con trai đi vội xuống cầu thang, khi tôi mở cửa, thì phát hiện chìa khóa nào cũng không mở được.

 

Nhìn kỹ lại, hóa ra ổ khóa đã bị thay, tôi gọi điện cho mẹ chồng, mãi sau bà mới nghe máy: “Về mà mở cửa đi!”

 

“Cô hét cái gì? Bao năm nay, tiền trả góp nhà là do con trai tôi trả, cô nghĩ đây là nhà nghỉ miễn phí hay khách sạn miễn phí à?”

 

Hóa ra, Lâm Tuấn bao năm qua kiên trì trả góp nhà cũng chỉ vì tính toán này, đúng là loại người gian xảo.

 

“Nhưng đây là tài sản chung của hai vợ chồng.”

 

“Tôi không quan tâm cô là ai, nếu bọn họ không dạy được cô, thì tôi dạy.” Nói xong, bà ta tắt máy.

 

Tôi giận muốn chết, nhưng rồi chợt thấy một quảng cáo nhỏ trên cầu thang, chẳng bao lâu sau thợ làm cửa đã mang đến một chiếc cửa chống trộm.

 

“Cửa này có chắc không?”

 

“Yên tâm, trong vòng ba ngày mà có ai phá được, tôi sẽ hoàn lại toàn bộ tiền.”

 

Hiệu quả này đúng là điều tôi cần, khi cả nhà chưa kịp trở về, cửa chống trộm đã lắp xong. Tôi đã cống hiến tám năm cho cái gọi là gia đình này, nhưng kết cục lại như thế, nhưng giờ tôi không muốn nghĩ nữa, tôi hoàn toàn có thể tự nuôi sống mình.

 

Đối diện máy quay, tôi hào hứng khoe với người theo dõi về “thành quả” của mình. Phòng livestream sôi sục, người hâm mộ lại một lần nữa phấn khích, mấy ngày liền, điện thoại tôi chỉ toàn tin nhắn chửi bới từ số của Lâm Tuấn hoặc mẹ chồng.

 

Họ phải thuê phòng khách sạn ở tạm, vì không vào nhà được, khóa cửa cũng không mở ra, con trai còn bị cảm lạnh vì chuyện này.

 

Xem ra số tiền tôi chi này là xứng đáng.

 

13

 

Tôi không còn phải làm những việc vặt trong nhà nữa, buổi tối, sau khi ngâm mình trong bồn hoa, tôi nằm dài trên chiếc giường mềm mại.

 

Khi ấy tôi phát hiện trên điện thoại có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, đang định uống một ly sữa thì Lâm Tuấn lại gọi đến.

 

Tôi thấy vui vẻ, nên nhấc máy: “Cô là loại mẹ kiểu gì thế? Con trai tôi tháng này thi kém hơn mấy chục bậc, cô giáo chủ nhiệm còn gọi điện đến!”