Gia Đình Vô Ơn, Đẻ Con Đau...

Chương 3




“Đúng, tôi sinh ra đã là người điên. Trước khi lấy anh, tôi cũng đã là người điên rồi. Không phải là vì lấy anh rồi về đây, tôi mới bị ép trở thành người điên.”

 

Anh ta không thèm tranh cãi với tôi mà ung dung nõi: “Thôi, đừng có ở đây mà nói lung tung nữa, chiều nay tôi muốn ăn thịt kho, mau đi nấu đi.”

 

Con trai tôi lắc đầu nói: “Đúng rồi, mẹ nấu ăn lúc nào cũng chậm, còn cô Dương chỉ cần nấu mười phút là xong.”

 

Tôi không biết cô Dương là ai, nhưng mỗi lần muốn ăn món ngon là họ, chê tôi nấu chậm cũng là họ, họ chỉ cần mở miệng ra là có ăn.

 

Tôi hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cuối cùng vẫn vung tay, ném cái bát xuống đất một cách mạnh mẽ.

 

“Rầm!” Một tiếng vang lớn, cả hai đều giật mình: “Các người có biết một đĩa thịt kho, từ chuẩn bị đến khi xong phải mất ít nhất một tiếng không? Các người chẳng biết gì cả! Ăn xong tôi không rửa bát, để cho giòi bọ bò vào mà không ai rửa, đây là bát của tôi chắc? Tôi không nấu nữa, các người muốn làm gì thì làm!”

 

“Tôi nói tôi tiêu tiền của anh thì sao nào, từ hôm nay, tôi sẽ không tiêu một đồng nào của anh nữa, và anh cũng đừng mơ tiêu một đồng nào của tôi!”

 

Con trai tôi sợ hãi, trốn sau lưng Lâm Tuấn, Lâm Tuấn trừng mắt nhìn tôi: “Cần gì phải làm quá như vậy? Em thật là nhỏ nhen, không thể nghe vài lời thật lòng sao?”

 

“Thật lòng sao? Được thôi, từ giờ trở đi, tôi không quan tâm nữa.”

 

Anh ta nhìn tôi với ánh mắt giễu cợt: “Vậy thì nói ly hôn đi, anh ba mươi tuổi, sức khỏe tốt, ly hôn xong anh vẫn như mười tám tuổi mà tìm được mấy cô mười tám trẻ đẹp hơn em. Còn em thì sao? Một bà già xấu xí, nếu muốn cưới anh, chắc phải tu tám kiếp!”

 

“Ly hôn à?”

 

“Đúng rồi, em sợ hả?”

 

“Được, lấy bút ra đây.”

 

5

 

Tôi đóng cửa lại, bắt xe đến khách sạn sang trọng nhất ở đây, tôi gọi bò bít tết, rượu vang, nấm truffle đen, gọi liền tay. Trước đây tôi chỉ nghĩ rằng tiết kiệm tiền là để có thể mua cho con trai nhiều thứ.

 

Bây giờ, chết tiệt! Tôi bảo nhân viên cứ cắt nấm truffle, không bảo dừng thì họ cứ cắt, nhìn những lát nấm truffle rơi xuống, nước mắt vô nghĩa dâng đầy trong mắt tôi.

 

Lúc trước Lâm Tuấn còn quỳ xuống cầu hôn tôi mỗi mười bước, trước mặt bao người, tôi mới đồng ý lấy anh ta nhưng bây giờ, người căm ghét tôi mọi thứ lại chính là anh ta.

 

Tôi mở máy quay lên, nhìn mình qua màn hình, thấy gương mặt gầy gò, ánh mắt không còn chút ánh sáng nào như trước.

 

Đây là kết quả tôi đã đổi cả tuổi trẻ để có được sao? Có đáng không?

 

Tôi bấm nút ghi âm, nhìn mình ăn mặc như một bà già, vừa nhai bò bít tết vừa rơm rớm nước mắt: “Tôi đã hy sinh cả thanh xuân cho gia đình này, đã dâng hiến mọi thứ, nhưng cuối cùng, họ lại cho rằng tôi không xứng đáng có được những điều tốt đẹp. Mười năm trước, tôi cũng từng là một phụ nữ quyến rũ, tay cầm quyển sách, thu hút ánh nhìn của mọi người.”

 

“Không như bây giờ, người đầy mùi chua, con trai về thì tôi phải giặt đồ cho nó, chồng về thì tôi phải nấu cơm cho anh ta, khắp nơi đều bị chê như bà cô già.”

 

Tôi đã đăng video này lên mạng, đăng video xong, tôi nhanh chóng nộp đơn ly hôn.

 

6

 

Khi tôi trở về nhà, bát đĩa vẫn còn ngâm trong bồn rửa, giống hệt như trước, hai cha con đang vừa ăn vặt vừa chơi game. Dường như họ hoàn toàn không để ý đến việc tôi đã nộp đơn ly hôn, có lẽ anh ta nghĩ rằng tôi đang cố tỏ ra bất cần, rằng tôi chỉ là đang đe dọa.