Gia Đình Vô Ơn, Đẻ Con Đau...

Chương 2




Hôm nay tôi đưa con trai ra ngoài đi dạo, nó thích ăn hamburger, uống coca, nhưng lại trách tôi không mua được quần áo mới.

 

Sắc mặt tôi trở nên lạnh lùng, mở mã thanh toán ra: “Tiền của mẹ, mẹ muốn tiêu sao thì tiêu.”

 

Trên đường về, thằng bé không ngừng nói: “Mẹ có tiền không? Tiền mẹ tiêu đều là của ba cả, con thấy mẹ chẳng có gì ngoài khuôn mặt cả. Không kiếm được người chồng giỏi giang như ba thì không biết mẹ có sống nổi không nữa.”

 

“Mẹ, mẹ như thế này mà còn muốn chăm sóc con sao? Trời ạ, nếu mẹ kiếm được hơn năm ngàn tệ mỗi tháng thì con mới tôn trọng mẹ. Ba mới là người đàn ông thực sự, mẹ không xứng làm mẹ con.”

 

Câu cuối cùng của nó khiến tôi tức giận, tôi đã tát nó một cái thật mạnh khiến nó ôm mặt, nhìn tôi chằm chằm.

 

Mở cửa bước vào nhà, một mùi chua hôi xộc thẳng vào mũi tôi. Những cái đĩa, bát chưa rửa từ đêm qua vẫn còn ngâm trong bồn rửa chén, Lâm Tuấn cầm điện thoại, lướt video ngắn, vừa nhìn những cô gái tạo dáng e thẹn trong video vừa cười vui sướng.

 

Thằng bé thấy thé thì chạy lại ôm chân Lâm Tuấn, khóc lóc kể lể “tội lỗi” của tôi. Lâm Tuấn ngẩng đầu lên mắng tôi: “Đến cả trẻ con cũng biết đạo đức làm vợ làm mẹ, sao em lại không biết, không biết tiết kiệm một chút à?”

 

Mùi hôi trong căn nhà làm tôi nhức đầu, tôi chạy vào bếp, rửa bát trong tiếng nước chảy thật lớn.

 

Thằng bé lè lưỡi, khuôn mặt đầy tự đắc: “Mẹ thấy không, ai cũng nghĩ mẹ không xứng đáng.”

 

Mọi người có thể nói tôi không xứng đáng, nhưng chỉ có con trai tôi là không được nói tôi không xứng. Nó chỉ biết tôi là một người phụ nữ điên hay mắng mỏ nó, mà không biết rằng tôi đã vì nó mà từ bỏ tất cả.

 

Nhưng giờ đây, hai người bọn họ khiến tôi cảm thấy tất cả điều đó đều vô nghĩa, Lâm Tuấn coi thường tôi vì tôi là trẻ mồ côi, không có ai để dựa vào, năm đó tôi đã cố gắng hết sức để tự lực hoàn thành việc học. Sau khi tốt nghiệp tôi làm ăn buôn bán nhỏ, sự nghiệp cũng dần phát triển. Ban đầu, tôi không định kết hôn, nhưng những lời thề nguyện khi còn trẻ lại quá sức hấp dẫn.

 

Khi vừa sinh con, mẹ chồng giục tôi sinh thêm, nhưng sau khi sinh, tôi viện cớ sức khỏe không tốt để né tránh việc giúp đỡ, Lâm Tuấn thuê bảo mẫu xong thì bảo rằng đây là một sự lãng phí tiền bạc không công bằng.

 

Để chăm sóc con, anh ta nói anh ta phải lo lắng cho sự nghiệp của mình. Anh ta nói anh đã nhờ thầy bói xem, sau này anh sẽ phát tài, nên nhất định phải nắm bắt cơ hội, một lời nói thiếu thực tế lại khiến anh ta an tâm trốn tránh mọi trách nhiệm, cả nhà đều cùng anh ta mơ mộng.

 

Và đứa con này dường như là món quà ông trời ban cho tôi sau những vất vả của gia đình chồng mang đến, tôi đứng trước giường, nghe tiếng khóc “oe oe” của đứa bé đói bụng mà như nhìn thấy mình của hơn hai mươi năm trước, không có cha, cũng không có mẹ.

 

Tôi là một người mẹ, cái danh xưng đó dường như buộc tôi phải từ bỏ tất cả.

 

Tôi đành phải đóng cửa hàng và cho nhân viên nghỉ việc.

 

4

 

Tôi vất vả nuôi con, cuối cùng công lao lại được trao hết cho bà nội. Chỉ cần cháu muốn gì, dù đúng hay sai, bà cũng đều cho, và chiều chuộng cháu một cách vô điều kiện. Bà giúp cháu trốn học, lừa thầy cô, đưa cháu ra quán net chơi game. Cháu đi học bắt nạt bạn, bà lại đến trường gây chuyện.

 

Dưới sự giáo dục lệch lạc như vậy, thằng bé coi bà nội là người tốt, còn mẹ mình thì là con hổ dữ. Tôi đã vất vả nuôi dưỡng con, vậy mà đổi lại chỉ là một đứa con vong ơn bội nghĩa.

 

Đúng là đẻ con đau…

 

Trong khi đó bên tai tôi, Lâm Tuấn vẫn đang nói: “Sao em lại phải so đo với con mình? Nhìn lại mình xem, như một người điên vậy.”